Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 917: Rất đúng dịp, tôi cũng vậy (1)

Chương 917: Rất đúng dịp, tôi cũng vậy (1)
Ba người trẻ tuổi này mỗi người đều có cầm theo một vật trên tay, người trẻ tuổi thứ nhất, trên tay đang bưng một chậu hoa nhỏ.
Đây là một chậu hoa tử đằng (1), có vẻ rất tinh xảo, nhất là lớp vỏ cây màu trắng lộ ra phía bên ngoài kia quấn quanh trên hai cành tử đằng còn giữ vững hỏa lực, giống như rồng trắng cuộn ngọc bích, chỉ liếc mắt nhìn cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
(1) Tử đằng hoặc dây sắn tía là một loài thực vật có hoa trong họ Đậu. Loài này được Sweet miêu tả khoa học đầu tiên. Ở Việt Nam Hoa tử đằng được gọi với những tên sau: Dây sắn tía, hoa chu đằng, hoa đằng la.
Người trẻ tuổi thời đại này không chơi hoa nhiều, bởi vì thời gian từ khi trồng một chậu hoa còn nhỏ tới khi nó thành hình tương đối dài, ngắn thì mấy tháng, lâu là mấy năm thậm chí mấy chục năm, người trẻ tuổi căn bản không thể nhẫn nại đợi chờ thời gian lâu như vậy, tối đa cũng chỉ mua vài chậu thông thường đặt ở phòng làm việc hay trong nhà để thanh lọc không khí mà thôi.
Nhưng mà đối với một số người già, nhất là những phần tử trí thức cao đã về hưu, việc tự tay trồng một chậu hoa sau đó bón phân tỉa cành tỉ mỉ cho nó, khiến chậu hoa sinh trưởng theo đúng hình dáng mà mình tưởng tượng, sẽ tạo ra cảm giác thành tựu không gì sánh kịp.
Lương Chính Kiều yêu thích chơi hoa, mà một số bạn già bên cạnh ông cụ cũng đều có trình độ văn hóa không thấp như ông cụ, ngày thường mọi người vẫn thích mang chậu hoa bản thân mình vun trồng tỉ mỉ ra để những người khác quan sát.
Con người ấy mà, cho dù đã già tới mức nào đi nữa thì ai cũng có lòng háo thắng, ai cũng không muốn chậu hoa mình vun trồng kém cỏi, khiến bản thân mình mất mặt trước mấy người bạn già này.
Nhưng không biết có phải Lương Chính Kiều là trời sinh có bát tự tương khắc với việc trồng hoa này hay không, trong số những loại cây ông cụ trồng mấy năm nay, ngoại trừ những cây hoa dễ sinh trưởng bình thường, phần lớn số cây xanh còn lại không bị nuôi chết thì cũng bị nuôi phế.
Kỳ thực nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi, nhưng mấu chốt là trong hội những người yêu thích chơi hoa của ông cụ có một người vẫn luôn không hợp tính với ông cụ, hai người đã đối đầu với nhau mấy chục năm, cho dù đã về hưu nhưng khi nhìn thấy nhau vẫn luôn ngứa mắt.
"Lão Lương à, thấy không? Cây tử đằng này của tôi đã đạt được giải quán quân trong đại hội chậu hoa lần này đấy, biết lần đại hội này ông không tới, cho nên tôi cố ý mang đến cho ông xem một chút."
Vẻ mặt Trần Phúc Hải tràn đầy biểu tình châm biếm, mà khi Lương Chính Kiều nghe được lời của ông cụ kia, sắc mặt trở nên tái nhợt, sở dĩ ông cụ không tham gia đại hội chậu hoa lần này chính là vì biết trên tay Trần Phúc Hải có một chậu hoa tử đằng phẩm cấp vô cùng cao, nhất định có thể đoạt giải quán quân, cho nên không muốn nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Trần Phúc Hải.
Thế nhưng điều khiến ông cụ không nghĩ tới là không ngờ lão già Trần Phúc Hải này lại có thể vô sỉ như vậy, tự mình tìm tới cửa nhà ông cụ, làm vậy là muốn nhục nhã ông cụ ngay trước mặt mọi người.
"Đến, đặt cây tử đằng lên trên bàn đi, cho ông nội Lương của cháu thưởng thức cẩn thận một chút. Ông nội Lương rất thích chơi hoa, chỉ là vận khí của bản thân ông ấy không tốt lắm, trồng cây nào là chết cây đó, tôi nghĩ hẳn ông cụ Lương chỉ có thể trồng mấy loại cây như tiên nhân cầu mà thôi."
Cảm nhận được sự trào phúng trong lời nói của Trần Phúc Hải, cơn giận trong người Lương Chính Kiều bùng lên, trong lòng không biết đã mắng lão già không biết xấu hổ kia bao nhiêu lần thế nhưng trên mặt vẫn không thể biểu lộ ra, dù sao thì tới cửa là khách.
Chậu hoa được bày ở trên bàn, hấp dẫn ánh mắt của không ít người, bởi vì quả thật hình dáng của nó quá tinh xảo, có mấy người trẻ tuổi nhà họ Lương còn lấy di động ra chụp ảnh, điều này càng khiến sắc mặt Lương Chính Kiều lạnh thêm một phần.
"Lão Lương à, ông xem tôi mang thứ tốt gì tới cho ông này."
Ngoại trừ Trần Phúc Hải ra, một lão già khác cũng cười ha hả nói cháu mình đặt món đồ kia lên trên bàn, đó là bốn quả óc chó tản ra ánh sáng oánh nhuận như mã não, vừa nhìn đã có thể nhận ra đây là quả óc chó lâu năm.
"Hai đầu sư tử này là cháu của tôi làm rồi tặng tôi đấy, đã tốn không ít tâm tư cùng tinh lực, ông xem túi ngoài cùng hoa văn này đi, đều là thượng đẳng đấy."
Khi Lương Chính Kiều thấy bốn quả óc chó này, trong đôi mắt già nua thực sự có vẻ hâm mộ, từ sau khi ông cụ về hưu, ngoài sở thích chơi hoa ra ông cụ còn thích mấy loại đồ chơi văn hoá này, mà quả óc chó lại chính là một trong số những thứ ông cụ thích.
Đều nói nghèo chơi xe giàu chơi đồng hồ, nhưng chỉ có những người chơi đồ chơi văn hóa này mới biết đồ chơi văn hóa đắt tiền tới cỡ nào.
Một đồ chơi văn hoá như quả óc chó có phẩm cấp tương đối cũng có giá hơn mấy vạn, nếu như là loại tốt thì vài chục vạn một cặp cũng không có gì lạ, hơn nữa còn thuộc về loại có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, bởi vì những hạt óc chó này đều là những thứ mà người ta đã cầm hơn vài năm thậm chí hơn chục năm, cũng đã có cảm tình, làm sao có thể đơn giản lấy ra bán đấu giá.
Mỗi một món đồ chơi văn hoá đều là một loại ký thác tinh thần, ở cùng chủ bao nhiêu năm tháng cũng đã mang cùng một nhịp thở với chủ nhân, nói lên sự hàm dưỡng cùng tính tình trời sinh của chủ nhân, cũng là đại diện cho một loại văn hóa.
Đầu năm nay mỗi người có đồ chơi văn hóa trong nhà, cũng không tiện nói mình là người làm công việc văn hóa.
Nếu như một người ăn mặc đủ loại logo, mang theo đủ loại hàng hiệu, mọi người chỉ sẽ nói bản thân người này có tiền, chính là điển hình cho loại khoe khoang cùng phá của. Nhưng nếu như anh có một món đồ chơi văn hoá, cho dù anh có tốn vô số tiền để mua nó thì cũng không người nào nói anh là tên phá của, mà sẽ chỉ nói anh là người có văn hóa, có phẩm vị, biết thưởng thức.
"Quả thật hai quả óc chó này rất không tồi, cháu trai ông cũng rất có tâm." Lương Chính Kiều không lạnh không nhạt nói một câu.
"Lão Lương, lần này tôi đến ngược lại không mang theo thứ gì tốt, chính là trước đó không lâu mới vừa đào được một vật nhỏ, là một nghiên mực, để lão Lương ông đánh giá giúp tôi."
Lão già thứ ba cũng mở miệng, sau khi nói xong lời này, người trẻ tuổi phía sau ông ta cũng đặt chiếc hộp trên tay lên bàn, động tác rất nhẹ nhàng, sau đó cẩn thận mở nắp hộp ra.
Một nghiên mực màu tím xuất hiện ở trước mắt mọi người, mà khi nhìn thấy nghiêng mực này, vẻ mặt của phần lớn người nhà họ Lương cũng không có biến hóa gì lớn, chẳng qua chỉ cảm thấy màu sắc của nghiên mực này tương đối đẹp mắt, hơn nữa nhìn có vẻ rất đắt giá.
Vậy mà khi Lương Chính Kiều thấy nghiên mực này lập tức trợn tròn mắt, không nhịn được đứng bật dậy, không chỉ là ông cụ, ngay cả Từ Nghiêm Tùng còn có mấy ông lão khác cũng đều đưa mắt chăm chú nhìn chằm chằm nghiên mực này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận