Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 372: Đại La Kim Quả Đan

Chương 372: Đại La Kim Quả Đan
Thấy Phương Minh hỏi thẳng như vậy, Niệm Dao Băng cũng cười nhẹ một tiếng rồi nói: "Kỳ thực cũng không có chuyện gì, vài ngày sau giới tu luyện có một thịnh hội, đến lúc đó sẽ có thật nhiều thanh niên tài tuấn tham gia, phỏng chừng là do bên tổ chức cho rằng hai chúng ta có quan hệ không tệ nên nhờ tôi thay mặt bên tổ chức tới mời huynh đấy."
"Thịnh hội?"
Phương Minh hơi kinh ngạc, nếu như cậu nhớ không lầm mà nói, dường như trước đó không lâu mấy người Niệm Dao Băng cũng đã tham gia một đại hội, sao bây giờ lại cử hành một thịnh hội nữa?
"Cuộc thịnh hội này là lâm thời cử hành, tình huống cụ thể Phương huynh tự mình nhìn xem, tôi cũng chỉ là người truyền tin mà thôi."
Niệm Dao Băng lấy ra một phong thư mời, đây là một phong thiệp mời khảm nạm viền hoa ngọc thạch, chỉ dựa vào điểm này cũng đã có thể thấy được chủ của tấm thiệp mời này hẳn là người tiền nhiều như nước, riêng tấm thiệp mời này chỉ sợ phải tốn hơn 1000 mới làm ra được.
"Phương huynh, huynh mở ra một cửa hàng ở đây là muốn dung nhập hồng trần, thể nghiệm cuộc sống thế tục sao?"
Từ trên ghế đứng lên, Niệm Dao Băng đi tới chỗ tủ thủy tinh ở giữa cửa hàng: “Vạn năm Tử Mẫu Thụ, thế gian hiếm thấy, Phương huynh có thể không đau lòng mà lấy ra bán, hơn nữa giá bán lại còn thấp như vậy, nếu để người trong giới tu luyện nhìn thấy chắc chắn phải hâm mộ chết."
Nghe được lời nói của Niệm Dao Băng, trong mắt Phương Minh hơi kinh ngạc, Niệm Dao Băng vậy mà lại biết vạn năm Tử Mẫu Thụ, thật sự là có chút ngoài dự liệu của cậu, phải biết rằng ngay cả La Cẩm Thành đều chưa từng nghe nói qua.
"Sư môn tôi có một quyển thư tịch ghi chép về kỳ hoa dị thảo trên thế gian, bên trong có nhắc tới Tử Mẫu Thụ, chẳng qua đừng nói là vạn năm, coi như là nghìn năm Tử Mẫu Thụ cũng là khó tìm, trước đây một vị tiền bối trong sư môn tôi vì tìm kiếm nghìn năm Tử Mẫu Thụ, đã hao phí cả cuộc đời thế nhưng vẫn không thể tìm thấy."
Lúc nói lời này, Niệm Dao Băng dùng ánh mắt cực kỳ u oán liếc Phương Minh một cái, biểu đạt vẻ bất mãn đối với hành vi phí của trời như vậy của Phương Minh.
Phương Minh vuốt vuốt mũi, thật ra cậu cũng biết Tử Mẫu Thụ rất quý hiếm, nhưng cậu không nghĩ đến sẽ khiến Niệm Dao Băng có oán niệm lớn như vậy, đương nhiên cậu biết vẻ mặt này của Niệm Dao Băng cũng có phần hơi khoa trương, chẳng qua khi một người phụ nữ, nhất là một người phụ nữ xinh đẹp dùng loại ánh mắt đầy oán niệm này nhìn về phía một người đàn ông, ít nhiều đều sẽ khiến trong lòng người đàn ông ấy cảm thấy thỏa mãn cùng thành tựu.
"Phương huynh, tôi lặn lội đường xa để truyền tin cho huynh, không biết có thể cho tôi một khối ngọc bội coi như công truyền tin được không?"
Nếu như đổi lại lúc bình thường, nghe Niệm Dao Băng nói những lời này chắc hẳn Phương Minh sẽ đồng ý, thế nhưng hiện tại sau khi Niệm Dao Băng nói ra lời này, không khí ở hiện trường trong nháy mắt liền thay đổi, vốn là nhiệt độ chỉ hơi thấp, bây giờ đã hạ xuống tới không độ.
Trương Diễm chúng nữ vẻ mặt căm tức nhìn Phương Minh, rất có khí thế nếu Phương Minh dám đồng ý liền sẽ xé nát Phương Minh, mà Diệp Tử Du mặc dù không tỏ thái độ rõ ràng, thế nhưng việc cô hơi hơi rũ mắt cùng nắm chặt tay kia cũng đã đủ tiết lộ, trong lòng cô thật ra không hề bình tĩnh.
Về phần Hàn Kiều Kiều thì càng trực tiếp, cô ấy nhấc tay hướng phía Phương Minh làm một động tác nổ súng, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
Cho dù phản ứng của Phương Minh ở phương diện này có trì độn hơn nữa cũng biết, lúc này cậu tuyệt đối không thể đồng ý yêu cầu của Niệm Dao Băng, nếu cậu không từ chối không biết lại khiến Tử Du nghĩ như thế nào, mà cho dù Tử Du có thể hiểu cho cậu, thế nhưng Trương Diễm các cô ấy thì sao? Có đôi khi thứ cậu phải cân nhắc không chỉ là cảm thụ của Tử Du, còn có cảm thụ của người bên cạnh Tử Du, bởi vì suy nghĩ và hành động của những người này đều có thể ảnh hưởng tới Tử Du.
"Niệm tiên tử, thật sự là xấu hổ, ban đầu khi bán những thứ này tôi đã đặt ra môt quy định, đó chính là chỉ bán cho người thật sự cần, đây cũng là nguyên nhân vì sao khi những người đồng đạo tới cửa hàng của tôi muốn mua những thứ này, thế nhưng cuối cùng tôi lại không bán cho bất kỳ người nào."
Phương Minh mở miệng cự tuyệt, mà nghe được lời của Phương Minh, vẻ mặt đám người Trương Diễm mới hơi hòa hoãn một chút, lộ ra vẻ hài lòng, về phần Diệp Tử Du cũng không còn nắm chặt tay nữa.
"Thì ra là vậy, vậy thì thật là đáng tiếc."
Trên mặt Niệm Dao Băng lộ ra vẻ tiếc hận, nhưng cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này.
"Nếu đã đưa tin xong rồi tôi đây cũng không chậm trễ nữa, liền cáo từ trước."
"Phiền phức Niệm tiên tử rồi."
Phương Minh tiễn Niệm Băng Dao tới cửa tiệm, nhìn thân ảnh của Niệm Dao Băng biến mất ở sau góc rẽ trên phố rồi mới quay vào cửa hàng.
"Nha, cậu luyến tiếc sao? Lại vẫn còn nhìn theo nghìn dặm nha."
Trương Diễm vẻ mặt không hài lòng nhìn Phương Minh, dưới cái nhìn của cô ấy thì Phương Minh không nên lắm lời với cô gái kia làm gì, trực tiếp tống cổ cô ta ra khỏi cửa hàng là được.
"Phương Minh, cậu có biết cô gái kia đáng giận tới mức nào không? Cô ta còn nói cậu và Tử Du không thể nào tới được với nhau, nói các người là người của hai thế giới, tương lai nhất định là phải xa nhau, cũng may Tử Du tính khí tốt, nếu đổi lại là tôi, tôi đã sớm tiến lên xé nát miệng cô ta rồi."
Trương Diễm nghiến răng nghiến lợi, mà Phương Minh nghe nói như thế trong mắt cũng xuất hiện hàn quang, chẳng qua đúng lúc này thì Diệp Tử Du lại mở miệng.
"Diễm Diễm, không nên nói bậy, người ta cũng không nói như vậy."
"Đúng là cô ta không nói rõ như thế, chẳng qua ý trong lời nói của cô ta chính là như vậy, thật sự coi chúng ta là người ngu sao?"
"Tử Du..."
Phương Minh có chút lo lắng nhìn về phía Tử Du, chẳng qua Diệp Tử Du lại chỉ thản nhiên cười cười, dường như cô biết Phương Minh đang suy nghĩ gì: “Yên tâm đi, em không yếu đuối như vậy đâu, hơn nữa em còn rất có giá đấy."
Đến cuối cùng, trên mặt Diệp Tử Du còn lộ ra nụ cười dí dỏm: “Cô ấy đã đưa thiệp mời tới cho anh, anh mau xem thiệp mời trước đi, không chừng là có chuyện quan trọng gì đó."
Nhắc tới thiệp mời, Phương Minh lúc này mới đưa mắt chú ý tới thiệp mời trong tay, mở thiệp mời ra đọc nội dung bên trong xong, vẻ mặt của Phương Minh trở nên có chút cổ quái.
Gửi đệ tử của Bổ Thiên Chí Tôn Phương Minh, Phương công tử:
Vừa lúc ông tổ nhà họ La ở Tương Dương bước vào cảnh giới Địa Cấp tầng chín, đây là việc vui, nay cố ý bày yến hội mời cường giả thiên kiêu ở khắp mọi nơi, đến lúc đó để ông tổ nhà họ La tự thân giảng đạo ba ngày, chỉ cần có thư mời là có thể tham dự, đồng thời mỗi một khách quý đến tham dự có cơ hội lấy được một bình Đại La Kim Quả Đan của nhà họ La chúng tôi.
...
Vừa nhìn đến đây, con ngươi của Phương Minh co rút lại một chút, ánh mắt nhìn hướng La Cẩm Thành đang đứng bên cạnh, hỏi: "La huynh, Đại La Kim Quả Đan huynh có từng nghe nói qua?"
"Cậu nói cái gì?"
Nhưng mà điều khiến Phương Minh không nghĩ tới là, sau khi La Cẩm Thành nghe được lời nói của cậu, cả người kích động đến mức quên cả bản thân đang ở trên ghế, thân thể ngã ngửa ra sau trực tiếp ngã rầm trên mặt đất.
"Phương huynh nói là Đại La Kim Quả Đan?"
Nhưng cho dù là như vậy, La Cẩm Thành bất chấp bản thân đang chật vật, lần thứ hai hướng phía Phương Minh hỏi lại xác nhận.
"Chính là Đại La Kim Quả Đan, đến từ nhà họ La ở Tương Dương."
"Nhà họ La ở Tương Dương, vậy không sai được."
La Cẩm Thành gật đầu, ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn về phía tấm thiệp mời trên tay Phương Minh: “Xem ra đây là nhà họ La đưa thiệp mời cho cậu rồi, vậy phỏng chừng thịnh hội lúc trước vị kia nói hẳn là do nhà họ La cử hành, Đại La Kim Quả Đan kỳ thực có tên gọi là La Thiên Kim Đan, mà sau này chỉ có nhà họ La mới có phương pháp luyện chế, cho nên theo thời gian nó chậm rãi đổi tên thành Đại La Kim Quả Đan."
Bạn cần đăng nhập để bình luận