Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 767: Chân tướng (2)

Chương 767: Chân tướng (2)
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Phan Tùng là phú nhị đại, có tiền, mà bên cạnh hắn cũng hội tụ một đám người biến thái giống như hắn, trong mấy lời bàn mưu tính kế của những người này, hắn nghĩ ra một biện pháp để đối phó với Lê Vũ Song cùng bạn trai của cô ấy.
Bạn trai Lê Vũ Song là cha mẹ chết sớm, được chú nuôi lớn, chẳng qua chú của hắn chỉ là một người nông dân trung thực, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, bởi vì nuôi nấng hắn màvẫn bị thím hẳn quản rất chặt ở nhà, không hề có chút địa vị gia chủ nào.
Cho nên, phương pháp xử lý của Phan Tùng rất đơn giản, đó chính là mua chuộc thím của bạn trai Lê Vũ Song, cho thím hắn một khoản tiền, khiến thím của hắn đi làm một việc chính là đẩy bạn trai của Lê Vũ Song vào bệnh viện tâm thần.
Về người bị bệnh tâm thần, trên thực tế hiện nay pháp luật cũng không rõ, rốt cuộc làm sao mới có thể thẩm định một người có bệnh tinh thần hay không, là do bác sĩ đến giám định, nhưng nếu như một người cókhuynh hướng bị bệnh tâm thần, với tư cách gia thuộc hoặc là người giám hộ là có tư cách đưa bệnh nhân vào bệnh viện tâm thần trước.
Bạn trai Lê Vũ Song, cứ như vậy lấyphương thức "Bị bệnh tâm thần" đưa vào bệnh viện tâm thần, đương nhiên trong này Phan Tùng cũng mua đượcbác sĩ tâm thần ở bệnh viện.
Đầu năm nay nếu bị bệnh gì khác còn có thể biện giải, thậm chí trực tiếp tiến hành nghiệm chứng, nhưng bệnh tâm thần loại vật này, cho dù bạn trai Lê Vũ Song nói mình không bị bệnh tâm thần, cũng sẽ không có người tin tưởng, huống chi thím hắn lại còn ngụy tạo bệnh lý của hắn, nói hắn đã từng có vài lần phát cuồng đánh ngườiở nhà.
Bị bệnh tâm thần, đây là do tinh thần đã bị hỗn loạn dẫn tới, nên thu trị hay không thu trị, không nên thu trị hãy thu trị, những bệnh án như vậy cũng không hiếm thấy.
Một triệu phú nào đó bị vợ mình đưa vào bệnh viện tâm thần, đợi sau khi xuất viện, danh nghĩa tài sản cùng sản nghiệp đều đã bị thay đổi, hơn nữa ngay cả việc muốn tố cáo với chính quyền cũng không có cửa, nguyên nhân rất đơn giản, trong cái khoản bệnh tâm thần này, người giám hộ gần như chính là người có quyền uycao nhất, cho dù có bệnh viện đưa ra đủ loại chứng cứ chứng minh.
Là một bác sĩ đơn độc như ông lợi hại, hay là người đã sinh sống vài năm thậm chí vài chục năm vợ chồng với hắn như tôi rõ ràng hơn? Chỉ là một câu nói như vậy đã khiến bệnh viện rất khó phản bác.
Người bị bệnh tâm thần đều sẽ không thừa nhận bản thân mình có bệnh, cho nên nhiều lúc khi người thân đồng ý đưa bệnh nhân vào bệnh viện tâm thần đã bị bệnh viện tâm thần cho rằng người bệnh nguyện ý vào, cũng không cho rằng đây là bị cưỡng chế thu trị.
Dù cho lúc đó trong miệng bệnh nhân vẫn không ngừng hô hào bản thân không có bệnh, là có người muốn hại hắn, khẩn cầu bệnh viện thả hắn rời đi, các thầy thuốc cũng đều sẽ bỏ mặc, bởi vì bọn họ không gánh nổi trách nhiệm này.
Hơn nữa ở bệnh viện tâm thần còn có một quy củ, đó chính là "Ai đưa tới, người đó đón đi", nếu như không được "Người giám hộ" đã đưa bệnh nhân vào bệnh viện tâm thần lúc trước đồng ý, ai cũng không thể thăm hỏi bệnh nhân cùng đưa bệnh nhân xuất viện, dù cho người bệnh đã khôi phục, thậm chí cho dù ngành tư pháp tham gia cũng giống như vậy.
Phan Tùng chính là dựa vào những ví dụ này, vận dụng một số thủ đoạn nhỏ khiến thím của bạn trai Lê Vũ Song ngụy tạo một phần bệnh sử, tống bạn trai Lê Vũ Song vào bệnh viện tâm thần, hơn nữa còn cự tuyệt bất kỳ người nào thăm hỏi.
Đương nhiên, nguyên nhân Phan Tùng phải làm như thế ngoại trừ muốn trả thù bạn trai Lê Vũ Song, quan trọng hơn chính là dự định lợi dụng cái này đến hiếp bức Lê Vũ Song đi vào khuôn khổ.
Không phải cô rất yêu bạn trai của cô sao, hiện tại bạn trai cô đã bị tôi đưa vào bệnh viện tâm thần, nếu như cô muốn bạn trai cô có thể sống tốt hơn trong bệnh viện tâm thần, không cần mỗi ngày bị người ta đánh đập tàn nhẫn, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời tôi.
Không thể không nói Lê Vũ Song thực sự rất yêu bạn trai của cô ấy, vì bạn trai mình, cuối cùng lựa chọn khuất phục, khuất phục Phan Tùng, mà Phan Tùng thì cứ cách ba năm ngày lạiđưa Lê Vũ Song đến bệnh viện tâm thần thăm bạn trai của cô ấy.
Đương nhiên, mỗi một lần Phan Tùng đưa Lê Vũ Songđến bệnh viện tâm thần, đều do Lê Vũ Song thỏa mãn một số yêu cầubiến thái của hắn, dưới cái nhìn của Phan Tùng, gần như Lê Vũ Song đã bị hắn hoàn toàn hàng phục, hắn có thể đề xuất yêu cầu hắn muốn chân chính.
"Cũng chính là ngày đó, tôi mới nói chuyện với Lê Vũ Song, muốn cô ấy theo tôi tới tham gia buổi tụ hội cùng bạn bè, nhưng là tôi không nghĩ tới cô ấy sẽ cự tuyệt, cuối cùng tôi chỉ có thể tung đòn sát thủ, nếu như cô ấy đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ thả bạn trai của cô ấy ra."
"Lê Vũ Song vì bạn trai của cô ấy, cuối cùng vẫn đáp ứng, chẳng qua tôi không nghĩ tới những tên gia hỏa kia lại chơi tới mức như vậy, sau khi trở về từ buổi tụ hội,cả người Lê Vũ Song liền thay đổi, mỗi ngày vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng, chưa bao giờ chủ động nói chuyện với tôi."
Nghe được con trai mình nói đến đây, Diêu Lệ Phương lại nghĩ tới những ngày kia tuy rằng Lê Vũ Song vẫn ở trong biệt thự, nhưng trừ thời gian ăn cơm ra thì rất ít khi rời phòng, lúc đó bà ấy còn tưởng rằng có thể là thân thể có chút khó chịu.
"Sau đó... Sau đó tôi lại đưa Lê Vũ Song đi tham gia vài lần tụ hội, nhưng Lê Vũ Song vẫn thúc giục tôi đến bệnh viện tâm thần thả bạn trai của cô ấy, thế nhưng căn bản là tôi không hề định bỏ qua cho bạn trai cô ấy, nói lời kia chẳng qua là lừa dối cô ấy mà thôi, cũng chính là vào ngày đó cô ấy nói trong điện thoại của cô ấy có quay hình buổi tụ hội của chúng tôi, nếu như tôi không tha bạn trai của cô ấy, sẽ đến cục cảnh sát tố cáo tôi."
"Khi đó tôi tức giận không thôi, cho nên liền đẩy cô ấy một cái, nhưng không nghĩ tới cô ấy lại té xuống như vậy..."
Chân tướng tới đây xem như đã khá rõ ràng, Hoàng Tam nghe được một ngụm răng vàng đều lộ ra, dùng một loại không thể tưởng tượng nổi đưa mắt nhìn hướng Phan Tùng, tự mình chỉ muốn lừa đảo một chút, thỉnh thoảng nhân cơ hội ăn chút đậu hũ của mấy thiếu phụ kia, nhưng tiểu tử trước mắt này đã vậy còn quá hung ác, loại chuyện này đều làm được.
Thái Văn Lễ cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Phan Tùng, hắn chính là người có con gái, nếu như có người dám dùng biện pháp này đối phó với con gái hắn, vậy hắn sẽ liều mạngcùng đối phương, thậm chí lúc này hắn đều muốn tàn nhẫn đi lên đánh thằng nhóc này một trận.
Hắn làm vậy thì nào phải là con người nữa, hắn là súc sinh.
Chỉ vì những dục vọng biến thái trong lòng, dĩ nhiên làm ra những chuyện bỉ ổi tới mức đó, người như thế quả thực là chẳng bằng con chó, nên lập tức bắn chết.
Sắc mặt Phương Minh cũng âm trầm không gì sánh được, gần như có thể nặn ra nước, cậu biết hẳn cái chết của Lê Vũ Song tràn đầy oan khuất, nhưng không nghĩ tới khi còn sống dĩ nhiên đã gặp phải vũ nhụclớn như vậy.
Rầm!
Một chưởng nặng nề vỗ vào trên bàn gỗ tử đàn, dưới một chưởng của cậu bàn gỗ trực tiếp hóa thành mảnh vụn, có thể nghĩ lúc này lửa giận trong lòng Phương Minh nhiều tới bao nhiêu.
Phan Thạch dùng một loại ánh mắtxa lạ nhìn con traimình, hắn không thể tin được những lời này sẽ phát ra từ trong miệng con trai mình, càng không thể tin được những hành vicầm thú như vậy dĩ nhiên là con trai mình làm.
Làm một người cha, con trai mình lỡ tay đẩy Lê Vũ Song té lầu dẫn đến Lê Vũ Song tử vong, vì con traimình hắn che giấu chân tướng, mặc dù trong lòng là có chút hổ thẹn, nhưng càng nhiều hơn chính là lựa chọn tin tưởng con trai mình.
Trên dung nhan tiều tụy của Diêu Lệ Phương lúc này cũng phủ đầy lệ ngân, đây là đứa con trai bà ấy vẫn lấy làm kiêu ngạo sao?
Những năm gần đây, con trai mình vẫn đang diễn trò ở trước mặt mình sao? Rốt cuộc bản thân mình đã nuôi dưỡng ra loại người gì thế này? Đều là phụ nữ, quả thực bà ấy không dám tưởng tượng nếu như những chuyện Lê Vũ Song gặp phải rơi ở trên người mình, tự mình có thể sẽ vì đó mà tan vỡ tới điên mất hay không?
"Cha, con biết lỗi rồi, thực sự, cha nhất định phải mau cứu con, con có thể bồi thường cho bạn trai Lê Vũ Song, con sẽ khiến cậu ta được ra khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, cho hắn tiền, hắn muốn bao nhiêu tiền con đều cho hắn."
Phan Tùng nhìn cha mình, mà lúc này Phan Thạch lại đi về phía hắn, dường như cũng không sợ quỷ hồn của Lê Vũ Song bên cạnh, đi tới trước mặtcon trai mình, trực tiếp tát mạnh một bạt tay, ngay sau đó lại đạp thêm một đạp nữa.
"Mày là tên khốn kiếp súc sinh, việc trái với lương tâm duy nhất đời này Phan Thạch tao làm chính là giấu giếm chân tướng giúp mày, sớm biết rằng mày là súc sanh như vậy, lúc trước tao đã để cảnh sát bắt mày đi, Phan Thạch tao không có đứa con trai như mày, nhà họ Phan cũng không tạo ra một đứa con bại hoại tới mức đó."
Phan Thạch không ngừng đánh mạnh lên người Phan Tùng, nhưng mà Phương Minh không nhúc nhích chút nào, chỉ lạnh lùng nói: "Khổ nhục hí cũng đừng diễn, hành vi phạm tội của con ông, không phải ông đấm mấy đấm đá mấy đá là có thể giải quyết."
Nghe được lời nói của Phương Minh, thân thể Phan Thạch cương cứng, cả người trong nháy mắt già hơn mười mấy tuổi, sau khi thở dài một hơi, cuối cùng vẫn yên tĩnh không nói thêm lời gì tiêu sái đi về vị trí bên cạnh vợ mình.
"Lệ Phương, chúng ta đi thôi."
Phan Thạch dìu lấyvợ của chính mình, cũng không liếc nhìn con trai mình lấy một lần, bởi vì hắn biết rõ, cho dù con trai mình không chết dưới sự báo thù của Lê Vũ Song, cũng trốn không thoát sự thẩm lí và phán quyết của pháp luật, đã như vậy, vậy thì cho... Lê Vũ Song một cơ hội trả thù đi.
Hổ dữ không ăn thịt con, làm ra quyết định này trong lòng Phan Thạch cũng rất gian nan, nhưng hắn biết hắn nhất định phải làm ra quyết định như vậy, không chỉ bởi vì quỷ hồn của Lê Vũ Song ở chỗ này, còn vì cậu Phươngthần bí lại mạnh mẽ kia.
"Mẹ, cứu con, mẹ không thể bỏ rơi con như vậy được..."
Thấy cha mẹ mình muốn rời đi, Phan Tùng hoàn toàn luống cuống, trước đây nếu như bản thân mình phạm phải một chút chuyện nhỏ, cha mẹ đều sẽ giải quyếtcho mình, cũng giống như khi hắn vừa lên cấp hai, không cẩn thận khiến một cô bé lớn bụng lên, cuối cùng nữ sinh kia chuyển trường, mà hắn thì không bị chút ảnh hưởng nào.
Diêu Lệ Phương nhìn con traimình, trong ánh mắt có vẻ không nỡ, nếu như có thể mà nói, bà ấy rất muốn trả nợ thay con trai mình, có thể khiến Lê Vũ Song đến giết chết bản thân mình, nhưng bà ấy biết điều đó là không có khả năng, ánh mắt của cậu Phương kia đã nói cho bà ấy.
"Tùng nhi, nếu có kiếp sau... Không nên đầu thai làm con của mẹ nữa..."
Sau khi lưu lại lời này, Diêu Lệ Phương không dám liếc con trai mình lấy một cái, bởi vì bà ấy sợ lại liếc mắt nhìn sợ rằng bản thân sẽ không nhịn được, để mặc chồng mình dìu bản thân rời khỏi căn biệt thự này.
"Tôi... Tôi đi ngay đây, vấn đề này không có quan hệ gì với tôi, hơn nữa sau này tôi bảo đảm sẽ không gạt người nữa."
Hoàng Tam cũng lập tức đứng lên, giờ khắc này dường như cả người cũng không còn đau đớn gì nữa, cũng không kêu rên, xám xịt chạy ra phía ngoài cửa, mà lúc này Phương Minh lại không ngăn cản ông ta.
"Ông chủ Thái, ông cũng đi về trước đi."
Phương Minh nhìn về phía Thái Văn Lễ, Thái Văn Lễ cũng biết kế tiếp trong biệt thự này sẽ phát sinh cái gì, sắc mặt nặng nề gật đầu, cuối cùng liếc nhìn quỷ hồn của Lê Vũ Songđứng ở nơi đó, thở dài đi ra khỏi cửa chính.
"Đây là một cái cô gái đáng thương..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận