Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 862: Phong thủy luân chuyển

Chương 862: Phong thủy luân chuyển
Em gái!
Khi Phương Minh nói ra hai chữ này, đôi mắt của mọi người ở đây đều trừng thật lớn, hiển nhiên rất khiếp sợ khi nghe thấy hai chữ này.
Nhất là Tô Ngọc Mai, lúc trước bà ấy chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, sau khi biết thân phận của Phương Minh, căn bản là bà ấy sẽ không tiếp tục suy nghĩ tới quan hệ giữa Phương Minh cùng Ngọc Nhi, bởi vì bà ấy cảm thấy đây căn bản là chuyện không có khả năng.
Không chỉ Tô Ngọc Mai nghĩ như vậy, ngay cả bản thân Tiêu Ngọc Nhi cũng không cho là bản thân mình có thể có quan hệ gì với Phương Minh, chỉ là trùng hợp hai người đều mang họ Phương mà thôi, nhưng trên đời này nhiều người nhà họ Phương như vậy, nếu như cái này cũng có thể dính líu quan hệ, vậy không khác gì mấy tình tiết máu chó trong truyện tiểu thuyết.
Cho nên, sau khi Tiêu Ngọc Nhi nghe thấy những lời Phương Minh nói, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc, cũng không tốt hơn những người khác là bao.
"Ngọc Nhi, hẳn là cậu Phương đang cố ý nói như vậy, dù gì thì nếu cậu ấy muốn giúp em cũng phải có cớ mới được, cho nên mới cố ý nói em là em gái của cậu ấy."
Người phản ứng lại nhanh nhất ở đây dĩ nhiên là Lý Như, nguyên nhân rất đơn giản, cô ấy không phải người trong giới tu luyện, không biết thân phận địa vị của Phương Minh trong giới tu luyện, cho nên ngược lại cô ấy là người ít cảm thấy khiếp sợ nhất, thậm chí còn cho rằng Phương Minh cố ý nói như vậy, chính là vì tìm ra lý do chính đáng để đứng ra giúp Tiêu Ngọc Nhi.
Căn bản là Lý Như không biết, lấy thân phận cùng thực lực của Phương Minh căn bản không cần phải tìm lý do gì, giới tu luyện vốn chính là xã hội mạnh được yếu thua, nếu như Phương Minh muốn đối phó với nhà họ Lý thì cứ trực tiếp đối phó là được, giống như khi nhà họ Lý bức bách nhà họ Tiêu vậy.
Cũng chính vì suy nghĩ rõ ràng điểm này, trong nháy mắt mồ hôi lạnh trên mặt trưởng lão nhà họ Lý chảy xuống như mưa, nếu như Tiêu Ngọc Nhi thật sự là em gái của Phương Minh, cộng thêm những lời lúc trước sư phụ của Tiêu Ngọc Nhi nói, vậy thân phận chân thật của Tiêu Ngọc Nhi chính là đệ tử nhà họ Phương!
Không nhờ nhà họ Lý bọn họ dám bức bách một vị đệ tử nhà họ Phương gả vào nhà họ Lý, mặc dù nói nguyên nhân bắt nguồn từ chuyện nhà họ Lý không biết thân phận chân thật của Tiêu Ngọc Nhi, nhưng nếu như nhà họ Phương cứ nắm chặt không thả, hoàn toàn có thể dùng lý do này tiêu diệt nhà họ Lý bọn họ, tuyệt đối sẽ không có thế lực nào đứng ra nói giúp cho bọn họ.
Chính như lúc bọn họ bức bách Tiêu Ngọc Nhi gả cho thiếu chủ vậy, toàn bộ Tây Nam cũng không có bất kỳ thế lực nào đứng ra cầu tình cho nhà họ Tiêu.
Phong thủy luân chuyển!
Đây là ý niệm đầu tiên hiện lên ở trong lòng trưởng lão nhà họ Lý.
Lúc này Lý Ngao bị Phương Minh xách trên tay cũng trợn tròn mắt, chẳng qua suy nghĩ của hắn không giống với trưởng lão nhà họ Lý, sau khi sợ run một lát lại chuyển sang kinh hỉ, Tiêu Ngọc Nhi là người nhà họ Phương, vậy có nghĩa là hắn đã cưới người nhà họ Phương, hắn là con rể của nhà họ Phương.
Là rể hiền của nhà họ Phương đấy! Có thân phận như vậy, dù cho cha hắn già đi, hắn cũng có thể kế thừa vị trí tộc trưởng gia tộc, không có bất kỳ người nào dám có dị tâm.
"Anh... Anh vợ, người một nhà, vậy chúng ta là người một nhà rồi."
Lý Ngao mở miệng, sau khi nghe thấy những lời hắn nói, Phương Minh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, cậu là bị chọc tức quá hóa cười, đến lúc này rồi mà tên Lý Ngao kia còn có thể nói lời như vậy.
"Anh... Anh vợ, cha em có giao tình thâm hậu với đường chủ nhà họ Phương, nếu Tiêu Ngọc Nhi xuất thân từ nhà họ Phương, vậy để em về nói cha em tới nhà họ Phương cầu hôn là được."
Mặc dù là thiếu chủ nhà họ Lý, thế nhưng chỉ số thông minh của Lý Ngao cũng không cao, bởi vì hắn vẫn luôn được cha hắn bảo bọc che chở, bản thân cũng không quá yêu thích tu luyện, đa số thời gian hằng ngày đều dành cho việc gái gú trụy lạc, trên thực tế hắn cũng không quá rõ ràng ba chữ nhà họ Phương có ý nghĩa thế nào trong giới tu luyện.
Ở trong lòng Lý Ngao, cha mình là cao thủ hiếm có ở Tây Nam, vậy tuy rằng nhà họ Phương mạnh mẽ, nhưng nghĩ đến ít nhiều gì cũng phải cho mình cha một chút mặt mũi, đến lúc đó cứ để cha mình tới nhà họ Phương cầu thân là được, dù sao nhà họ Phương cũng là một gia tộc lớn, không thể bởi vì một tộc nhân bình thường mà xích mích đối đầu với nhà họ Lý bọn họ.
Sở dĩ Lý Ngao sẽ nghĩ như vậy, cũng là vì hắn liên tưởng đến nhà họ Lý bọn hắn, trước đây nhà họ Lý bọn hắn cũng có một nữ tộc nhân bị thiếu chủ của một gia tộc khác cưỡng ép, mặc dù thực lực của gia tộc kia không bằng nhà họ Lý bọn hắn, nhưng cuối cùng nhà họ Lý bọn hắn vẫn tha thứ cho đối phương, nguyên nhân là vì nữ tộc nhân này không phải người dòng chính của nhà họ Lý, cho nên sau khi đối phương đưa một số lễ hồi môn lớn tới cửa, đám cao tầng nhà họ Lý liền chấp nhận, để cho vị thiếu chủ kia cưới cô gái trong tộc này.
Chính là vì trước đây từng có chuyện như vậy, Lý Ngao mới cảm thấy chuyện hắn lấy Tiêu Ngọc Nhi cũng không coi vào đâu, Tiêu Ngọc Nhi tuyệt đối không phải hậu nhân dòng chính của nhà họ Phương, bằng không cũng sẽ không mất tích nhiều năm như vậy mà nhà họ Phương không hề tìm được.
Có thể đối với người bình thường, muốn tìm một người sẽ rất khó khăn, nhưng đối với nhà họ Phương đây tuyệt đối không phải việc khó, từ một điểm này đến nói, phán đoán của Lý Ngao thực sự không sai.
Chỉ là Lý Ngao không biết rõ, hiện tại ở trong mắt cao tầng nhà họ Phương, Phương Minh là tồn tại còn chính tông hơn cả dòng chính.
Nghe được Phương Minh cười như thế, Lý Ngao còn cảm thấy mình nói đúng, lập tức tiếp tục lấy lòng nói: "Anh vợ yên tâm, sau khi biết Ngọc Nhi là người nhà họ Phương, nhất định em sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, sau này cô ấy chính là mợ chủ ở nhà họ Lý."
"Mợ chủ sao? Vậy cũng phải xem ngươi có mạng để lấy em gái ta không đã."
Lời của Phương Minh vừa nói ra khỏi miệng, Lý Ngao còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác phần cổ đau xót, tiếp sau đó hắn không còn bất kỳ cảm giác gì nữa, cho nên đương nhiên hắn không biết trong nháy mắt này cổ của hắn đã bị Phương Minh vặn gãy.
Rầm!
Thi thể Lý Ngao bị Phương Minh ném qua một bên, sau đó dùng ánh mắt sắc lạnh như băng quét về phía đám người nhà họ Lý, nghĩ tới nếu hôm nay bản thân mình không tới đây, em gái mình sẽ bị bức bách gả cho một người vô liêm sỉ như vậy, cậu liền không nén được lửa giận muốn phát tiết hết ra ngoài.
Một cỗ khí thế kinh khủng từ trên người cậu tràn ra, dưới luồng khí thế này, mấy tên đệ tử nhà họ Lý không chịu nổi nhao nhao té quỵ trên đất, sắc mặt trở nên tái nhợt, mà sắc mặt của vị trưởng lão nhà họ Lý kia cũng thay đổi lớn, không nói hai lời xoay người muốn lập tức chạy trốn.
Chỉ là, đối mặt với một cường giả Địa Cấp đại viên mãn như Phương Minh, làm sao hắn có thể chạy thoát.
Phương Minh nhìn trưởng lão nhà họ Lý đã bay tới trên mái hiên, trên mặt hiện lên vẻ châm chọc, tay phải hóa chưởng thành trảo, vồ giữa không trung, lập tức thân thể trưởng lão nhà họ Lý đang còn ở trên mái hiên kia run run, sau đó cả người từ trên mái hiên rơi xuống, nặng nề té trên m đất, không rõ sống chết.
Phốc!
Lúc này đám đệ tử nhà họ Lý đang quỵ dưới đất cũng điên cuồng phun máu, uy áp của Địa Cấp đại viên mãn nào phải thứ mà bọn hắn có thể chịu nổi, không tới mười hơi thở đã bất tỉnh hết.
Đệ tử nhà họ Lý ngất ngã xuống đất, nhưng mà cơn giận của Phương Minh còn chưa tiêu, ánh mắt của cậu lại rơi vào trên người đám người Tiêu Vọng, trong mắt cũng có vẻ tức giận.
Em gái mình cũng không phải là tộc nhân nhà họ Tiêu chân chính, đám người tộc trưởng nhà họ Tiêu biết rõ chân tướng, thế nhưng lại không cự tuyệt nhà họ Lý mà lựa chọn hi sinh em gái mình, hành động như thế sao không khiến cậu tức giận?
Bị ánh mắt Phương Minh nhìn chằm chằm, sắc mặt của đám người Tiêu Vọng cũng trở nên tái nhợt, mắt thấy sắp không chịu nổi cỗ uy áp này nữa, chẳng qua đúng lúc này, một bóng dáng xinh đẹp màu đỏ tươi lại đột nhiên chắn ở phía trước đám người Tiêu Vọng.
"Cậu không được thương tổn mấy người ông nội."
Đương nhiên bóng người xinh đẹp này chính là Tiêu Ngọc Nhi, nhìn thấy em gái mình đứng ra, Phương Minh thu liễm uy áp của mình trong nháy mắt, đối mặt với em gái mình đương nhiên cậu sẽ không dùng uy áp.
Tiêu Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn Phương Minh, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng vẫn nói gằn từng chữ từng chữ một: "Sao cậu Phương có thể chắc chắn rằng tôi là em gái cậu như thế?"
"Bởi vì vào thời gian trước khi em gái tôi mất tích, trên cổ cũng có đeo một khóa trường mệnh, phía trên có khắc tên của em ấy là Phương Mẫn, ngoài ra em gái tôi cũng đã bị lạc mất ở Ma Đô, nếu như tôi không đoán sai, năm nay hẳn là em đã hai mươi sáu tuổi."
"Không đúng, năm nay tôi chỉ mới hai mươi lăm tuổi." Tiêu Ngọc Nhi lập tức lắc đầu, năm nay cô ấy mới hai mươi lăm tuổi, căn bản cũng không phải là hai mươi sáu tuổi.
"Ngọc Nhi, quả thật là con đã hai mươi sáu tuổi."
Tô Ngọc Mai mở miệng lần nữa, thấy biểu tình có chút nghi hoặc của đồ đệ mình, giải thích nói: "Năm đó Tiêu Mạn bị tình làm tổn thưởng, đời này đã không có ý định tái giá, nhưng có một người đàn ông còn chưa từ bỏ ý định vẫn theo đuổi Tiêu Mạn, cho nên vì lừa gạt người đàn ông kia, khi Tiêu Mạn đưa con trở lại nhà họ Tiêu, đã nói cho người nọ, con là con ruột của bà ấy, cũng đã nói sai tuổi của con cho người đó nghe."
"Thế nhưng đứa bé một tuổi căn bản không giống với đứa bé mới vừa sinh ra, làm sao có thể lừa gạt mọi người được?" Tiêu Ngọc Nhi vẫn còn có chút không muốn tin tưởng.
"Lúc Tiêu Mạn ôm con về đã là ba năm sau, lúc đó con đã bốn tuổi, nhưng bởi vì thân thể yếu đuối, cho nên thoạt nhìn không khác gì một đứa bé ba tuổi."
Tiêu Ngọc Nhi đã không nhớ rõ những ký ức khi còn bé, mà lúc này Tiêu Vọng cũng khổ sở mở miệng nói: "Ngọc Nhi, lúc mẹ con ôm con trở lại, thực sự đã rời nhà ba năm."
"Con không tin, cho dù con không phải ruột thịt nhà họ Tiêu, cũng không thể là em gái của cậu ấy!"
Tiêu Ngọc Nhi vẫn lắc đầu, giữa lúc Phương Minh chuẩn bị mở miệng khuyên nhủ lần nữa, cô ấy lại đột nhiên quay qua rống lên với Phương Minh, nếu như chuyện này xảy ra vào trước ngày hôm nay, có cho cô ấy thêm một lá gan cô ấy cũng không dám rống lên với Phương Minh như thế.
Nhưng lúc này cô ấy lại dám, hơn nữa căn bản còn không có ý muốn nhận thân với Phương Minh, dường như đột nhiên có thêm một người anh như vậy, đối với cô ấy đây không phải chuyện đáng vui mừng gì.
Phương Minh nhíu mày một cái, không hiểu vì sao em gái mình không muốn nhận mình, chẳng qua sau khi thoáng tự hỏi, cậu lập tức hiểu rõ.
Nguyên nhân em gái mình không muốn nhận mình, hẳn cũng giống nguyên nhân lúc trước mình không muốn nhận mẹ mình, đều cho rằng cha mẹ mình đã bỏ rơi mình.
"Khụ khụ, Tiêu lão, không biết có thể để tôi nói chuyện riêng với em gái tôi một lát được không?"
Đối mặt với thỉnh cầu của Phương Minh, Tiêu Vọng nào dám không đáp ứng, vừa rồi nếu không phải có Ngọc Nhi đứng ra ngăn cản, có khi sát tinh trước mắt này đã giết hết đám bọn họ rồi cũng nên.
"Không... Không có vấn đề."
Tiêu Vọng dẫn theo người nhà họ Tiêu đi ra khỏi tổ trạch, ngay cả Tô Ngọc Mai cũng đều đi, toàn bộ sảnh lớn chỉ còn sót lại hai người Phương Minh cùng Tiêu Ngọc Nhi.
"Em gái..."
"Cậu Phương vẫn nên gọi tôi là Tiêu Ngọc Nhi thì tốt hơn, nhà họ Phương là gia tộc lớn nhất trong giới tu luyện, người như tôi không thể trèo cao nổi."
Tiêu Ngọc Nhi lạnh mặt cắt đứt lời nói của Phương Minh, Phương Minh cũng không để ý, tiếp tục nói: "Anh nghĩ hẳn là em đã từng nghe tới chuyện của anh."
Tiêu Ngọc Nhi không trả lời, nhưng cô ấy trầm mặc cũng đã nói rõ đáp án.
"Nếu em đã biết chuyện của anh, vậy thì phải biết, chuyện anh và nhà họ Phương nhận nhau cũng là chuyện xảy ra lúc sau này, hoặc là nói một cách khác, trước đây anh cũng bị bỏ rơi giống như em, chỉ là em được người nhà họ Tiêu nhận nuôi, mà anh thì được sư phụ anh nhận nuôi."
Nghe được lời của Phương Minh, khuôn mặt Tiêu Ngọc Nhi có vẻ nhớ lại, nhớ lại những gì bản thân đã từng được nghe nói về cậu, dường như đúng là như thế thật, nhất là chuyện nhà họ Mục lúc trước, cô ấy hiểu rất rõ, nếu lúc ấy Phương Minh là đệ tử nhà họ Phương, nhà họ Mục tuyệt đối không dám đối phó với cậu như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận