Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1104: Vu tổ (1)

Chương 1104: Vu tổ (1)
"Quả nhiên, bọn dị tộc này cũng không phải đèn cạn dầu."
Thấy nguyên một đám thần linh kia ngã xuống, khí linh bảo tháp nơi ngực Phương Minh vốn đã im lặng thật lâu đột nhiên mở miệng.
"Trước đây ta đã cảm thấy tháp năng lượng đó có gì không đúng lắm, hiện tại xem ra may mà cậu không bị cải tạo thành công, nếu không, sinh tử của cậu đã bị người ta nắm ở trong tay."
Nghe thấy những lời khí linh bảo tháp nói, ánh mắt Phương Minh lóe lên một cái, bản thân cậu có hiểu biết tương đối nhiều về thành Thần linh, biết những người được gọi là thần linh đã hình thành như thế nào. Mà cũng nhờ vào sự cải tạo của tháp năng lượng cậu mới có được có được năng lượng mạnh mẽ như bây giờ.
"Mà những truyền thuyết thần thoại của phương Tây chỉ sợ đều là thực, kỳ thực những thần linh này chỉ là người thường, sau đó lại được tháp năng lượng cải tạo nên mới có lực lượng vượt xa người bình thường, mà tiếp sau bọn họ lại bắt đầy phát triển tín ở đồ thế giới phương Tây, tiếp tục truyền thừa bản lĩnh của mình, mà đây vốn là âm mưu của dị tộc."
Khí linh bảo tháp cảm khái một câu, Phương Minh mím môi không nói một lời.
Dựa theo dự đoán của cậu cùng Lưu Nguyệt lúc trước, dị tộc không thể giám thị toàn bộ thế giới này từng giờ từng phút từng giây được, nhưng dị tộc cũng không phải người ngu, không ngoài dự đoán của hai người, bọn họ đã sắp xếp quân cờ.
Vu Sư nhất mạch chính là quân cờ, nhưng rất hiển nhiên dị tộc cũng không hoàn toàn tin tưởng Vu Sư nhất mạch, cho nên lại bố trí quân cờ thứ hai, chính là những thần linh phương Tây này.
Lực lượng của những thần linh này đến từ chính tháp năng lượng, sau đó các tín đồ lại kế thừa lực lượng của thần linh, vậy cũng đồng nghĩa với toàn bộ hệ thống tu luyện phương Tây đều tới từ tháp năng lượng.
Rất rõ ràng, dị tộc đã động tay chân với tháp năng lượng này, cũng đã để lại một phương pháp khống chế.
Này cũng giống với hệ điều hành của máy tính vậy, tháp năng lượng chính là một hệ điều hành, mặc kệ người sau sáng tạo ra phần mềm như thế nào, hệ điều hành vẫn có thể phong sát tất cả các phần mềm ấy, có thể khiến những phần mềm ấy mất đi hiệu lực trong nháy mắt.
...
Bốn cột sáng giống như biển gầm tàn sát bừa bãi, đến mức tất cả mọi nơi đều hóa thành hư vô.
Tất cả cường giả trong tử thành đều im lặng, một màn trước mắt này khiến bọn họ tuyệt vọng, không ngờ dị tộc... lại mạnh mẽ đến như vậy, bọn họ phải lấy gì để chống lại đây?
"Cho dù lão phu có chết cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ phá hư thế giới này như thế!"
Trong tử thành có cường giả nhảy ra, lao thẳng về hướng dị tộc, mà khi thân thể của hắn còn chưa tới gần dị tộc đã trực tiếp nổ vỡ.
"Đom đóm cũng dám so sánh với trăng sáng, quả thực là không biết tự lượng sức mình!"
Trên bầu trời truyền đến nụ cười lạnh tràn đầy khinh thường của dị tộc, người xông ra là cường giả cấp bậc thiên vương, nhưng cho dù là vậy vẫn bị giết chết giống như một con kiến, ở trong mắt dị tộc, cường giả thiên vương, cường giả thiên tôn… không khác gì so với một người bình thường.
"Cho dù chết, bản tọa cũng phải chết oanh oanh liệt liệt."
Vậy mà mặc dù đã có một vị cường giả thiên vương chết đi, vẫn không thể khiến toàn bộ cường giả trong tử thành lui bước, lại có mấy vị cường giả từ trong tử thành lao ra, cho dù kết cục của bọn họ có là nổ tung trong không trung giống như pháo hoa, nhưng bọn họ vẫn không hối hận như cũ.
Trên mặt đất, không ít người tu luyện phóng lên trời, cho dù bọn họ biết bản thân mình làm vậy cũng chỉ là phí công, nhưng bọn hắn lại không cam lòng trơ mắt nhìn thế giới này bị hủy diệt như thế, không cam lòng cứ yên lặng chờ đợi tử vong.
Tre già măng mọc!
Nhìn thân thể của tất cả những người này nở rộ trên không trung giống hệt như hoa tuyết, trong mắt Phương Minh cũng tức giận, dự định phóng lên trời.
"Chớ nóng vội, còn chưa tới thời điểm nguy hiểm nhất."
Đúng lúc này, một bàn tay già nua đè chặt bả vai Phương Minh, mà khi thấy chủ của bàn tay này, trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vã hô lên: "Sư phụ."
Phương Minh có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, sư phụ mình lại xuất hiện vào lúc này.
"Minh nhi, không nghĩ tới con đã trưởng thành đến bước này, thật khiến lão đạo hết sức vui mừng."
Bổ Thiên Chí Tôn nhìn về phía Phương Minh, chẳng qua Phương Minh lại không hề cảm thấy vui mừng chút nào khi nghe được lời khen của sư phụ mình, cậu chỉ cảm thấy bất đắc dĩ: "Cho dù con có tu luyện cao tới đâu, ở trước mặt những dị tộc này cũng vẫn không có tác dụng."
Thiên vương, thiên tôn, thậm chí là cả Chí Tôn… đã có thể coi là tồn tại đứng đầu, thế nhưng căn bản là bọn họ không thể làm gì dị tộc, thậm chí ở trong mắt dị tộc, bọn họ chỉ giống như một con sâu cái kiến đang nhảy nhót mà thôi.
"Không nên nóng lòng, trước mắt tất cả còn đang nằm trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng sẽ có một kết quả." Bổ Thiên Chí Tôn vỗ vỗ bả vai Phương Minh, mắt ngầm thâm ý nói.
Phương Minh sửng sốt, nói: "Còn có chuẩn bị ở phía sau sao?"
"Nhiều năm tìm cách như vậy, vượt qua mấy thời đại đã sớm có người bố trí một bàn cờ lớn."
"Vậy sư phụ thì sao?"
Phương Minh có chút tò mò không biết sư phụ mình đảm nhiệm vai gì.
"Sư phụ... chỉ là một con cờ trên bàn cờ này, hoặc có lẽ là, suốt mấy thời đại tới nay có vô số tồn tại cam nguyện làm quân cờ giống như sư phụ đây."
Ánh mắt Bổ Thiên Chí Tôn nhìn chằm chằm bầu trời, cuối cùng dặn dò: "Nhớ kỹ, không nên khinh cử vọng động, cuối cùng ván cờ này sẽ kết thúc như thế nào bản thân con nắm giữ vai trò rất quan trọng."
Nói xong lời này, bóng dáng Bổ Thiên Chí Tôn lập tức biến mất tại chỗ.
Diệt thế vẫn đang tiếp tục nhưng mấy tên dị tộc khói xanh lại không tiếp tục ra tay, chỉ mặc cho bốn cột sáng tàn sát bừa bãi khắp nơi, về phần những cường giả bên trong tử thành kia tất cả đều bị bọn họ coi nhẹ.
Bởi vì dưới cái nhìn của bốn dị tộc này, cường giả trong tử thành hoàn toàn không cần được đối đãi đặc thù, điều này cũng giống với phóng hỏa đốt núi vậy, đã biết tất cả sinh vật trong núi đều sẽ bị đốt cháy, liệu có cần đơn đọc liệp sát một số dã thú "mạnh mẽ" trong khu rừng này trước khi bắt đầu phóng hỏa không?
Trên trời cao, ngoại trừ tử thành cùng bốn vị dị tộc khói xanh ra, Cửa Vĩnh Hằng cũng vẫn đang sừng sững ở nơi đó.
"Người chỉ bảo còn không ra?"
Một vị dị tộc khói xanh hừ lạnh một tiếng, mà theo lời hắn hạ xuống, trong Cửa Vĩnh Hằng có một bóng người đi ra, khi nhìn thấy bóng người này, trên mặt không ít dân chúng toàn thế giới lộ ra vẻ phẫn nộ, bởi vì bọn họ biết, người trước mắt này chính là kẻ phản bội Nhân tộc, là chó săn của dị tộc!
Ngay khi Phương Minh nhìn rõ ràng bóng người này, cả người lập tức chấn động, bởi vì cậu đã từng nhìn thấy bóng người này.
"ĐM, sẽ không phải máu chó như thế chứ."
Cũng vào lúc này, Khí linh bảo tháp kêu lên một tiếng sợ hãi, trong giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin tưởng, bởi vì khí linh bảo tháp cũng giống như Phương Minh đều đã từng gặp bóng người này.
Trong đầu Phương Minh lại lâm vào hồi tưởng, trước đây khi cậu nhận được Trường Sinh Quan Tưởng Hoa bắt đầu quan tưởng lần đầu tiên, đã từng nhìn thấy một bóng lưng, mà dựa theo dự đoán của cậu, bóng người này đang ngồi trên hòn đá ngộ đạo, mà Trường Sinh Quan Tưởng Hoa nhờ khí tức đại đạo lây nhiễm mới có thể hình thành linh trí.
Chờ đến sau này khi có thể liên hệ với khí linh bảo tháp, Phương Minh cùng khí linh bảo tháp đều xác định một điểm, bóng người kia chính là tồn tại đã sáng lập ra bảo tháp, là chủ nhân đời trước của bảo tháp.
"Đau trứng, ta còn tưởng rằng ta không có liên quan gì với nhất mạch các cậu, không ngờ làm nửa ngày, cậu là truyền nhân của Vu Sư nhất mạch, còn ta lại là người do nhất mạch các cậu chế tạo ra."
Trong khi khí linh bảo tháp đang điên cuồng hô hào, Phương Minh lại nhíu mày, không để ý đến những lời khí linh bảo tháp nói, nếu quả thật người trước mắt này chính là thủy tổ của Vu Sư nhất mạch bọn họ, vậy sợ rằng chân tướng thật sự giống hệt như những gì sư phụ mình đã nói, có người đang bố trí một ván cờ lớn.
"Người chỉ bảo, lần này mấy con kiến hôi quá nhiễu loạn, bụng làm dạ chịu, vốn nên bị phạt nặng, nể tình ngươi luôn luôn trung thành tận tụy, tội chết có thể miễn, thế nhưng tội sống khó tha."
Đối mặt với những lời cao cao tại thượng của dị tộc khói xanh, người đàn ông cũng không biện giải, chỉ trầm giọng nói: "Dẫn đạo hướng đi của vật thí nghiệm là chức trách của ta, không thể hoàn thành nhiệm vụ, ta xin cam nguyện bị phạt."
"Chuyện trừng phạt đợi sau này lại nói, lần này bọn ta đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng nên quay trở về."
"Không sai, dựa theo yêu cầu của tộc ta, ba người chúng ta có thể trở lại, còn ngươi tiếp tục lưu lại nơi đây trông coi bầy kiến cỏ này đi, đợi tới lần kế tiếp khi trong tộc lại phái người qua đây."
"Ôi, bầy kiến cỏ này quá không ra sức, lãng phí thời gian của ta, vẫn là mấy người các ngươi may mắn, lần này có thể quay trở về."
Bốn người khói xanh không cố kỵ trò chuyện, không coi Nhân tộc ra gì.
"Mở truyền tống trận ra đi, ta đã muốn trở lại thế giới Mẫu tộc lắm rồi."
Bốn một trong số bốn người khói xanh vung tay phải lên, một cổng truyền tống màu xanh từ trong trống rỗng xuất hiện ở trước mặt bốn người.
"Mấy vị đại nhân, không biết thuộc hạ có thể theo tới thế giới Mẫu tộc một chuyến hay không, thuộc hạ chỉ mong có thể chiêm ngưỡng hào quang của Mẫu tộc." Lúc này, người đàn ông vốn đang im lặng đột nhiên mở miệng nói.
"Mẫu tộc? Ngươi mà cũng xứng để nhắc tới từ ấy sao?" Người khói xanh hừ lạnh một tiếng, mang trên mặt vẻ trào phúng, "Ngươi chẳng qua chỉ là người chúng ta tạo ra để giúp chúng ta quản lý đám kiến hôi này mà thôi, dựa trên bản chất ngươi không có gì khác so với mấy con kiến hôi này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận