Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 543: Thân phận của ông lão

Chương 543: Thân phận của ông lão
Đồn công an!
"Alo, dựa vào cái gì thả bọn họ đi, đầu tôi đây bị đánh lủng mấy lỗ tất cả đều đanh chảy máu đây này. "
"Đúng, đồng chí cảnh sát, dựa vào cái gì chỉ bắt chúng tôi. "
Ở trong đồn công an, mấy gã du côn chứng kiến Phương Minh và Lí Khả còn có ông lão có thể rời đi, mà bọn họ còn phải bị nhốt, ngưòi nào ngưòi nấy lộ ra vẻ bất mãn.
Lúc này đây cả năm người bọn họ đều bị tổn thương, ngược lại, đám Phương Minh ngoại trừ một người trong đó bị ngoại thương, còn hai người kia đều hoàn hảo không chút tổn hại, nhất là ông lão kia, một người đấu với năm người.
"Dựa vào cái gì, Vương Mao đừng có kéo ta, đừng cho là ta không biết các ngươi muốn gì, không phải là muốn bị đánh. "
Anh cảnh sát trực tiếp đạp tới một cước, mấy gã du côn kia chớp mắt không lên tiếng, mà đối với cảnh sát nhân dân mà nói, dưới tình huống bình thường bọn họ sẽ không làm như vậy, dù sao hiện tại ở phía trên đối với phương diện này bắt rất nghiêm, nhưng đối với lưu manh, trực tiếp đạp mấy cước luôn.
Nguyên nhân rất đơn giản, những tên lưu manh này đều trà trộn vào khu vực trực thuộc quyền kiểm soát của bọn họ, đánh thì cứ đánh, nhưng nếu muốn gây chuyện, cứ cách ba ngày lại đi vây bắt hai lần, những tên lưu manh này cũng chịu không nổi.
Mấy tên côn đồ muốn kiếm tiền thì cứ việc phòng mở sòng bạc, mở phòng chơi game, cho vay cắt cổ, nhưng nếu như chọc tới cảnh sát, cứ cách ba ngày lại tìm đến cửa hai lần thì còn làm ăn gì nổi?
Sau khi đám lưu manh chịu an tĩnh, cảnh sát mới nhìn về phía Phương Minh, trên mặt lộ ra nụ cười, "Người anh em, chuyện đã xảy ra chúng ta đại khái đã hiểu, là mấy tên khốn kiếp này gây chuyện trước, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý, mọi người hãy yên tâm."
"Không có liên quan gì đến chúng ta?"
Lí Khả đứng bên cạnh trưng ra vẻ mặt không hiểu mô tê răng rứa gì, hắn cũng không phải chưa từng tới đồn công an, năm kia một người bạn của hắn cũng bởi vì tranh chấp mà đánh lộn với người ta nên bị bắt, tuy là bọn họ có lý nhưng cuối cùng vẫn phải nộp tiền bảo lãnh, sau đó còn phải bồi thường tiền thuốc men, đã vậy còn phải đút lót nếu không muốn bị ghi vào sổ đen.
"Đúng, không quan hệ với các ngươi, các ngươi là vì tự vệ, hiện tại có thể rời đi."
Trên mặt anh cảnh sát vẫn thủy chung một nụ cười, Lí Khả vẫn cảm thấy có chút hoang mang, bất quá Phương Minh cũng đã nhìn ra, anh cảnh sát này sở dĩ tốt như vậy sợ rằng là bởi vì mình, nói chính xác hơn là bởi vì Trương Kiến Ba.
Trước đây Trương Kiến Ba cùng mình đi tới đồn công an, cảnh sát ở đây đã biết mình và Trương Kiến Ba có quan hệ, cho nên mới tốt như vậy, nếu như đổi thành những người khác chuyện này chỉ sợ cũng không giải quyết nhanh như vậy..
"Đi thôi. "
Phương Minh cười cười với anh cảnh sát, sau đó lôi kéo Lí Khả rời khỏi đồn công an, anh cảnh sát cũng mỉm cười tiễn Phương Minh đến cửa.
"Lão tiên sinh, chuyện lần này cám ơn ông. "
Ngoại trừ Phương Minh và Lí Khả, còn có ông lão bán hành, chỉ bất quá ông lão vẫn là trầm mặc không nói được một lời.
"Ông chủ nhỏ khách khí rồi, ta cũng là thấy bọn hắn quá nhiều người, cho nên ra tay giúp một chút. "
Lực chú ý của Lí Khả lúc này cũng bị ông lão hấp dẫn, hiếu kỳ hỏi: "ông lão, ông bao nhiêu tuổi? Thân thủ tốt như vậy, lẽ nào chính là cao thủ võ lâm ẩn cư ở dân gian? "
"Ta không phải là cao thủ võ lâm gì cả, chỉ bất quá là năm đó khi đi lính có luyện qua một ít quyền cước, ta năm nay đã là 93 tuổi.”
Ông lão nói rất khiêm tốn, nhưng mà Lí Khả cũng kinh ngạc trợn to hai mắt, 93 tuổi mà thân thủ còn khỏe mạnh như thế, thật là không nhìn ra, hơn nữa bước chân của ông lão cũng ổn định, cũng không có bộ dạng của một ông lão tuổi xế chiều.
"Một người lính già như ông lão, là anh hùng của đất nước ta.”
Quốc gia chúng ta bây giờ đều dựa vào những người như ông đổ xương máu mà có được. "
Trên mặt Lí Khả lộ ra vẻ khâm phục, nhưng mà sau khi nghe được lời của hắn, trên mặt ông lão lại có thêm vẻ ảm đạm, chỉ là lắc đầu, không nói gì thêm.
"Ông lão đã từng giết qua người Nhật chưa?” Lí Khả tiếp tục truy vấn.
"Đã từng. "
"Lợi hại." Lí Khả giơ ngón tay cái lên, lập tức tiếp tục hỏi: "Những người giống như ông, quốc gia hàng năm cấp cho trợ cấp hẳn không ít, tại sao còn phải đi bán hành, là rỗi rãnh không có chuyện gì làm sao. "
Ông lão nghe nói như vậy, ánh mắt càng thêm buồn bã, Phương Minh thấy biểu tình của ông lão, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, một lúc sau nói rằng: "ông lão, không bằng chúng ta cùng ăn một bữa cơm. "
"Không không không, không cần, tôi lát nữa còn phải đi về bán hành."
Ông lão vội vàng từ chối, bất quá Phương Minh cuốn lấy cánh tay của ông lão, vừa cười vừa nói: "Không có việc gì, hành từ từ bán cũng không sao, tình cờ gặp được ông như gặp lại bạn cũ nhất định phải ăn chung một bữa cơm."
"Đúng đúng đúng, nếu không phải là ông lão, tôi đã bị mấy tên khốn kiếp kia đánh một trận, tôi muốn mời ông ăn một bữa."
Lí Khả cũng kéo cái tay còn lại của ông lão không để cho ông lão có cơ hội cự tuyệt, ông lão bị Phương Minh và Lý Khả lôi kéo như thế, muốn rời đi cũng không thể, chỉ có thể đồng ý.
Ba người mới vừa đi khỏi đồn cảnh sát không bao xa, Hạ Tuyền đã đến đón, trên mặt mang vẻ quan tâm hỏi: "Ông chủ Tần , không có chuyện gì chứ, ta mới vừa gọi điện thoại cho bạn của ta, bạn của ta nói các ngươi đã không có việc gì, cho nên ta mới lập tức tới đây. "
Nghe Hạ Tuyền nói, Phương Minh cười cười, "Cảm tạ anh Hạ, đã không còn chuyện gì rồi, Anh Hạ nếu có thời gian, hãy đi ăn cơm cùng chúng tôi."
"Không thành vấn đề, tôi lúc nào cũng có thời gian."
Hạ Tuyền vừa nghe trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, hắn vừa lúc cũng có chuyện cần.
Đoàn người lên xe của Lí Khả, hàng trước của xe chỉ có thể ngồi được hai người, vốn dĩ Phương Minh là muốn cho ông lão ngồi, bất quá ông lão nói sao cũng không ngồi, cuối cùng phải bắt Hạ Tuyền ngồi trước, còn hắn cùng ông lão ngồi phía sau xe.
Từ thị trấn đến thôn, ông lão vẫn luôn không nói lời nào, đều là Phương Minh hỏi, hỏi một câu thỉnh thoảng mới trả lời một câu, nếu Phương Minh không nói, ông lão cũng chỉ cúi đầu nhìn chân của mình, hết sức trầm mặc.
Chứng kiến bộ dáng này của ông lão, Phương Minh thở dài một hơi, rốt cục chủ động mở miệng hỏi: "Ông lão, nếu như tôi không có đoán sai, ngươi năm đó hẳn là tham gia quân đội của quốc dân đảng. "
Nghe Phương Minh nói, biểu tình của ông lão trở nên cẩn thận, nhìn Phương Minh sau đó cúi đầu thấp hơn.
Phương Minh biết ông lão tại sao lại cẩn thận như vậy, bởi vì những lão binh giống như ông lão năm đó không thể đến được Bảo Đảo, ngay từ đầu sống tại đại lục cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Vào niên đại đó, những lão binh này bởi vì có chút nguyên nhân nên thời gian qua rất thảm, có thể nói, những lão binh này là người hy sinh cho thời đại kia, mãi đến mấy năm gần đây, những lão binh này mới có chút chuyển biến tốt đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận