Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 442: Rời bến (1)

Chương 442: Rời bến (1)
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------
"Tần sinh trẻ tuổi như vậy, sự nghiệp lại đầy hứa hẹn a, Hỗ tổng đã nhiều lần căn dặn tôi, nhất định phải chiếu cố Tần sinh thật tốt."
Người ở Hương Giang thích xưng hô với người lạ bằng cách thêm một chữ “sinh” sau họ, còn Tửơng Thiên Thành lúc còn trẻ có một thời gian rất dài ở Hương Giang, cho nên nói chuyện cũng giống như vậy.
Phương Minh mỉm cười, ở trong điện thoại hắn đã thông báo với Hỗ Quân, không cần nói ra tên thật của hắn, mà dùng tên giả Tần Minh.
Đi vào biệt thự, Phương Minh có thể nhận thấy được, biệt thự này phòng vệ rất nghiêm mật, ít nhất cũng có mười mấy bảo tiêu, mặt khác tại các ngõ ngách của biệt thự đều cài đặt camera.
"Ông chủ Tưởng, có lẽ ông cũng biết vì sao tôi đến đây, không biết ông chủ Tưởng dự định an bài cho tôi rời bến như thế nào?" vừa vào phòng khách, Phương Minh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Tần sinh rời bến gấp như vậy, không đợi mấy ngày ở thành phố S sao? Để cho tôi chiếu cố Tần sinh đã?"
"Ông chủ Tưởng có ý tốt tôi xin nhận , bất quá có việc gấp, cho nên hy vọng ông chủ Tưởng có thể hiểu cho."
Tưởng Thiên Thành mắt có tinh quang hiện lên, cười haha một tiếng, "Đã như vậy tôi đây cũng không ép ở lại rồi, tối hôm nay vừa hay có một chiếc thuyền ra biển, lát nữa tôi đưa Tần sinh đi, cam đoan Tần Sinh sẽ an toàn đến được Hương Giang."
"Cảm ơn."
Đối với người như Tưởng Thiên Thành, Phương Minh trên thực tế là không có hảo cảm, nhưng hắn cũng biết, thế giới này chính là như vậy, có trắng là phải có đen, giống như loại người hành tẩu trong bóng tối như Tưởng Thiên Thành, vô luận ở thời đại nào đều sẽ không biến mất.
Một giờ sau, một người đàn ông trung niên gầy gò xuất hiện ở phòng khách, cung kính nói với Tưởng Thiên Thành, "Ông chủ, đã chuẩn bị xong."
"Tần sinh, chỉ cần đi theo hắn có thể rời bến rồi."
"Hầu Tử, vị này là bằng hữu của ta, đưa cậu ấy rời bến, trên đường phải chiếu cố chu đáo."
"Vâng, ông chủ yên tâm."
Hầu Tử vội cam đoan, còn Phương Minh cũng khách sáo vài câu với Tưởng Thiên Thành, sau đó liền theo Hầu Tử rời khỏi biệt thự.
Khi Phương Minh đi theo Hầu Tử rời khỏi biệt thự, một người đàn ông khác đi vào phòng khách, Tưởng Thiên Thành lần phật châu trong tay, hỏi: "Thế nào, có kết quả chưa?"
"Trên đường không có người nào theo đuôi, hẳn không phải là trên đường đường chạy trốn, ông chủ, ông nói có phải là cấp trên hay không?"
"Câm miệng."
Tưởng Thiên Thành mắng một câu, hắn dựng lên sản nghiệp trong tối, nhưng hắn biết rõ ở xã hội này, nếu muốn tiếp tục hoạt động trong tối như vậy nhất định phải có chỗ dựa vững chắc ngoài sáng, mà hắn dĩ nhiên là có, hơn nữa cũng không ngừng tìm kiếm nhiều chỗ dựa ngoài sáng hơn.
Hắn hiểu loại người như Hỗ Quân chẳng những tự thân rất có thực lực, hơn nữa quan trọng nhất là đại nhân vật đứng sau lưng Hỗ Quân vị đại nhân vật này không phải là người hắn có thể đắc tội, cho nên khi Hỗ Quân tìm tới hắn, hắn trực tiếp đồng ý.
Đưa một người rời bến, với hắn mà nói không coi là chuyện lớn.
Đương nhiên, loại người như Tưởng Thiên Thành cũng rất cẩn thận, khi xác định không có người theo đuôi Phương Minn trên đường, hắn không phải truy xét lai lịch của Phương Minh nữa rồi, bởi vì có một số việc không nên biết thì không nên cố gắng tìm hiểu làm gì.
Đầu năm nay cũng không phải là không có người phạm tội rồi chảy trốn, nếu không phải là người của cấp trên thì cũng là người thân của cấp trên, bình thường chuyện làm ăn như vậy hắn cũng sẽ không hỏi quá nhiều, bởi vì khi không biết mà nói, nếu có ngày xảy ra chuyện hắn cũng có thể giải thích là chỉ là giúo đỡ bạn bè, chứ không phải muốn cùng quốc gia đối nghịch.
Vì cảm kích tình bạn cũ nên hỗ trợ an bài đối phương vượt biên, một khi xảy ra chuyện thì cấp trên cũng khó mà vảo vệ hắn, bởi vì hắn đã phạm vào tội cố ý chống đối quốc gia.
Đối nghịch với quốc gia sẽ đưa tới hậu quả gì, Tưởng Thiên Thành hiểu rất rõ ràng, những đối thủ của hắn bị bắn chết hay bị giam trong ngục chính là ví dụ tốt nhất.
Cấp trên không muốn động đến hắn, hắn đường đường là ông chủ Tưởng đại danh đỉnh đỉnh, cấp trên muốn động đến hắn, vậy hắn chẳng là cái gì hết.
Tay phải lần tràng phật châu bồ đề trước ngực, Tưởng Thiên Thành ngồi trên ghế, ánh mắt híp lại, chuyện này cứ như vậy đi qua, hắn sẽ không nhắc lại, cũng sẽ không vì vậy mà tranh công với Hỗ Quân, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng chưa từng gặp qua người tên Tần sinh này.
"Tần tiên sinh, đến rồi."
Hầu Tử lái xe, cuối cùng chở Phương Minh đi tới một bến tàu nhỏ bên bờ biển, trên bến hai bên còn dán quảng cáo của hải quan.
"Nghiêm cấm buôn lậu nhập cư trái phép, phạm tội trái pháp luật."
Quảng cáo rất bắt mắt, mà giờ khắc này ở trên bến cảng có một chiếc du thuyền, thấy Hầu Tử đến, du thuyền chậm rãi tới gần, từ có hai người đàn ông nhảy xuống từ trên boong thuyền.
"Đại Bưu, Lự Đạn, vị này chính là Tần tiên sinh, là quý khách của ông chủ, phải vượt biên một chuyến."
"Tần tiên sinh, mời theo chúng tôi."
Hãi gã có biệt hiệu là Đại Bưu và Lựu Đạn quan sát Phương Minh vài lần, thái độ rất khiêm tốn, bọn họ đều là thủ hạ của Tưởng Thiên Thành, đã biết chuyện từ trước.
"Tần tiên sinh, Đại Bưu sẽ đưa anh lên thuyền, mọi chuyện đều có Đại Bưu lo, chờ đến khi cập bến Hương Giang bên kia cũng sẽ có người tới đón anh."
"Cảm ơn."
Phương Minh cười và bắt tay Hầu Tử, hắn tin tưởng lợi người như Hầu Tử e rằng khi đối mặt với những người khác sẽ không có loại thái độ này, nhưng bất kể như thế nào, đối phương đối với mình rất lễ phép, cái gọi là không tự tay đánh người mặt tươi cười chính là nói chuyện này.
Lên thuyền, Phương Minh đánh giá chiếc du thuyền là loại nhỏ, bên trong chỉ có một buồng nhỏ mấy mét vuông, bất quá bên trong khoang thuyền cũng cótủ lạnh điều hòa TV, cái gì cần có đều có, lắp ráp vô cùng xa hoa.
"Tần tiên sinh, dựa theo thời gian chúng ta đại khái hơn chín giờ sẽ rời bến, bây giờ anh có thể ở bên trong khoang thuyền nghỉ ngơi một chút."
Đại Bưu và Lựu Đạn không phải là người thân thiện, hoạt ngôn, trên thực tế chuyến đi lần này của bọn họ vẫn phải tuân thủ một điểm, đó chính là làm nhiều nói ít.
Du thuyền đậu trên biển chứ không chạy lung tung, đến hơn tám giờ tối, du thuyền lúc này mới lái thẳng ra biển.
"Tần tiên sinh, đến rồi."
Cách du thuyền không xa ngoài khơi, một con thuyền đánh cá lớn dừng ở nơi đó, Đại Bưu dừng du thuyền, còn Lựu Đạn lấy ra một cây đèn pin công suất lớn, soi vài cái về phía thuyền đánh cá.
Thuyền đánh cá bên kia cũng rọi đèn pin lại, Phương Minh trong lòng hiểu rõ, đây là ám hiệu của hai bên, là xác định hai phe đều bình an vô sự.
Du thuyền nhanh chóng chạy đến gần thuyền đánh cá, Phương Minh nhìn thuyền đánh cá, hai bên boong đứng chừng mười gã đàn ông vẻ mặt hung hãn, còn vị trí thủ lĩnh đứng ở đầu boong là một người đàn ông trung niên vẻ mặt bặm trợn đang hút xì gà.
"Tại sao chuyến này lại do hắn làm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận