Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 914: Tới cửa

Chương 914: Tới cửa
Thậm chí đến sau này, khi Lương Quỳnh cùng Diệp Minh đi kết hôn cũng phải trộm sổ hộ khẩu trong nhà, tuy rằng cha Lương rất bất mãn, nhưng gạo đã nấu thành cơm, đến bước này rồi ông cụ cũng không tiện ép buộc con gái mình ly hôn.
Chẳng qua dù vậy, cha Lương vẫn chưa từng dễ chịu với Diệp Minh, mỗi lần Diệp Minh đến nhà họ Lương, cha Lương đều mang gương mặt lạnh lùng, dù cho hiện tại Diệp Minh dựa vào bản lãnh của mình tạo dựng được một mảnh sự nghiệp ở Ma Đô.
"Ông ngoại em vẫn luôn có cái nhìn phiến diện đối với cha em, cho nên bình thường khi rảnh rỗi cha em cũng không tới nhà ông nội nhiều, chỉ khi ngày lễ ngày tết tới mới sẽ đi qua."
Diệp Tử Du nở nụ cười yếu ớt, mặc dù ông ngoại cô không thích cha cô nhưng lại rất yêu thương chiều chuộng cô, vì thế cô cùng mẹ rất hay tới nhà ông ngoại chơi.
"Anh hiểu được, cha vợ xem con rể, càng xem càng không vừa mắt."
...
Đợi một hồi trong phòng của Diệp Tử Du, Phương Minh cũng rời đi, nếu cậu đã muốn đi cùng dì Diệp vào ngày mai đương nhiên phải chuẩn bị một ít quà mới được, điều may mắn nhất là, những lễ vật này mẹ cậu đã chuẩn bị xong xuôi cho cậu rồi.
Sáng ngày hôm sau, Phương Minh dẫn theo bao lớn bao nhỏ chạy tới nhà họ Diệp, mà bên phía nhà họ Diệp cũng đã chuẩn bị xong, cuối cùng do Diệp Minh lái xe đi về phía nhà họ Lương.
Nhà ông ngoại của Diệp Tử Du cũng ở Ma Đô, thế nhưng lấy sự to lớn của Ma Đô, cho dù là cùng một thành phố nhưng lái xe từ phía đông thành qua phía tây thành cũng phải cần tới một hai giờ.
Sau một tiếng rưỡi, xe lái vào một khu dân cư tương đối an tĩnh, mấy ngôi nhà bên trong tiểu khu cũng không cao tầng, cùng lắm chỉ tới năm sáu tầng là cùng, hơn nữa greening vô cùng tốt, rất hiển nhiên đây là khu dân cư đã được xây dựng chừng hai mươi mấy năm rồi.
Nếu không phải vậy, đổi lại thành một khu dân cư thời này, không xây dựng ba bốn chục tầng thật sự là có lỗi với cái tên building hay tòa nhà cho thuê, có lỗi với khu tấc đất tấc vàng này.
Đương nhiên, ở hơn 20 năm trước có thể vào ở những tiểu khu này đều nhân viên công vụ, mà đây cũng là nhà ở mà đơn vị phân trước đây.
Cuối cùng xe dừng lại ở trước cửa một chung cư trong khu dân cư, block này chỉ chừng năm tầng nhưng diện tích của block này lại rộng hơn những block khác nhiều, hơn nữa còn là loại hình một tầng chỉ có một nhà.
"Đây là nhà ở của công nhân viên chức trong trường học, là ông ngoại Tử Du quy hoạch xây dựng, thông thường khu dành cho giáo sư bình thường chính là một tầng hai căn hộ, nhưng chỉ riêng block này là một tầng một căn hộ, đây cũng là chỗ tốt khi làm lãnh đạo."
Xe dừng lại, Diệp Minh mở miệng quay qua giới thiệu cho Phương Minh, chẳng qua Phương Minh còn chưa trả lời, Lương Quỳnh đã không mặc kệ trước.
"Diệp Minh, ông cần gì phải có thái độ kỳ quái như vậy khi nói chuyện? Cha em không ăn trộm cũng không cướp đoạt, được hưởng đãi ngộ như vậy là do quốc gia quy định, cũng không trái với quy định của pháp luật."
"Anh cũng không nói ông ấy làm chuyện trái pháp luật, anh chỉ nói sự thật thôi."
"Chính anh có ý kiến với cha em còn gì? Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, tuổi tác của cha em cũng đã lớn, tại sao anh còn nhỏ nhen như vậy? Hẳn là anh còn hận cha em đúng không?"
"Anh ghi hận? Là ai ghi hận ai đây?" Diệp Minh cũng tức giận, "Lương Quỳnh, em cứ dùng lương tâm của mình để suy xét xem, anh có cư xử tệ bạc với cha em sao? Thế mà suốt ngày ông ấy vẫn luôn bày ra thái độ khó chịu khi đối mặt với anh."
"Cha mẹ đừng nói nữa, cậu tới rồi."
Diệp Tử Du cắt đứt trận tranh cãi của cha mẹ mình, mà Phương Minh đang đứng bên cạnh nghe vậy lại có chút xấu hổ, xem ra chú Diệp rất oán hận cha vợ của chú ấy, vậy đến lúc đó mình nên đứng về phía ai đây?
Đột nhiên Phương Minh có một loại dự cảm xấu, chuyến hành trình đến nhà họ Lương này có thể sẽ không thuận lợi như vậy...
"Chị, mọi người trở lại rồi sao? Em nghe nói Tử Du dẫn theo bạn trai về nhà, ngược lại em cũng muốn xem kỹ một chút, rốt cuộc là nam sinh như thế nào mới xứng đôi với Tử Du nhà chúng ta?"
Ánh mắt Lương Cường, cậu của Tử Du nhìn về phía trong xe, sau khi thấy Phương Minh xuống xe lại sửng sốt một chút, bởi vì bề ngoài của Phương Minh thực sự quá bình thường.
Dung mạo của Diệp Tử Du thuộc về cấp bậc tuyệt sắc, đây là chuyện không cần phải bàn cãi gì nữa, mà đương nhiên tài hoa của cô cũng không kém, cho nên trong lòng Lương Cường cho rằng không có nhiều nam sinh có thể xứng đôi với Tử Du, mà người có thể nhất định phải là thanh niên vừa có tài vừa đẹp trai.
Nhưng nếu đặt nam sinh trước mắt này vào giữa đám người thật sự không có chút nổi bật nào, người bình thường như vậy có thể xứng với cháu gái của mình sao?
"Giới thiệu cho em một chút, đây là Phương Minh, cũng chính là bạn trai Tử Du." Lương Quỳnh ngược lại không để ý tới vẻ mặt của em trai mình, nếu bà đã tiếp nhận Phương Minh, vậy dĩ nhiên cũng sẽ không che giấu làm gì, trực tiếp thoải mái giới thiệu.
"Phương Minh, đây là cậu của Tử Du, cũng là người cậu duy nhất."
"Chào cậu."
Phương Minh cười cười đi lên nắm tay, sau đó lại móc ra một điếu thuốc từ trong túi, tuy rằng cậu không hút thuốc lá, thế nhưng hôm nay tới cửa nhà người ta cậu đã cố ý mua sẵn mấy bao thuốc lá.
Đương nhiên mấy loại thuốc lá này đều là do mẹ chuẩn bị cho cậu, mà Phương Minh lại không hiểu rõ mấy loại thuốc lá này, cho nên cũng không biết mấy loại thuốc lá này thuộc về loại không mua được trên thị trường, cũng chính là cấp bậc đặc dụng.
"Tôi không hút thuốc lá, cảm ơn."
Lương Chính không hút thuốc lá, cho nên hắn cũng không biết điếu thuốc trên tay Phương Minh có ý nghĩa thế nào, lập tức nói: "Cha mẹ đều đang đợi ở trong nhà, biết ngày hôm nay Tử Du dẫn theo bạn trai tới nhà, rất nhiều thân thích đều tới đây, kể cả mấy người dì cùng bác cũng đều tới."
Nhà họ Lương là có rất nhiều người, hơn nữa thời đại kia còn là thời đại chưa kế hoạch hoá gia đình cho nên có rất nhiều thân thích, hơn nữa phần lớn thân thích cũng đều ở Ma Đô, ngày hôm qua sau khi Lương Quỳnh gọi điện thoại về nhà, những thân thích này lập tức không thể ngồi yên, mới sáng sớm đã tụ tập tới đây rất đầy đủ.
Cha Lương Quỳnh có thể xem là người có tiền đồ nhất nhà họ Lương, mà ở thời đại kia, một người thường thường có thể kéo theo một gia tộc, cha Lương Quỳnh là hiệu trưởng trường cao đẳng, mặc dù không tham ô nhưng cũng đã từng làm vài chuyện giúp ích cho họ hàng nhà mình, tỷ như sắp xếp một số thân thích làm việc ở trường đại học, hoặc đi làm ở mấy công ty có liên hệ đối tác với trường học.
Đương nhiên một số người không trình độ không học vấn, ngay từ đầu chỉ làm việc hợp đồng, sau đó lại chuyển nhánh, dùng tiền mua một số văn bằng gì gì đó, đây cũng chính là một điểm đặc sắc của thời đại kia.
Cũng chính bởi vì điểm này mà nhà Lương Quỳnh có địa vị rất cao trong gia tộc, mà đương nhiên Diệp Tử Du chính là tồn tại hệt như tiểu công chúa, hiện tại tiểu công chúa đã trưởng thành, cũng đã có bạn trai, toàn bộ nhà họ Lương đều không thể ngồi yên.
"Ừm, mọi người đi lên đi."
Lương Quỳnh gật đầu, ra hiệu cho Phương Minh mang hộp quà lên, mà từ đầu tới đuôi Lương Cường đều không liếc nhìn Diệp Minh, hiển nhiên đứa em vợ này cũng không hài lòng người anh rể của hắn cho lắm.
Dường như Diệp Minh cũng đã quen với chuyện này, cho tới bây giờ hắn vẫn không nhận được chút nhiệt tình nào từ nhà họ Lương, dù sao ở trong lòng người nhà họ Lương, lúc ấy là hắn lừa gạt Lương Quỳnh dốt nát vô tri, khiến Lương Quỳnh vì hắn mà xích mích gây gỗ với người nhà, mà hắn lại không thể nào mở miệng giải thích, giải thích chuyện ban đầu là Lương Quỳnh đuổi hắn, nếu hắn thật sự giải thích như vậy sợ rằng nhà họ Lương sẽ hợp sức khiến hắn phun máu xa năm mét mất.
Đương nhiên, chủ yếu là vì sự hài hòa của hai vợ chồng, hắn còn chưa tới tình cảnh đời đời bất diệt đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận