Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 536: Đến cùng người nào cần quyên tiền (1)

Chương 536: Đến cùng người nào cần quyên tiền (1)
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
"Nhan chủ nhiệm, đến rồi."
Xe ở dừng lại ở cổng thôn, người đầu tiên bước xuống xe là cô gái trẻ tuổi ở cục giáo dục Nhan Khanh.
Nhan Khanh tốt nghiệp tại một trường đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp thì thi vào cục giáo dục, sau một thời gian khoản hai, ba năm thì lên chức nhiệm rồi giáo ủy làm ở phòng chủ nhiệm, trên phố đồn rằng Nhan chủ nhiệm và cục trưởng cục giáo dục có quan hệ không bình thường.
Dĩ nhiên, chuyện này thật hay giả không có ai biết, nhưng giáo ủy chủ nhiệm tương đương với bí thư bên cạnh cục trưởng, quan hệ giữa bí thư xinh đẹp và lãnh đạo luôn khiến người ta tò mò.
Nhan Khanh từ trên xe bước xuống, bộ váy công sở trên người cô phô bày toàn bộ dáng vẻ mỹ miều của cô, vươn người một cái để giãn cơ sau một quãng đường dài ngồi xe, thân hình với những đường cong hút mắt khiến các thôn dân gần đó nhìn chằm chằm.
"Nhan chủ nhiệm, phong cảnh nơi này ngược lại không tệ."
Sau đó hai vị ký giả từ trên xe bước xuống, đối với ký giả nam mà nói, Nhan Khanh căn bản không hề để ý đến, điều này làm cho vị nam ký giả này có chút xấu hổ.
"Thiếu Động ngươi về điểm này đừng có tâm địa gian giảo, người ta cùng cục trưởng có quan hệ, đến lúc đó không cẩn thận làm lãnh đạo nổi giận, công việc này của ngươi cũng bị mất."
Nữ ký giả nhìn thấy dáng vẻ của đồng nghiệp mình trên mặt có chút u oán, bởi vì cô thích vị nam ký giả này, chỉ bất quá hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
"Ngươi đừng nghe trên phố đồn, nếu Nhan chủ nhiệm thật sự cùng cục trưởng cục giáo dục có quan hệ, người cục trưởng kia càng cẩn thận hơn, sẽ không để cho Nhan chủ nhiệm đảm nhiệm chức chủ nhiệm phòng giáo ủy."
Lời nói mặc dù là như vậy, nhưng vẻ ái mộ trên mặt vị nam ký giả cũng ít đi vài phần, hắn vẫn hiểu đạo lý trên đầu chữ sắc có cây đao, tuy là cục giáo dục cùng đơn vị bọn họ là hai đơn vị khác nhau, nhưng làm lãnh đạo thì đều như nhau, cho dù không chung một ngành cũng có thể chèn ép hắn.
Bởi vì vật họp theo loài, người ngồi theo nhóm, có thể cùng cục trưởng ngồi chung trên một bàn rượu tất nhiên cũng là cục trưởng, cục trưởng cục giáo dục chỉ cần chào hỏi lãnh đạo của bọn họ một câu, lãnh đạo bọn họ chẳng lẽ sẽ vì hắn đi đắc tội cục trưởng cục giáo dục sao?
"Thầy giáo, nhà của em ở dưới chân núi. "
Tần Tuyết từ trên xe bước xuống sau, chỉ chỉ phương hướng của nhà mình, nhìn thấy Tần Tuyết, trên mặt Nhan Khanh mới có nụ cười, "Tần Tuyết em có thông báo cho người nhà biết là có khách không? "
"Dạ, em có nói với anh trai là có thầy giáo và bạn học hôm nay tới, sau khi anh trai em biết rất vui, nói muốn đãi mọi người mấy món cây nhà lá vườn..."
"Thầy Tưởng tôi đã dặn như thế nào."
Nghe Tần Tuyết nói, còn không đợi Tần Tuyết nói xong, trên mặt Nhan Khanh lộ ra vẻ bất mãn nhìn về phía chủ nhiệm lớp của Tần Tuyết.
Tưởng Tiểu Long mang trên mặt nét cười khổ, hắn đương nhiên nhớ kỹ trước khi lên đường vị Nhan chủ nhiệm này đã dặn dò hắn tuyệt đối không thể để Tần Tuyết vì chiêu đãi bọn họ mà tiêu pha, giết vật nuôi trong nhà.
"Chỉ bởi vì chúng ta đến, mà người ta phải giết gà vịt nuôi bao năm nay để chiêu đãi chúng ta? Thịt gà vịt như vậy mọi người ăn nổi sao? "
Trong đầu Nhan Khanh nghĩ ra một cảnh: Ở sâu trong thôn kia, anh trai của Tần Tuyết là một người đàn ông da ngăm đen vẻ mặt thành thật trung hậu giết gà vịt vốn nuôi để đẻ trứng, sau đó đến khi bọn họ tới nơi, ở trong căn phòng nhỏ hẹp u ám, đem gà vịt lên, sau đó có chút ngượng ngùng nói cho bọn hắn biết:
"Trong nhà không có gì tốt để chiêu đãi, cũng chỉ có gà vịt nhà nuôi, biết các thầy cô muốn ghé thăm, cho nên cố ý dậy sớm giết gà vịt để chiêu đãi các thầy cô."
Nghĩ đến hình ảnh đó, Nhan Khanh chỉ giận không kiềm được, đối với bọn hắn mà nói, cũng chỉ là một bữa thịt gà vịt mà thôi, nhưng đối với Tần gia mà nói, đây là nuôi mấy năm tiếc không dám ăn.
Nhan Khanh xem qua tiểu sử của Tần Tuyết, mẹ đi lạc, cha đi tìm chết, hai anh em sống nương tựa lẫn nhau mà lớn lên, gà vịt là Tần Dương nuôi dùng để đẻ trứng, sau đó bán trứng lấy tiền cho Tần Tuyết mua đồ dùng học tập.
Rất nhiều buổi phỏng vấn và phim tronh tivi không phải đều là như thế này sao?
"Cái kia... Nhà của em không có gà vịt."
Tần Tuyết cảm thấy chị gái xinh đẹp này tựa hồ là hiểu lầm cái gì, nhà cô vốn dĩ có nuôi mấy con gà áp, thế nhưng sau khi anh trai bị rắn độc cắn, mấy con gà áp đã bị anh trai làm thịt nấu canh ăn, bởi vì anh trai nói, gà vịt nhiều quá rồi, ỉa thúi.
"Không có gà vịt..."
Nhan Khanh lập tức ngây ngẩn cả người, lập tức sắc mặt càng thêm xấu xí, "Chẳng lẽ là giết lợn làm thịt dê rồi?"
Dân quê thông thường đều mừng năm mới hoặc là khi làm việc tốt thường giết lợn làm thịt dê, ngoại trừ để lại cho chính mình ăn, số thịt heo thịt dê còn lại được đem đi bán hơn nữa nuôi nấng heo dê cũng cần thời gian.
Rất nhiều nông dân, chỉ vào cuối năm mới giết heo dê bán lấy tiền để dành chi tiêu cho cả năm, nhưng bây giờ vì chiêu đãi bọn họ, anh trai của Tần Tuyết lại phải làm thịt heo dê, điều này làm cho cô không nỡ lòng nào, cho dù là mỹ vị đến đâu cũng không thể ăn nổi.
"Nhà của em cũng không có heo dê."
Tần Tuyết có chút nghi hoặc nhìn chị gái xinh đẹp này, cô không biết trong lòng chị gái này đang nghĩ cái gì, bất quá vẫn giải thích: "Anh trai em nói lấy mấy con cá từ đập chứa nước còn có một ít rau dại tromg rừng để chiêu đãi mọi người.
Nghe Tần Tuyết nói như vậy, khuôn mặt Nhan Khanh đỏ lên, thì ra là chính cô ta suy nghĩ nhiều, nhưng cũng không thể trách cô, kịch truyền hình không phải đều là diễn như vậy sao? Hơn nữa khi cô ở giáo ủy, cũng nghe một vài thầy cô giáo nói như vậy.
Những thầy cô giáo đó khi đi thăm hỏi gia đình của học sinh, có một vài học sinh nghèo khó, trong nhà không có gì ngon, ba mẹ học sinh sẽ giết chết gà vịt để chiêu đãi bọn họ, khiến cho bọn họ đã cảm động lại còn cảm thấy xấu hổ.
Cũng chính vì vậy, cho nên trước khi lên đường, Nhan Khanh đã cố ý dặn dò Tưởng Tiểu Long, đó chính là lúc bọn họ đi phỏng vấn, tuyệt đối không thể để người giết heo gà vịt để thết đãi.
"Các thầy cô giáo tới rồi."
Động tĩnh trước truyền đến tai Lí Nam, làm thôn trưởng, có ký giả qua đây phỏng vấn, cấp trên đã nói qua với hắn rồi, hắn cũng sẽ phụ trách cùng đi, đến lúc đó cũng sẽ tiến hành phỏng vấn hắn.
Dĩ nhiên, nội dung phỏng vấn đối với hắn chủ yếu là để hắn nói một chút, hai anh em Tần Dương và Tần Tuyết ở trong thôn khó khăn cỡ nào, mọi người đối với hai anh em Tần Dương và Tần Tuyết chiếu cố bao nhiêu, chủ yếu là hai ý đó.
Ý chính thứ nhất là lũ trẻ sinh sống rất khổ, nhưng phẩm chất tốt, rất được thôn dân yêu thích, thuộc về loại không ngừng vươn lên.
Ý chính thứ hai là: thôn ủy cực kỳ quan tâm những thôn dân nghèo khó, nhất là đối với Tần Dương và Tần Tuyết thuộc hoàn cảnh đặc biệt nghèo khó, đương nhiên, đây là bởi vì thôn ủy đã được báo cáo từ trấn ủy thậm chí còn được huyện ủy triển khai.
Ý thứ nhất là để tuyên dương gương tốt, ý thứ hai chính là nhiệm vụ chính trị.
Thôn trưởng Lí Nam dẫn đoàn người đi vào thôn, nhanh chóng tới được nhà của Tần Dương và Tần Tuyết.
Gian nhà không có khóa, nhưng mà bên trong lại không có người, khi nhìn thấy cái nhà gỗ này, hai vị ký giả vội vã cầm camera lên quay chụp, đây là tư liệu sống, phòng ốc đổ nát như vậy lại là cho ra một trạng nguyên, hơn nữa lấy thành tích học tập Tần Tuyết mà xem, cho dù là thi vào trường cao đẳng cũng có thể giành vị trí cao nhất.
"Tần Tuyết, anh trai cháu đâu?"
Lí Nam hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía Tần Tuyết, Tần Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh trai cháu chắc là ở đập chứa nước bên kia, anh trai cháu rất ít khi ở trong nhà. "
"Cũng phải, thằng nhóc này hiện tại đã dành hết tâm tình cho đập chứa nước bên kia, ăn ở đều tại nơi đó."
Nghe Lí Nam và Tần Tuyết đối thoại, một vị ký giả tò mò hỏi: "Lí thôn trưởng, đập chứa nước là sao? "
"Đồng chí Ký giả, là như vậy, anh trai của Tần Tuyết là Tần Dương một thời gian trước đã nhận thầu đập chứa nước của chúng tôi cho nên một lòng một dạ dành hết tâm tư cho việc nuôi trồng trên đập chứa nước, dựng một cái nhà tranh trên đập, ăn ở đều ở trên đập chứa nước."
"Nhận thầu đập chứa nước cần không ít tiền, không phải nói nhà Tần Tuyết không có điều kiện sao?" Vị nữ ký giả nhíu mày hỏi.
Bởi vì là ký giả, cho nên về nông thôn không ít, cũng đều biết có thể nhận thầu đất đai hoặc là đập chứa nước gì gì đó ở trong thôn, đều là người rất có khả năng, chí ít không phải gia đình nghèo khốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận