Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 362: Hắn đã trở về

Chương 362: Hắn đã trở về
Biển thật xinh đẹp, tiếng chuông lanh lảnh, vỏ sò xinh xinh, rất nhiều em bé dễ thương ngồi xếp hàng.
Bên bờ biển, một người phụ nữ dẫn theo lũ trẻ nhỏ ngồi chơi trên bờ, tất cả ngồi thành một hàng, nghe người phụ nữ kể chuyện của Hải Dương.
Không bao lâu, người phụ nữ hình như là quên mang theo một thứ gì đó, dặn dò bọn trẻ vài câu rồi vội vả đi vào trong nhà.
Nhưng mà người phụ nữ không biết là trên bờ biển cách đó không xa dưới một cái cây lớn, có mấy ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, sau khi thấy cô ấy rời đi, mấy người đó liền đi về phía lũ trẻ.
Những người đàn ông này, cầm theo một ít thức ăn đồ đạc, cười ha hả phân cho bọn nhỏ.
Bọn nhỏ nhận thức ăn, ba đứa ăn tại chỗ, những đứa khác nhớ lời của người phụ nữ, không thể ăn đồ của người lạ.
Những đứa nhỏ sau khi ăn hết thức ăn liền ngã trên mặt đất, mấy đứa khác liền cảm nhận được sợ hãi, một đứa bé chạy về phía bãi biển, một đứa bé bị sẫy chân ngã rầm trên mặt đất khi chạy trốn, mấy tên đàn ông dẫm chân lên đầu nó khiến, lỗ mũi và miệng của đứa trẻ bị cát tràn ngập, một lúc sau không còn cử động được nữa.
Mà cũng chính là vào lúc này người phụ nữ đã quay lại, nhìn thấy mấy người kia hung ác, người phụ nữ liều mạng tiến lên muốn bảo vệ lũ trẻ, nhưng một người phụ nữ yếu đuối như cô làm sa là đối thủ của lũ người hung ác này, người phụ nữ bị đánh ngã trên mặt đất, chỉ nhì thấy có hai đứa bé bị lũ người hung ác bắt đi.
. . .
"Một đứa hai đứa ba đứa, bốn đứa năm đứa sáu đứa, xoay vòng, vỗ vỗ tay, hey, hey, có ba đứa ngã rồi."
Diệp Tử Du nhẹ giọng hát lên bài đồng dao, ba đứa bé ngã xuống chính là ba đứa bé ăn thức ăn có độc.
"Một đứa một đứa bị đưa đi, một đứa một đứa bị giam, còn có một đứa đã trở về, đã trở về. . ."
Nghe Diệp Tử Du hát vang, trên mặt bọn Trần Trạch đều lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi vì bọn họ chưa từng nghe qua bài đồng dao này, bất quá khi Diệp Tử Du giải thích cho bọn họ, từng người trên mặt lộ ra vẻ không dám tin.
"một bài đồng dao nghe vui vẻ như vậy, không ngờ lại ẩn chứa sự tình tàn nhẫn như vậy, nhưng bài đồng dao này là ai hát?"
Đám người Trần Trạch chỉ cảm thấy sợ run lên, trách không được Vương Quốc Đống không muốn nói cho người khác biết chân tướng, thì ra tổ tiên bọn họ làm ra loại chuyện tàn nhẫn này.
"Bài đồng dao này được truyền tới từ lúc nào ta cũng không biết, chỉ biết là từ hai mươi năm trước lũ trẻ trong thôn đột nhiên đã biết hát bài này.
Hỏi bọn nhỏ là ai dạy bọn nó, bọn nhỏ cũng nói không nên lời."
"Sao lại thế, chẳng lẽ lũ trẻ này tự nhiên biết ư dù sao cũng phải có người dạy bọn họ hát sao." Hoa Minh Minh có chút không tin, bởi vì cái này không phù hợp lẽ thường.
"Trên thực tế chính là như vậy, bọn nhỏ căn bản là nghĩ không ra làm sao lại biết hát bài đồng dao này, điểm này không cần hoài nghi, thứ nhất bọn nhỏ không biết nói láo, thứ hai tôi khi đó chính là một trong những đứa trẻ biết hát đồng dao."
Vương Quốc Đống mang trên mặt vẻ cười khổ, khi đó hắn đang là con nít, nhưng hắn căn bản là nghĩ không ra là lúc nào biết hát bài đồng dao na, cũng không nhớ nổi là ai dạy chính mình hát, thật giống như bài đồng dao này tự nhiên xuất hiênn trong đầu của hắn.
Nghe xong Vương Quốc Đống nói, Trần Trạch và Đường Diễm cùng nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ khó tin.
"Mặc kệ rốt cuộc là người nào hát bài đồng dao này trước tiên, chúng ta phải chú ý câu cuối cùng của bài đồng dao, một đứa một đứa bị đưa đi, một đứa một đứa bị giam, còn có một đứa đã trở về, đã trở về..."
Lăng Dao sờ nắng cằm của mình, trầm ngâm nói:"Trước đây có bảy đứa trẻ, chết năm, đưa đi một đứa, bị nhốt một đứa, nếu như ta không có phán đoán sai, câ cuối cùng này là muốn nói đứa trẻ bị đưa trở về để báo thù rồi."
"Nếu muốn biết ta phán đoán đúng hay không, Chú Vương ngươi chỉ phải nói cho ta biết lão giả đã chết còn có cái người ở đâ, có phải hay không trước đây hại chết những đứa trẻ kia?"
"Ban đầu, Chú Trương đúng là một trong những người chủ mưu, thế nhưng không phải Lục Nguyệt Cẩu chết ở đây, tuổi của Lục Nguyệt Cẩu cũng không nhỏ hơn tôi là bao, hắn khi đó còn chưa có sinh ra."
"Vậy hắn có phải là con cháu của kẻ chủ mưu?" Lăng Dao tiếp tục hỏi.
"Cũng không phải."
Vương Quốc Đống lắc đầu,"Tôi biết cô muốn nói cái gì, kỳ thực những năm gần đây chúng ta cũng nghĩ rằng có phải ban đầu bọn nhỏ tới trả thù không, nhưng trong thôn bất luận người ngoài hay đứa bé kia cũng đều không phù hợp, bởi vì đứa bé kia là người câm."
Năm đó, có hai đứa nhỏ đứa bị câm bị đưa đi, sở dĩ bị đưa đi, là bởi vì quả phụ đau khổ cầu xin, bởi vì ... đứa bé này là con trai ruột của mình, cuối cùng người trong thôn đồng ý.
"Vậy còn đứa nhỏ thì sao, mọi người tại sao muốn giao nó ra?" Phương Minh vẫn trầm mặc lúc này đột nhiên mở miệng hỏi.
"Sợ góa phụ tố cáo, cho nên lúc đó mọi người đem đứa bé kia nhốt lại, nói như vậy góa phụ cũng không dám tố cáo, dù sao đây là mưu sát."
Nghe Vương Quốc Đống trả lời, Phương Minh hiểu, góa phụ kia là người trong thôn, những thôn dân kia hiển nhiên không thể giết chết góa phụ, bởi vì người nhà quả phụ khẳng định không đông ý, cho nên mượn đứa bé kia tới uy hiếp góa phụ.
"Đứa bé bị giam cuối cùng thế nào?" Đường Diễm quan tâm hỏi.
"Chết. Ngày thứ hai đứa bé đã chết, góa phụ cũng phát điên, không bao lâu thì biến mất."
Dựa theo lời nói của Vương Quốc Đống, đứa bé kia là bị người trong thôn nhốt ở một cái chuồng bò, góa phụ mỗi một tuần lễ đều có thể đi gặp đứa bé kia một lần, nhưng một ngày nọ các thôn dân đến chuồng bò, phát hiện đứa bé chết ở bên trong chuồng bò, trên tường tràn đầy vết máu.
Đứa bé chết, góa phụ phát điên rồi mất tích, thôn dân ngay từ đầu còn có chút lo lắng hãi hùng, thế nhưng hồi lâu sau phát hiện không có công an tìm tới cửa cũng yên lòng, chuyện này cũng từ từ bị quên mất.
"Vậy tòa pháo đài kia xảy ra chuyện gì?" Phương Minh đột nhiên mở miệng hỏi.
Vô luận là nạn dân hay con nít đều cùng tòa pháo đài không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng Phương Minh tò mò hơn vẫn là tòa pháo đài quỷ dị kia.
"Tòa pháo đài này trên thực tế là được xây lại hai năm sau trận hỏa thiêu nạn dân, bởi vì sau khi những nạn dân chết cháy, trong thôn chỉ xuất hiện một vài chuyện quái dị, thôn dân cho rằng đây là quỷ hồn của nạn dân chết cháy hại người, cho nên đi mời một vị cao nhân qua đây."
"Vị cao nhân kia tới trong thôn đi dạo một vòng, rồi nói toàn thôn oán khí quá nặng, những người chết kia đều biến thành quỷ hồn trả thù, toàn thôn không ai có thể sống nổi, mà biện pháp giải quyết chính là trấn áp cổ oán khí này, còn muốn hóa giải cần phải có thời gian mới có thể làm được."
"Cho nên lúc đó các thôn dân liền hợp lực xây pháo đài, mà vị cao nhân kia còn lại đem xương cốt của nạn dân chôn ở bên trong pháo đài, đồng thời căn dặn chúng ta trong một trăm năm tuyệt đối không cho phép người ngoài tiến vào pháo đài, bởi vì trong đó oán khí rất nặng, người sống nếu như tùy tiện xông vào có thể sẽ dẫn tới tai họa."
Chuyện của pháo đài, trong thôn chỉ có người thế hệ trước biết, còn hậu sinh vãn bối từ nhỏ đã bị trưởng bối nhắc nhở không cho phép đến phía sau núi, dĩ nhiên, những thứ này hậu sinh vãn bối không biết chân tướng, dù sao đây không phải là chuyện quang minh chính đại gì.
Vương Quốc Đống biết những thứ này, đó là bởi vì hắn là thôn trưởng, một trong những chức trách của hắn một chính là bảo vên pháo đài này không bị người khác quấy rối, mà pháo đài đã tồn tại hơn sáu mươi năm, chỉ cần thêm bốn mươi năm nữa, đến lúc đó oán khí của nạn dân có thể tiêu tán, cũng có thể hủy pháo đài đi.
"Thì ra pháo đài này là nơi các người dùng để chôn thi thể che đậy tội của các người, còn làm ra vẻ thần thần bí bí, hại tôi còn thực sự nghĩ rằng đám các ngươi có nhân vật đáng sợ nào."
Hoa Minh Minh lẩm bẩm một câu, Vương Quốc Đống biểu tình trở nên có chút xấu hổ, nhưng mà Phương Minh đang trầm ngâm rồi sau một lát tiếp tục hỏi:"Thôn các người trước đây hàng năm đều có người mất tích, người mất tích đều đi vào pháo đài? Còn nữa vì sao pháo đài này được gọi là tội thành?"
"Tội thành là tên mà vị cao nhân kia đặt cho, thôn chúng ta trước đây hàng năm đều có người mất tích, nên một vài người già sắp chêt trong thôn, dựa theo lời của vị cao nhân kia, đưa thi thể của người bị chết trong thôn chôn ở bên ngoài pháo đài bên, có thể tiêu trừ oán khí bên trong pháo đài nhanh hơn."
"Đương nhiên người biết chuyện này không nhiều lắm, mà cái gọi là bị mang vào tội thành là vì hù dọa một vài người miễn cho bọn họ hiếu kỳ mà mò vào pháo đài, xông vào oán khí."
Vương Quốc Đống giải thích đến đây, tựa hồ đã tiết lộ bí mật của toàn thôn, nhưng mà trực giác nói cho Phương Minh, có chỗ nào đó hắn quên kể, mà vấn đề bị hắn bỏ qua rõ ràng là rất quan trọng.
"Còn lão già Trương gia vì sao lại giả chết?" Diệp Tử Du đột nhiên mở miệng hỏi.
Diệp Tử Du nói vậy làm cho hai mắt Phương Minh sáng lên, bởi vì Diệp Tử Du nhắc nhở hắn làm cho hắn hiểu được vấn đề bị bỏ quên là gì?
"Cái này. . . Chú Trương ngất chắc là vì không muốn vào tội thành a !, dù sao tuổi thọ của hắn không nhiều lắm, mà dựa theo vị cao nhân kia nói, sau khi chết chôn bên ngoài pháo đài, nếu như oán khí bên trong pháo đài ngày nào đo biến mất, hồn phách không cách nào đi vào cõi âm luân hồi chuyển thế." Vương Quốc Đống suy nghĩ một chút đáp.
Phương Minh nghe Vương Quốc Đống nói, trong mắt có một tinh quang hiện lên, bất quá rất nhanh liền biến mất, lập tức mặt hiện lên vẻ lý giải,"Sự tình tôi hiểu không sai biệt lắm, nếu như tôi không có đoán sai, hai người chết rất có thể là do đứa bé năm đó trở về để báo thù rồi, cho nên lúc nãy gấp gáp tìm đến đứa bé bị câm."
"Kỳ thực tôi vẫn luôn đang tìm, nhưng trong thôn nhiều người như vậy, toàn bộ trên đảo cũng không rộng lắm, nhưng cũng không có điều kiện phù hợp."
Vương Quốc Đống mang trên mặt vẻ buồn rầu, dựa theo thời gian mà suy tính, năm đó đứa bé câm điếc hiện tại chắc cũng là một ông già rồi, nhưng trên đảo và trong thôn hắn đều âm thầm điều tra rõ ràng, không có phát hiện ra người nào hội tụ đủ hai điều kiện này.
"Thôn trưởng, không xong, thi thể chú Trương không động đậy."
Cũng đúng lúc này, cách đó không xa lại có thôn dân chạy tới, gương mặt thất kinh,"Chú Trương thi thể đột nhiên cử động, nhưng lại cắn bị thương nhiều người rồi."
"Cái gì, mau dẫn ta xem một chút."
Vương Quốc Đống sắc mặt đại biến, nhưng mà hắn còn chưa nói xong, một đạo thân ảnh chợt lóe lên trước mặt hắn, Phương Minh vừa nghe thôn dân nói xong chớp mắt thân ảnh liền biến mất tại chỗ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận