Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 139: Uy hiếp

Chương 139: Uy hiếp
“Bàng lão tứ, ông muốn làm gì?”
Dẫn đầu đoàn người nhà họ Hồ là chú năm Hồ, dù sao bác hai Hồ cũng đã lớn tuổi, không thể chạy tới nhanh như vậy được.
“Chú năm, tôi cũng chỉ làm việc theo đúng trình tự pháp luật mà thôi, có người tới đồn công an của chúng tôi tố cáo, đương nhiên tôi phải dẫn người về điều tra rồi.”
Nhìn thấy chú năm mang theo một đám người nhà họ Hồ tới, sắc mặt Bàng lão tứ cũng hơi trì trệ, mà mấy người cảnh sát đi theo ông ta cũng đã hơi kinh hoảng.
“Báo án chó má gì, nói cho tôi nghe người nào báo án? Tôi cũng muốn nhìn xem kẻ nào to gan dám vu cáo người như vậy.”
Chú năm Hồ lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng Bàng lão tứ chỉ lạnh nhạt: “Chú năm, chúng tôi đã có quy định, mọi người cứ theo tôi tới đồn cảnh sát không phải sẽ biết ai muốn báo án sao?”
“Bàng lão tứ, tôi chỉ hỏi ông một câu, hôm nay ông thật sự kiên quyết muốn bắt Phương đại sư sao?”
“Chắc chắn phải bắt, không ai có thể ngăn cản tôi.”
Bàng lão tứ nói như chém đinh chặt sắt, nhiệm vụ của ông ta hôm nay chính là đưa Phương đại sư này đi, cho dù ai cũng không thể ngăn cản được.
“Muốn bắt Phương đại sư trừ khi bước qua xác của tôi!”
Chú năm Hồ cũng bắt đầu tức giận, đi tới trước mặt Phương đại sư: “Xin Phương đại sư yên tâm, cậu là khách quý do người nhà họ Hồ chúng tôi mời tới, nhất định chúng tôi sẽ bảo vệ cậu tới cùng.”
Cũng lúc này đám người nhà họ Hồ bắt đầu thu nhỏ vòng vây, trên mặt mỗi người đều là vẻ hung thần ác sát, giận dữ nhìn chằm chằm đám người Bàng lão tứ cùng những cảnh sát kia.
“Chú năm, ngăn cản người thi hành công vụ hậu quả thật sự rất nghiêm trọng, mọi người hãy suy nghĩ cho kỹ, cho dù các ông nhiều người nhưng tôi đã báo cho người trong sở, tới lúc đó sẽ càng có thêm nhiều người đến.”
Bàng lão tứ mạnh miệng, nhưng trên thực tế ông ta còn chưa báo cáo chuyện này với sở trưởng.
“Người đến thì thế nào, người nhà họ Hồ chúng tôi chưa bao giờ sợ thị phi, dám bắt nạt tới trên đầu chúng tôi, nghĩ chúng tôi dễ ức hiếp lắm sao?”
Người nhà họ Hồ mạnh mẽ không chùn bước, đều là người trong thôn, gần như quen biết hết mọi người trên huyện, đầu năm nay người nào mà không có vài mối quan hệ kia chứ, huống gì chuyện trước mắt thật sự quá kỳ quái.
“Quên đi.”
Phương Minh vẫn thờ ơ lạnh nhạt bên cạnh đột nhiên lên tiếng, đối phương chính là muốn nhắm vào cậu, lại còn đưa pháp luật ra làm lá chắn, người nhà họ Hồ chắc chắn không thể ngăn cản đối phương, cùng lắm cũng chỉ có thể trì hoãn chút thời gian mà thôi.
“Nếu đã có người tố cáo tôi lừa gạt thì tôi sẽ đi với các ông một chuyến.”
“Phương đại sư!”
Người nhà họ Hồ đều sốt ruột nhưng ý của Phương Minh đã quyết: “Các vị, người trong sạch không có gì phải giấu diếm, tôi sẽ đi một chuyến với ông ta, mọi người không cần quá lo lắng.”
Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Phương Minh, đám người nhà họ Hồ cũng biết rõ không còn cách nào khác, tất cả lạnh lùng nhìn Bàng lão tứ: “Nếu Phương đại sư đã nói như vậy thì chúng tôi cũng đi, ngược lại tôi muốn xem người nhà họ Bàng muốn làm ra chuyện gian trá gì!”
Bàng lão tứ cũng không nói thêm gì nữa, ông ta biết rõ không nên khiêu khích lũ người nhà họ Hồ này quá, chỉ cần bắt Phương Minh về đồn cảnh sát là xong chuyện, tới lúc đó anh hai của ông ta sẽ tự động ra mặt.
Nói thật, tới giờ phút này chính ông ta cũng không hiểu ngô khoai gì, sáng sớm hôm nay trời còn chưa sáng đột nhiên nhận được điện thoại của anh hai, anh nói muốn ông ta đi bắt một người ở nhà Hồ Quang Vinh, rồi đưa cậu ta về sở, về phần người báo án ông ta cũng biết rõ, đó chính là người đàn ông luôn đi theo anh hai.
Ngay từ đầu ông ta còn tưởng có người đắc tội với anh hai, thế nhưng mà giọng nói của anh ấy nghiêm túc vô cùng, dặn kỹ rằng nhất định phải bắt cậu ta đưa tới đồn cảnh sát ngay sáng hôm nay, còn nói chuyện này có quan hệ tới sự phát triển của toàn bộ người nhà họ Bàng, tuyệt đối không được xảy ra sai sót gì, trong thời khắc quyết định cho dù có phải trở mặt với người nhà họ Hồ cũng phải bắt cậu ta về.
Người nhà họ Hồ cũng rất có thế lực trong huyện, không phải thông qua con đường chính trị như người nhà họ Bàng mà là con đường kinh doanh, nhưng chính thương xưa nay không phân biệt, buôn bán cũng biết quan trường, dưới tình huống bình thường người nhà họ Bàng luôn tránh xung đột với người nhà họ Hồ.
Anh hai chính là quân sư của cả nhà, bây giờ anh đã quyết định như vậy chính là đại biểu cho quyết định của cả gia tộc.
Phương Minh đi theo Bàng lão tứ lên xe cảnh sát, mà người nhà họ Hồ cũng đi theo, bọn họ nhất định phải bảo vệ Phương đại sư, điều mà bọn họ lo lắng chính là đám Bàng lão tứ sẽ giở thủ đoạn gì đó trên đoạn đường đến đồn cảnh sát.
Mà Bàng lão tứ cũng không ngăn cản, ông ta biết rõ nếu ông ta mà phản đối thì cái xe cảnh sát này đừng hòng rời khỏi thôn, dù sao đám người nhà họ Hồ này vẫn đang nhìn chằm chằm vào hành động của ông ta đấy.
Xe cảnh sát rời khỏi thôn, phía sau còn có bảy chiếc xe của người nhà họ Hồ đi theo, một đường im lặng tới đồn cảnh sát.
“Tốt, mang vào đi.”
Đến trong sở rồi giọng điệu của Bàng lão tứ cũng mạnh mẽ hơn lúc trước, lập tức tự mình đưa Phương Minh vào trong đồn.
“Bàng lão tứ ông định làm gì? Người báo án đâu? Mà ông muốn đưa Phương đại sư đi chỗ nào nữa?”
Hồ Phù nhìn thấy Bàng lão tứ muốn đưa Phương Minh vào chỗ tạm giam lập tức ngăn cản, lần này thái độ của ông ta đã trở nên cứng rắn hơn hẳn, dù sao người nhà họ Hồ cũng phải mấy phút nữa mới có thể chạy tới.
“Đương nhiên là mang cậu ta đi vào giằng co với người báo án, đây là trình tự chấp pháp, các ông không được phép vào, chỉ có thể ngồi chờ bên ngoài.”
Dưới ánh mắt ra hiệu của Bàng lão tứ mấy người cảnh sát trẻ tuổi lập tức đi lên ngăn chặn Hồ Phù, mà Phương Minh cũng không chống cự, vẻ mặt từ đầu tới cuối vẫn luôn bình tĩnh theo Bàng lão tứ đi vào bên trong.
Bàng lão tứ mở cửa phòng làm việc, ra hiệu cho Phương Minh đi vào sau đó đóng cửa phòng lại, nhưng mà bên trong gian phòng đã sớm có một người đàn ông trung niên ngồi ở đó.
Người đàn ông trung niên này cười cười nhìn Phương Minh, vừa cười vừa nói: “Xin chào Phương đại sư, nghe danh của cậu đã lâu.”
Phương Minh cười như không cười nhìn người đàn ông trung niên, mà người này cũng không vòng vo trực tiếp giới thiệu: “Phương đại sư, tôi là người con thứ hai của nhà họ Bàng, Bàng Thiện Sinh.”
“Người báo án cũng là ông sao?”
Bàng Thiện Sinh vươn tay, nhưng Phương Minh chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta rồi hỏi, cũng không có ý định bắt tay với ông ta.
Bàn tay ngừng trong không trung mấy giây nhưng Bàng Thiện Sinh không hề cảm thấy xấu hổ, giải thích: “Phải dùng cách này để mời Phương tiên sinh cũng thật sự bất đắc dĩ, nếu như Phương đại sư có trách thì cho tôi được xin lỗi cậu tại đây.”
“Nói mục đích của ông đi.” Trong lòng Phương Minh đã có suy đoán nhưng cậu vẫn cần nghiệm chứng.
“Người thông minh không nói chuyện vòng vo, không hổ là đại sư, đơn giản là tôi muốn cậu mặc kệ chuyện mộ tổ nhà họ Hồ, về phần thù lao nhà họ Hồ đã trả cho cậu tôi có thể trả giá gấp đôi!”
Bàng Thiện Sinh nói ra mục đích của ông ta cũng nói luôn điều kiện, sau khi nói xong trên mặt còn tràn đầy tự tin, bởi vì ông ta tin tưởng chắc hẳn sẽ chẳng có ai từ chối điều kiện của ông ta.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Phương Minh ông ta cũng bị giật mình, không ngờ tới vị Phương đại sư này lại trẻ tuổi như vậy.
Trên thực tế nếu không phải đêm qua ông ta nghe thấy người nhà họ Hồ nói về chuyện mộ tổ thì ông ta căn bản cũng không biết Phương Minh là ai, nhưng bởi vì hôm qua Phương Minh đã dặn, vì vậy người nhà họ Hồ sau khi về nhà đã vội vã truyền tin tức ra ngoài.
Đương nhiên bọn họ cũng không nói ra toàn bộ, chỉ nói đại sư phong thủy nhìn thấy vấn đề trong khu mộ tổ nhà bọn họ, vì vậy muốn di dời phần mộ của tổ tiên.
Người trong thôn nghe thấy tin này cũng chỉ hơi hiếu kỳ, nhưng chuyện này rơi vào tai Bàng Thiện Sinh lại khiến ông ta giật mình, bởi vì không ai rõ ràng vấn đề phong thủy khu mộ tổ tiên của nhà họ Hồ hơn ông ta.
Nếu vị đại sư này đã nhìn ra vấn đề phong thủy thật sự của tổ tiên nhà họ Hồ thì chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết, mà đây lại là chuyện ông ta tuyệt đối không cho phép.
“Nếu vậy thì chuyện phong thủy nhà họ Hồ hẳn là có liên quan với ông rồi.” Phương Minh không trả lời đề nghị của Bàng Thiện Sinh mà lại hỏi một chuyện khác.
Bàng Thiện Sinh không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười tủm tỉm nói ra: “Phương đại sư không phải là người địa phương, chỉ là thầy phong thủy lấy tiền làm việc, hiện tại tôi nguyện ý trả giá gấp đôi, cậu cần gì phải lặn vào vũng nước đục này chứ?”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Phương Minh híp mắt nhìn Bàng Thiện Sinh.
Nụ cười trên mặt Bàng Thiện Sinh biến mất: “Tôi đã có thể bắt Phương đại sư tới đây tự nhiên cũng có biện pháp giam cậu lại, truyền bá phong kiến mê tín lại thêm lừa đảo, tội danh này thật sự không nhỏ.”
“Lừa đảo, tôi chưa từng làm loại chuyện này, ông cảm thấy ông có thể vu oan hãm hại tôi sao?”
Vẻ mặt Bàng Thiện Sinh đột nhiên trở nên âm trầm lạnh lẽo: “Phương đại sư còn trẻ như vậy, nếu trên hồ sơ mà lưu lại một vết đen thật sự là không tốt đó.”
“Chẳng lẽ ông thật sự tự tin có thể một tay che trời đổi trắng thay đen?”
“Tại nơi khác thì tôi không dám chắc chứ tại huyện này, nhà họ Bàng của tôi chính là trời, mặc kệ là con rồng từ đâu tới đây cũng phải thu mình lại cho tôi!”
Phương Minh không nói thêm điều gì mà lúc này ngoài cửa cũng ồn ào hơn hẳn, người nhà họ Hồ đã đuổi tới.
“Phương đại sư, cậu hãy cân nhắc thật kỹ, chờ khi ra khỏi cánh cửa này, là địch hay bạn còn dựa vào sự lựa chọn của cậu, người nhà họ Bàng chúng tôi xưa này chưa từng bạc đãi bạn bè, nhưng cũng tuyệt đối không nương tay với kẻ thù!”
Bàng Thiện Sinh mở cửa phòng, hiện tại ông ta không phải là cảnh sát, chỉ có thể trốn ở phía sau, nhưng mà ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi chuyện, cho dù Phương Minh lựa chọn như thế nào ông ta cũng đều có biện pháp ứng phó.
Cửa phòng đóng lại để lại một mình Phương Minh trong phòng, nhưng mà Phương Minh cơ bản chẳng hề suy nghĩ, đứng dậy định mở cửa phòng đi ra.
Đừng nói là uy hiếp, cho dù không bị uy hiếp cậu cũng sẽ không mặc kệ chuyện này, đại sư phong thủy lại dùng bản lĩnh của mình đi hại người, đây là hành động phá hư quy tắc.
Nếu tất cả đại sư phong thủy đều dùng bản lĩnh của mình đi hại người thì thế giới này sẽ lộn xộn lên mất, đây chính là hành vi khiêu khích ranh giới cuối cùng trong lòng cậu, bất kỳ một đại sư phong thủy nào cũng tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.
Nhưng mà ngay lúc cậu định mở cửa đột nhiên nhận được điện thoại của Đại Trụ, lúc này Đại Trụ lại gọi điện cho cậu để làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận