Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 315: Thời kỳ phồn thịnh này, như các anh mong ước

Chương 315: Thời kỳ phồn thịnh này, như các anh mong ước
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------------
Chạng vạng tối!
Trước cổng vào thủ đô, phía trước một tấm bia rất lớn, người đến người đi. Rất nhiều người đều vào đây, nghỉ chân chụp ảnh làm kỷ niệm, ai cũng đều rất nghiêm trang.
Tới thủ đô Bắc Kinh, có ba nơi nhất định phải đến: Thiên An Môn, Cố Cung và Vạn Lý Trường Thành.
Nhưng trước khi đến Thiên An Môn, có một địa điểm nhất định phải đến, chính là bia tưởng niệm. Tất cả du khách đến trước tấm bia này đều rất trang nghiêm, nơi đặt tấm bia cao lớn này là nơi thiêng liêng nhất trong lòng nhân dân.
Mỗi một phần của tấm bia đá đó đều được dùng máu tươi để đúc thành, là máu của bao nhiêu anh hùng đã hy sinh vì dân tộc.
Không đùa giỡn, không ồn ào, ai đi vào đây đều rất nghiêm trang. Cho dù có mang theo con nít cũng sẽ cấm đứa trẻ làm ồn, bởi họ sợ sẽ quấy nhiễu đến giấc ngủ sâu của những người anh hùng này.
Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa có một nhóm lực lượng vũ trang đột nhiên đi tới. Những người cảnh sát của lực lượng vũ trang này xếp thành hàng chặn lối vào. Điều này khiến không ít du khách tỏ ra tò mò, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Chẳng lẽ có chính khách nước nào đó muốn đến đây tham quan?”
Có một anh hướng dẫn viên địa phương lên tiếng giải thích: “Mọi người đừng lo, chuyện này rất bình thường, trước kia chính khách nước ngoài đi vào đây cũng đều giống như vậy.”
Những du khách đứng trước bia tưởng niệm rất nhanh đều đi hết, nhưng những du khách này cũng không ra về, họ muốn nhìn xem rốt cuộc là chính khách nước nào đến.
Không để họ đợi lâu, chỉ sau vài phút, một chiếc xe chạy thẳng vào lối vào bia tưởng niệm. Sau đó, cửa xe mở ra, người bước xuống xe đầu tiên là một ông lão.
Đây là một ông lão mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, tóc bạc trắng. Khi nhìn thấy ông lão xuất hiện, cả hàng người lực lượng vũ trang đồng loạt giơ tay chào hành lễ.
Hoài Viễn Sơn bước xuống xe, nhìn tấm bia tưởng niệm phía trước, trong mắt cũng đong đầy nỗi buồn, một tướng công thành vạn cốt khô (1), chiến hữu năm đó còn lại được mấy người?
(1) Một tướng công thành vạn cốt khô: Phía sau thành công của một vị tướng là sự hy sinh của vô số chiến sĩ.
“Tiểu Vương, xuống xe đi.”
Hướng vào trong xe nói nhỏ một câu, cửa xe phía bên kia mở ra, Vương Chấn Hổ từ từ bước xuống xe. Khác với Hoài Viễn Sơn, Vương Chấn Hổ vừa bước xuống xe một tràng tiếng “ồ” liền vang lên. Tất cả du khách đều kinh ngạc trước những huân huy chương treo đầy trước ngực Vương Chấn Hổ.
Chi chít không dưới hai mươi cái, điều này có ý nghĩa gì, tất cả du khách đều biết, ông lão là một chiến sĩ đã trải qua rất nhiều cuộc chiến.
Trong thời bình hiện nay, không có người chiến sĩ nào kể cả cấp tướng có thể đạt được nhiều huân huy chương như vậy. Duy chỉ có thời kỳ đặc thù năm xưa, những chiến sĩ sẵn sàng đổ máu vì dân tộc mới có được.
Tiếng “ồ” rất nhanh liền biến mất, thay vào đó mọi người đều dùng ánh mắt kính trọng nhìn về phía Vương Chấn Hổ. Vương Chấn Hổ đi có hơi khập khiễng, hơn nữa còn bị bóng quỷ tra tấn mười mấy năm, khi đi hơi khom lưng. Nhưng dù vậy, ông vẫn đi từng bước đến trước tấm bia đá.
Cuối cùng, Vương Chấn Hổ đi đến trước tấm bia, Phương Minh cũng đi theo ông. Trước tấm bia chỉ có hai người, cậu và Vương Chấn Hổ.
“Các anh em, lão Vương tôi không thể trước mặt anh em thoải mái uống rượu. Hôm nay, tôi đến đây gặp các anh em đây.”
Vương Chấn Hổ khẽ nói, ánh mắt dừng trên tấm bia, suy nghĩ của ông dường như đã bay tới thời chiến tranh năm xưa…
Phương Minh không quấy rầy Vương Chấn Hổ. Cậu nhìn tấm bia đá, đôi mắt cũng hơi co lại. Tấm bia đá này cho cậu một cảm giác áp bức rất nặng. Dưới tấm bia đá này, cho dù cậu đã là Vu sư bốn sao cũng không dám có hành động.
Vài phút trôi qua, Vương Chấn Hổ đột nhiên khom lưng thật sâu trước tấm bia, dáng người vốn đã còng càng lộ rõ sự nhỏ bé, nhưng tất cả du khách có mặt ở đó chứng kiến cảnh đó không một ai lên tiếng cười nhạo cả.
Một người lính già đạt nhiều huân chương như vậy, không có bất cứ ai có thể cười nhạo, chỉ cần người đó là con cháu Viêm Hoàng (2).
(2) Con cháu Viêm Hoàng: Chỉ thế hệ sau của dân tộc Trung Hoa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Vương Chấn Hổ vẫn giữ tư thế khom người không thay đổi, mà Phương Minh đứng bên cạnh Vương Chấn Hổ mắt hơi mở lớn, bởi đột nhiên ngay tại lúc này cậu cảm nhận được một luồng sát khí khủng khiếp từ trong tấm bia đang truyền tới. Luồng sát khí này khiến cậu khởi động lực Vu sư trong người theo phản xạ, nhưng ngay sau đó cả người cậu liền lảo đảo lui về sau mấy chục bước.
Nhìn thấy Phương Minh lui về sau, Diệp Tử Du tỏ ra lo lắng, nhưng Phương Minh rất nhanh đã dùng ánh mắt ý bảo mình không sao, cũng bảo những người khác đừng lại gần.
Đứng vững lại, Phương Minh nhìn về phía tấm bia, trong ánh mắt hiện lên sự kinh hãi. Cậu biết tấm bia này không giống những tấm bia bình thường khác, nhưng cũng không ngờ lại ghê gớm đến cỡ này.
Đừng nói là cậu, cho dù có là cường giả cấp Địa, nếu đứng trước tấm bia này có hành động kỳ lạ nào đều sẽ bị sát khí khủng khiếp của tấm bia này trấn áp.
Tất nhiên, ngoài sát khí ra, Phương Minh còn cảm nhận được một lực khác nữa. Lực này tuy không cuồng bạo như sát khí, nhưng càng khiến Phương Minh hoảng sợ, đó là một lực vô cùng thuần khiết.
Lực tín ngưỡng!
Phương Minh lầm bầm, cậu nhanh chóng liền đoán ra được nguồn gốc của lực này. Đây là nhờ mỗi một người đi đến trước tấm bia dừng chân tưởng nhớ. Hơn nữa, người đến càng nhiều, lực này càng được tăng lên không ngừng.
Phương Minh không dám tưởng tượng, nếu qua một trăm năm hay mấy trăm năm sau, tấm bia đá này sẽ ghê gớm cỡ nào, chỉ sợ ngay cả những tiên khí được đồn đại cũng không thể bì được.
Tiên khí, được biến thành từ năng lượng tinh thuần nhất trong trời đất. Từ xưa đến nay, cái được gọi là tiên khí trong giới tu luyện chỉ có một, đó là Phong Thần Bảng của Khương Tử Nha.
Một cái là lực trời đất, một cái là tín ngưỡng của nhân gian, một cường một nhược, không phải là cảnh giới Phương Minh có đủ khả năng đoán được.
Phương Minh bị sát khí đẩy lui, nhưng Vương Chấn Hổ dưới tấm bia lại không có gì khác thường. Sát khí này không chỉ không gây tổn thương gì cho ông, ngược lại, sát khí còn ngưng tụ trong cơ thể ông nữa.
“Bắt đầu rồi.”
Trong mắt Phương Minh ánh lên vẻ mong chờ. Đúng vậy, kế hoạch của cậu chính là dùng sát khí của những anh hùng liệt sĩ ngưng kết trong tấm bia để tiêu diệt những bóng quỷ trên người Vương Chấn Hổ.
Nếu những bóng quỷ trên người Vương Chấn Hổ không phải là giặc xâm lược Nhật Bản, vậy cách này vô dụng. Còn nếu những bóng quỷ trên người Vương Chấn Hổ đúng là giặc xâm lược Nhật Bản, đối với các anh hùng liệt sĩ này, giặc xâm lược Nhật Bản là những kẻ họ thống hận nhất, nên sát khí của họ sẽ chủ động ra tay.
Nhắm mắt lại Phương Minh cũng có thể cảm nhận được, sát khí giống như mưa rơi trên người Vương Chấn Hổ, mỗi một lần rơi xuống, một cái bóng quỷ trên người Vương Chấn Hổ sẽ bị tiêu diệt.
Tổng cộng mười sáu cái bóng quỷ, chưa đầy một phút đã hoàn toàn bị diệt sạch. Tốc độ còn nhanh hơn cả Phương Minh dự kiến, nhưng nghĩ lại, Phương Minh cũng chỉ mỉm cười.
Tấm bia đá là sự tồn tại như thế nào? Đó là đại biểu cho mấy chục triệu anh hùng liệt sĩ, chỉ mười mấy bóng quỷ xâm lược Nhật Bản làm sao là đối thủ được. Cái này giống như voi đạp kiến vậy, không cần tốn chút sức nào.
Không còn bị những cái bóng quỷ quấn thân, dáng người và tư thái của Vương Chấn Hổ vẫn không thay đổi, nhưng lại cho người ta cảm giác không còn còng lưng như trước.
Tất cả sự thay đổi này, thân là đương sự Vương Chấn Hổ cũng không biết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi Vương Chấn Hổ đứng thẳng người dậy, huân chương trước ngực ông bắt đầu lay dộng, dưới ánh chiều tà lóe lên sáng bóng làm say lòng người.
“Được rồi.”
Nghe thấy Phương Minh nói thế, Hoài Viễn Sơn và Tăng Quảng Nam đều tỏ ra vui mừng. Mọi người đỡ Vương Chấn Hổ lên xe rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đây trong ánh nhìn kính trọng của mấy trăm du khách nhìn theo xe rời đi.
“Tiểu Trịnh, lần này phải cảm ơn anh.”
Trên xe, Hoài Viễn Sơn gọi điện thoại: “Chuyện bên này của tôi đã giải quyết xong rồi, có thể trở về như cũ được rồi.”
Điện thoại vừa tắt, một người đàn ông trung niên mặc quân trang bỏ điện thoại xuống, hướng binh sĩ nói: “Truyền lệnh xuống, tấm bia đá trở về trạng thái như cũ.”
“Vâng.”
Sĩ quan sau khi truyền đạt lại mệnh lệnh thì có chút lo lắng hỏi: “Thủ trưởng, có gây rắc rối cho anh không, nhỡ đâu đến lúc đó cấp trên hỏi sẽ khiển trách anh thì sao?”
“Khiển trách thì sao, đừng nói cấp trên biết sẽ không khiển trách, cho dù có khiển trách thật thì tôi vẫn sẽ đồng ý với lão Hoài. Một người lính già vào sinh ra tử vì cách mạng, để ông ấy được hưởng một số đãi ngộ đặc biệt thế này thì có làm sao?”
“Em lo sẽ có du khách quay clip tải lên mạng, đến lúc đó sẽ tạo nên làn sóng dư luận.” - Sĩ quan nói thêm.
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Tuy tôi không phủ nhận mạng nước ta có rất nhiều anh hùng bàn phím (3), nhưng tôi tin cho dù là kẻ đó, chỉ cần người đó là người dân Trung Hoa ta thì cũng sẽ biết giới hạn là gì, cũng biết cái gì không thể ném đá.”
(3) AHBP (喷子): Những người thích chỉ trích người khác một cách vô lý trên mạng.
Trên thực tế, viên sĩ quan này nói không sai, khi có du khách đăng clip Vương Chấn Hổ cúi đầu trước tấm bia đá lên mạng, không hề xuất hiện một người gây hấn. Ngược lại, lượng like lại cao nhất nhì.
Không hề có một ai gây hấn, ném đá một người lính già, một người lính già đầy huân huy chương, vì nước tận trung.
Không ném đá quân bảo vệ nước, không ném đá thầy day người, không ném đá bác sĩ cứu người, đây là đạo lý mà tất cả người dân Trung Quốc đều biết.

Hướng Ca Viện!
“Anh bạn Phương, một tách này tôi lấy trà thay rượu, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu lần này.”
Hoài Viễn Sơn đứng lên, một ông lão hơn chín mươi tuổi đưa tách trà ra giữa không trung. Phương Minh thấy thế vội đứng lên theo, cậu cũng không dám để vị tướng già này hành lễ với cậu.
“Hoài lão khách sáo rồi, đây đều là chuyện tôi nên làm mà. Tôi tin bất cứ người dân Trung Quốc nào có khả năng, nếu thấy Vương lão cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Phương Minh thần sắc trịnh trọng, còn Hoài Viễn Sơn nhìn vào mắt Phương Minh thật sâu, sau đó đột nhiên cười phá lên.
“Tốt!”
Ánh mắt Hoài Viễn Sơn nhìn lên trên: “Không uổng công ngày xưa các anh em đổ máu… Các anh em, nhân dân chưa từng quên các anh em.”
Tăng Quảng Nam và Vương Chấn Hổ ngồi cạnh lúc này cũng đỏ hoe mắt, đứng lên. Ba ông lão lúc nãy khẽ hát: “Nhà của tôi ở vùng Gianh Sơn trứng muối Đông Bắc…”
“Dao chém đầu đám giặc ngoại xâm, các anh em vũ trang đi khắp nước…”
Phương Minh cũng rất xúc động. Nhìn ba ông lão đứng đó hát vang, lúc này trong đầu cậu cũng hiện lên câu nói kia: “Thời kỳ phồn thịnh này, như các anh mong ước, núi sông vẫn còn, quốc thái dân an.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận