Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 949: Tiền đặt cược

Chương 949: Tiền đặt cược
Thứ như tiền này làm gì có ai ngại ít, quan trọng nhất là hiện tại nhà họ Tiêu vừa quật khởi, cũng có rất nhiều nơi cần phải tiêu tiền.
Không nên cảm thấy gia tộc tu luyện là không cần tiêu tiền, số tiền mà một gia tộc tu luyện tiêu tốn vô cùng khủng bố, chẳng qua bọn họ chỉ dùng tiền bạc để đổi lấy tài nguyên tu luyện mà thôi.
Tiền không thể mua được một số tài nguyên tu luyện cùng bí tịch tu luyện trân quý nhưng vẫn có thể mua được tài nguyên tu luyện thông thường, mà đối với nhà họ Tiêu, thứ bọn họ còn thiếu lúc này vừa vặn chính là một số tài nguyên tu luyện thông thường kia.
"Anh, mấy ngày hôm trước mẹ có cho em một tấm thẻ ngân hàng, nói là tiền mừng tuổi cho em, hay em lấy toàn bộ nó ra đặt cược đi."
Phương Ngọc Nhi lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, thấy tấm thẻ ngân hàng này Hoắc lão tam lại hơi khinh thường, tiền mừng tuổi mà trưởng bối cho thì có thể đáng bao nhiêu chứ? Ngay cả gia tộc lớn như nhà họ Hoắc bọn họ, tiền mừng tuổi được nhận hằng năm chỉ chừng một hai triệu mà thôi.
"Được rồi, vậy thì em đặt toàn bộ đi, xem trước một chút xem trong thẻ có bao nhiêu tiền."
Hội đua ngựa tự nhiên là có máy POS, hơn nữa còn là loại máy POS đặc biệt của ngân hàng có thể thấy số dư còn lại, khi thấy số tiền còn lại trong thẻ hiện lên trên máy POS, trên mặt tất cả mọi người lộ ra vẻ giật mình.
"Năm... Năm trăm triệu?"
Một chuỗi số không kia khiến Lý Thừa Thuận có chút mộng, Hoắc lão tam đang đứng bên cạnh càng là trợn tròn mắt, chỉ cho tiền mừng tuổi vào ngày tết mà có thể cho tới những năm trăm triệu, gia tộc phải hào phóng tới mức nào mới có thể làm như vậy chứ? Chí ít nhà hắn là không thể nào. Nhưng trên thế giới này, gia tộc có thể giàu có hơn cả nhà họ Hoắc bọn họ cũng chỉ có vài nhà mà thôi, chưa từng nghe nói qua có nhà nào mang họ Phương.
"Cái này... Em gái Ngọc Nhi, số tiền này của em có chút lớn, đã vượt quá hạn mức cao nhất."
"Không sao, không bằng anh đi hỏi nhà họ Trịnh bên kia một chút, nhìn xem bọn họ có nguyện ý tiếp nhận tiền đặt cuộc này hay không? Nếu như không muốn thì chúng tôi hạ thấp tiền đặt cược xuống là được."
Phương Minh cười cười nhìn về phía Lý Thừa Thuận, chỉ là Lý Thừa Thuận còn chưa trả lời mà Hoắc lão tam đã vội vội vàng vàng chạy về phía một khán đài khác, không bao lâu sau hắn đã dẫn theo một đám người theo trở về.
"Không có vấn đề, nhà họ Trịnh tiếp."
Bản thân Hoắc lão tam còn chưa về tới đã hô lên, đối với loại con cái nhà giàu như bọn hắn, chuyện giống vậy đã không thể nào khơi gợi chút hứng thú nào của bọn hắn, thế nhưng dùng năm trăm triệu để đánh cược vẫn là rất kích thích đấy, bởi với tỷ lệ đặt cược như vậy, một khi dành chiến thắng có thể thu được năm tỷ!
"Là cậu Phương tới từ trong nước đây đặt cược đúng không? Nhà họ Trịnh chúng tôi tiếp nhận, tôi tên Trịnh Thụ Minh."
Đi phía sau Hoắc lão tam là một người đàn ông trung niên mang mắt kiếng, cũng là người nối nghiệp của xí nghiệp nhà họ Trịnh, thân gia cũng mấy chục tỉ.
"Chào ông Trịnh, chỉ là tôi nghe nói có đánh cuộc cho nên dự định chơi một chút, hẳn ông Trương sẽ không để tâm chứ?"
"Đương nhiên là không để tâm, hẳn cậu Phương đặt thớt Truy Phong này của nhà họ Lý đúng không?"
Dưới cái nhìn của Trịnh Thụ Minh, người trẻ tuổi trước mặt kia đến từ trong nước, mà hắn lại chưa từng nghe nói qua, như vậy khả năng rất lớn chính là con riêng của tầng lớp cầm quyền trong một gia tộc lớn nào đó, loại con riêng này không có địa vị gì nhưng tiền tài lại xa xỉ, cho nên cũng rất thích khoe của.
Bởi vì bọn họ chỉ có thể dựa vào khoe của mới tìm được cảm giác tồn tại.
Người như vậy Trịnh Thụ Minh đã thấy rất nhiều, nhất là mười mấy năm trước ở Hương Giang còn đón nhận một đám con riêng tới từ trong nước, lãng phí ở Hương Giang, dựa vào tiêu xài cùng khoe của để phát tiết sự bất mãn đối với gia tộc.
"Không, tôi cược không phải thớt Truy Phong của nhà họ Lý, tôi lựa chọn thớt ngựa màu đen số năm kia."
Nghe được lời nói của Phương Minh, rất nhiều người đều nhìn về phía con ngựa ở vòng số năm, nơi đó có một con ngựa ô đang vùi đầu ăn cỏ, hình thể cũng rất bình thường.
Thấy con ngựa này, trên mặt không ít người lộ ra vẻ nghi hoặc, tất cả mọi người ở đây đều có chút hiểu biết về ngựa, càng biết rõ trong vòng một giờ trước cuộc tranh tài toàn bộ ngựa đua đều không được phép ăn uống, bởi vì lúc bụng ngựa rỗng tốc độ của nó mới sẽ càng nhanh hơn. Cái này cũng giống với con người, một khi bụng no rồi, không nói tới chuyện trọng lượng tăng lên, khi chạy còn rất dễ buồn nôn.
"Con ngựa này… Nếu tôi không nhớ lầm, hẳn con ngựa này là ngựa của nhà họ Trương."
"Đúng, ông cụ nhà họ Trương vô cùng yêu ngựa, gần như là một người vì ngựa mà điên cuồng ngây dại, cũng chỉ có ngựa nhà hắn mới được ăn ngay trước khi cuộc tranh tài bắt đầu."
Biết Phương Minh chọn lựa là con ngựa này của nhà họ Trương, Lý Thừa Thuận hơi nóng nảy, lập tức vội vàng khuyên giải: "Anh Phương, mỗi lần đua ngựa nhà họ Trương đều mang ngựa tới đây dự thi, nhưng thành tích tốt nhất cũng chỉ là hạng ba đếm ngược từ dưới lên."
Nếu như đổi lại những người khác, Lý Thừa Thuận đã sớm chửi một câu đồ ngu, đây không phải là trắng trợn đưa tiền cho nhà họ Trịnh sao?
Nhưng nghĩ tới người trước mắt này rất có thể là anh vợ tương lai của mình, đương nhiên hắn không thể nào trơ mắt nhìn anh vợ mình bị hãm hại, đương nhiên, nếu như Lý Thừa Thuận biết người mà hắn gọi là anh vợ này chẳng qua chỉ là chính bản thân hắn đơn phương tình nguyện mà thôi, không biết có còn đứng ra khuyên can hay không.
Trong đám người, đôi mắt dưới cặp kính của Trịnh Thụ Minh ngược lại có chút kinh ngạc vô cùng, ngay sau đó lại đưa mắt liếc về phía một phương hướng, nhưng rất nhanh lập tức thu hồi trở về, trên mặt một lần nữa lộ ra dáng tươi cười, nói: "Cậu Phương mắt sáng như đuốc, vậy thì sớm chúc cậu Phương thắng ngay từ trận đầu."
Nghe được lời của Trịnh Thụ Minh, đám người ở đây đều bĩu môi, còn thắng ngay từ trận đầu, Trịnh Thụ Minh này cũng thực sự là quá dối trá, chẳng qua nếu đổi lại là bọn họ đối mặt với trường hợp có người vội vàng dâng tiền lên như vậy, lại còn dâng tới năm trăm triệu, đoán chừng có thể sẽ cười vui vẻ hơn cả Trịnh Thụ Minh.
Tiền đặt cược đạt thành, Trịnh Thụ Minh cũng không ép Phương Minh chuyển tiền từ thẻ ngân hàng kia qua ngay, có nhiều người làm chứng như vậy hắn không sợ Phương Minh quỵt nợ.
Phương Minh đã cược xong, những người khác cũng bắt đầu đặt cược, phần lớn người đều đặt cho thớt ngựa Truy Phong nhà họ Lý, mà tổng số tiền đã đặt trên thớt Truy Phong này cũng đạt đến hai trăm triệu, ngoài ra tổng số tiền lẻ tẻ đã đặt cược lên những thớt ngựa khác cũng đạt tới chừng năm mươi triệu.
Bảy trăm lẻ năm triệu, giữa lúc mọi người cảm thấy mức tiền đặt cuộc đã đạt tới đỉnh điểm, cách đó không xa có một cô gái trẻ tuổi tinh xảo xinh đẹp đi tới.
"Bác Trịnh, nếu độ hăng hái của mọi người đều cao như vậy, cháu đây cũng tới tham gia náo nhiệt đi, chẳng qua cháu không có nhiều tiền như vậy nên cháu chỉ đặt một trăm triệu thôi, cháu cũng đặt số 5."
Lời của cô gái trẻ tuổi khiến mọi người ở đây đều sửng sốt một chút, nhất là mấy người thanh niên trẻ tuổi càng không nhịn được mở miệng khuyên can.
"Mỹ Kỳ, cô điên rồi sao?"
"Mỹ Kỳ, chúng ta đặt là đặt cược ngựa về nhất, không phải đếm ngược từ dưới lên."
"Đặt cho ngựa nhà họ Trương còn không bằng đặt cho ngựa nhà chúng tôi."
Sở dĩ những người trẻ tuổi này vội vã mở miệng khuyên can như vậy là vì lai lịch của cô gái trẻ tuổi trước mắt này không tầm thường, cháu gái của ông cụ nhà họ Quách ở Hương Giang, là đối tượng mà vô số thanh niên tài tuấn theo đuổi.
Quách Mỹ Kỳ cùng Lý Vy Vy được xưng là “song hoa” Hương Giang, nhưng tính cách của Lý Vy Vy quá lạnh, vì thế nếu so sánh giữa hai người bọn họ, Quách Mỹ Kỳ càng được mấy thanh niên trẻ tuổi này yêu thích hơn.
"Tôi tin tưởng ánh mắt của cậu Phương, cùng lắm cũng chỉ thua một trăm triệu mà thôi, không sao."
Nghe thấy những lời Quách Mỹ Kỳ nói, Phương Ngọc Nhi tò mò đảo mắt hết nhìn Quách Mỹ Kỳ lại nhìn anh mình, chẳng lẽ anh mình có quen biết người này sao? Giữa hai người họ còn có chuyện gì đó?
Ngược lại Lý Vy Vy lại mở miệng vào đúng lúc này, "Tôi cũng đặt một trăm triệu, đặt Truy Phong của nhà họ Lý chúng tôi."
Lời Lý Vy Vy nói khiến không khí ở hiện trường yên lặng suốt mấy giây, tất cả mọi người biết, lần này “song hoa” Hương Giang muốn đối đầu với nhau rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận