Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 309: Phá rối

Chương 309: Phá rối
"Mấy cô là bạn cùng phòng của Tử Du đúng không? Tử Du cũng đã nói với tôi về mấy cô, cô ấy nói mấy cô đã chăm sóc cho cô ấy rất nhiều, tôi xin thay mặt Tử Du cám ơn mấy cô."
Phương Minh cười cười nhìn đám người Trương Thục Kỳ, thật ra Diệp Tử Du không giới thiệu về bạn cùng phòng của cô cho cậu, chỉ là mấy lời xã giao vẫn phải nói.
"Gạt người, lấy tính tình của Tử Du chắc sẽ không nói về chúng tôi với người khác."
Trương Diễm dùng một loại ánh mắt cơ trí nhìn về phía Phương Minh, bóc trần những lời nói láo của cậu: "Cậu nói Tử Du đã từng nói về chúng tôi, vậy cậu có thể phân biệt tên của chúng tôi không?"
Ách...
Phương Minh chỉ là khách khí một chút, cậu thật không ngờ mấy người này lại thực sự tưởng thật, cậu nào biết tên của mấy người này đâu chứ.
"Đường..."
"Tử Du, cậu không thể gian dối nói cho cậu ta biết." Trương Diễm lập tức cắt đứt lời của Diệp Tử Du, sau đó dùng vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn về phía Phương Minh, chờ đợi câu trả lời của Phương Minh.
Tên, Phương Minh tự nhiên là không biết, chỉ là trên mặt của cậu lại không hiện chút vẻ kinh hoảng nào, cậu có thể nhận ra mấy nữ sinh này cũng không có ác ý gì, chỉ là muốn trêu cợt mình một chút mà thôi.
"Tên của mấy cô tôi đương nhiên biết, chỉ là nói mấy cái tên này thật không có ý nghĩa gì, không bằng để tôi nói mấy chuyện khác đi."
Trên mặt Phương Minh hiện lên dáng tươi cười, mà sau khi nghe thấy lời của cậu, Trương Diễm hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được, cậu nói xem."
"Có một số việc khó mà nói trước mặt công chúng." Phương Minh tiến lên đi tới trước mặt Trương Diễm, ghé vào bên tai của cô ấy nói gì đó, vẻ mặt của Trương Diễm đột nhiên thay đổi, trở nên có chút xấu hổ.
"Không cần nói, tôi tin tưởng lời của cậu rồi." Trương Diễm dùng ánh mắt oán trách nhìn về phía Diệp Tử Du: "Tử Du, tại sao chuyện gì cậu cũng có thể nói với cậu ta chứ!"
Khuôn mặt Diệp Tử Du hiện lên vẻ kinh ngạc, căn bản là cô chưa từng đề cập với Phương Minh về mấy người Trương Diễm, chỉ là lúc này đương nhiên cô cũng biết mình không thể phủ nhận, nếu không thì chẳng khác gì là vạch trần Phương Minh rồi.
"Trương Diễm, cậu ta nói với cậu cái gì mà cậu lại trưng ra vẻ mặt này?"
Trương Thục Kỳ cùng một nữ sinh khác vô cùng hiếu kỳ, có thể làm cho Trương Diễm lộ ra dáng vẻ xấu hổ như thế, vậy tất nhiên là một chuyện cực kỳ bí ẩn rồi, Trương Diễm quay qua liếc đám bạn hóng chuyện một cái, không trả lời.
"Chàng đẹp trai, cậu nói chuyện của tôi thử xem."
Một người bạn cùng phòng khác của Diệp Tử Du cũng mở miệng, bản thân cô cũng có phán đoán giống Trương Diễm, chính là nghĩ Tử Du không thể nào nói về chuyện mấy cô trước mặt bạn trai được.
Dù sao, tính tình của Diệp Tử Du ai cũng hiểu, cô không phải cái loại người nhiều chuyện cùng thích tám chuyện về người khác.
"Cô à…."
Phương Minh cũng đi tới trước mặt nữ sinh kia, nói vài câu bên tai cô ấy, mà ngay lập tức vẻ mặt của nữ sinh này cũng là trở nên giống Trương Diễm như đúc, chỉ có điều nhiều hơn một chút vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Ba người bạn cùng phòng của Diệp Tử Du hiện tại chỉ còn lại Trương Thục Kỳ, thấy vẻ mặt của hai người Trương Diễm, trong lòng Trương Thục Kỳ càng thêm tò mò, con ngươi đảo một vòng, nói rằng: "Tôi không muốn cậu lặng lẽ nói, cậu cứ trực tiếp nói lớn tiếng lên là được rồi."
Phương Minh nghe nói như thế, dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn về phía Trương Thục Kỳ: "Cô chắc chứ?"
"Chắc chắn." Trương Thục Kỳ nói thầm trong lòng, ngược lại là cô ấy cũng không làm chuyện gì không thể nói trước mặt người ngoài.
"Gần nhất phương diện kia của cô tới tương đối nhiều đi."
Trương Thục Kỳ nghe được lời nói của Phương Minh, ngay từ đầu còn chưa phản ứng kịp, chỉ là ba giây sau đó khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, nhìn ánh mắt tò mò của đám người xung quanh liền hận đến không thể chui xuống đất.
Trong số những người ở dây, chỉ có Diệp Tử Du cùng Trương Diễm ba cô gái nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Phương Minh, mà cũng chính bởi vì biết, vẻ mặt của cả ba cô đều tràn đầy kinh ngạc.
Trương Diễm cùng một người bạn cùng phòng khác là kinh ngạc tại sao Diệp Tử Du có thể nói tới cả chuyện riêng tư như thế cho Phương Minh, mà Diệp Tử Du kinh ngạc chính là căn bản cô không hề nói gì, Phương Minh làm sao có thể biết được?
Không sai, đại di mụ(1) gần đây của Trương Thục Kỳ ra đặc biệt nhiều, với tư cách bạn cùng phòng cũng đều là nữ sinh bọn họ tự nhiên là biết đến, nhưng là trừ các cô, không còn người nào khác biết nữa.
(1)Đại di mụ: kỳ kinh
"Cái nồi này cô bắt buộc phải gánh trên lưng rồi." Diệp Tử Du bất đắc dĩ lẩm bẩm trong lòng.
"Hiện tại, tôi nghĩ hẳn là các cô đều đã tin lời của tôi rồi chứ?"
Thấy phản ứng của ba người Trương Thục Kỳ, Phương Minh cũng là cười thầm trong lòng, chẳng qua là cậu chỉ lợi dụng thuật xem tướng nói vài chuyện bí mật về ba cô gái mà thôi.
Dựa theo gương mặt của Trương Diễm đến nói, cô ấy có tướng của người mới gặp thất bại trong chuyện tình cảm, hơn nữa hẳn là không bao lâu, cho nên Phương Minh mới nói gần đây cô ấy vừa đã trải qua một đoạn tình cảm, hơn nữa cô ấy còn bị người yêu phụ bạc.
"Tin tin."
Trương Diễm gật đầu liên tục không ngừng, rất sợ Phương Minh lại nói ra thêm điều gì nữa, chỉ là cô ấy cũng đã quyết định xong, đợi khi Tử Du trở lại túc xá, nhất định liên hợp với ba người Trương Thục Kỳ dùng đại hình ép cung, khiến cho cô biết cái giá phải trả khi phản bội bạn bè là như thế nào.
"Anh Phương Minh, em đi tới ký túc xá trước."
"Được, anh ở đây chờ em."
Sau khi giao hoa tươi trong tay cho Diệp Tử Du, Phương Minh đưa mắt nhìn bốn người Diệp Tử Du đi vào ký túc xá, mà cậu ở bên ngoài thừa nhận ánh mắt quan sát của đám người kia.
"Tôi dựa vào, người anh em cậu thật giỏi à nha, nữ sinh xinh đẹp như vậy mà cậu cũng có thể theo đuổi được, lúc trước đúng là tôi đã nhìn lầm cậu rồi."
Trần Trạch đi lên trước, nắm tay nhẹ nhàng đập một cái trên vai Phương Minh, tính cách của anh ta chính là loại mới gặp như đã quen, anh ta nhìn Phương Minh rất vừa mắt.
Chỉ là không đợi Phương Minh trả lời, cách đó không xa đột nhiên có một đám học sinh đi tới, trong đó còn có mấy người bảo vệ theo cùng.
"Các người đang làm gì ở đây? Những người bên ngoài không được đi tới quấy rầy trật tự của trường học."
Một người bảo vệ dẫn đầu đưa mắt nhìn về phía Phương Minh cùng Trần Trạch, nhất là lúc trước Diệp Tử Du đã trả hoa hồng lại cho anh ta, cho nên lúc này người cầm một bó hồng khoa trương như anh ta thật là cực kỳ bắt mắt.
"Mặc dù trường học của chúng tôi có cho người ngoài vào, nhưng chỉ cần không phải là sinh viên trong trường đều không được quấy nhiễu trật tự của trường học, hành vi của các người đã vi phạm nội quy trường học rồi, mau theo chúng tôi đến phòng quản lý một chuyến đi."
Mấy bảo vệ tiến lên vây quanh Phương Minh cùng Trần Trạch, hàm ý nếu các người không ngoan ngoãn đi theo chúng ta, đừng trách chúng ta ra tay bắt các người đi!
"Dựa vào cái gì? Tôi tặng bó hoa thì đã làm sao? Chẳng lẽ trường học các người còn có quy định không thể tặng hoa?" Trần Trạch mặc kệ, nếu chuyện anh ta bị bảo vệ trường học bắt đi mà truyền ra ngoài, vậy mặt mũi của anh ta chẳng phải là mất hết sao?
"Không thể." Một bảo vệ nghiêm mặt: "Một người ngoài trường như anh tới trường học tặng hoa chẳng lẽ không có ý đồ gây rối? Vì duy trì bầu không khí cùng sự an toàn của học sinh trong trường, hành vi của các người nhất định phải bị nghiêm phạt."
Trong lúc Trần Trạch cùng bảo vệ giằng co, ánh mắt của Phương Minh chú ý tới Tiêu Cẩn cách đó không xa, lúc này Tiêu Cẩn đang cùng một vị nam sinh giao lưu bằng ánh mắt, tuy rằng rất bí ẩn, nhưng không thể tránh được ánh mắt của cậu.
Mà người nam sinh kia, chính là một trong số những nam sinh đi cùng bảo vệ tới lúc nãy.
"Thì ra là cậu ta đang giở trò."
Trong lòng Phương Minh đã là hiểu rõ, dưới tình huống bình thường, chỉ cần không phải những người có hành vi điên cuồng ảnh hưởng đến những học sinh khác, ví dụ như đốt pháo hoa, hay là biểu lộ công khai ảnh hưởng tới nhiều người, thì chắc hẳn bảo vệ đúng sẽ không ra tay quản loại chuyện như vậy. Dù sao trong đại học, chuyện yêu đương đúng là một chuyện rất bình thường, cho dù là yêu đương những người không cùng trường.
Vì thế những người bảo vệ này đến rõ ràng cho thấy có người chỉ điểm, mà người âm thầm sau lưng chính là người mang theo nụ cười ấm áp như ánh mặt trời kia.
Về phần mục đích của đối phương là gì thì Phương Minh cũng có thể đoán được, cậu ta vốn là một người ái mộ Tử Du, sau khi biết mình là bạn trai của Tử Du liền muốn cản trở bản thân mình, để cho mình mất mặt trước mặt Tử Du.
"Tôi nói các người đừng có đụng ta, ai cho phép các người động vào hoa của tôi!"
Ngay lúc Phương Minh suy nghĩ rõ ràng những điều này, bên kia Trần Trạch cùng mấy bảo vệ kia đã làm lớn chuyện, một bảo vệ trong số đó còn đưa tay đoạt lấy hoa trên tay Trần Trạch, dưới sự phẫn nộ Trần Trạch trực tiếp đập hoa vào mặt đám bảo vệ kia.
"Đánh người, sinh viên ngoài trường đánh bảo vệ trong trường học rồi!"
Bên cạnh, có học sinh thấy hành động của Trần Trạch đột nhiên hô lên, mà thanh âm của cậu cũng đưa tới càng nhiều người vây xem, về phần mấy bảo vệ kia lúc này cũng đều là không khách khí, trực tiếp là đưa tay chụp lấy Trần Trạch.
Phương Minh nhíu mày một cái, cũng không phải cậu sợ mấy người bảo vệ này, nhưng cậu không muốn mang phiền phức tới cho Tử Du, sản sinh ảnh hưởng không tốt.
Nhất là sau khi tiếng hô của người học sinh kia vang lên, rất nhiều học sinh không hiểu tình huống rõ ràng đều cho rằng mình cùng Trần Trạch làm loạn ở bên trong sân trường, nếu sau đó có người nghĩ tới mình có quen biết với Tử Du, đến lúc đó nhất định là sẽ khiến Tử Du gặp phải không ít phiền toái.
"Anh bảo vệ, chúng tôi cũng chỉ ở đây chờ bạn mà thôi, cũng không làm gì trái với nội quy trường học cả."
Phương Minh mở miệng, chỉ là còn không đợi mấy vị bảo vệ trả lời, một người nam sinh đứng sau lưng bảo vệ đã mở miệng: "Tại sao lại không trái? Các người không phải là sinh viên trong trường mà đến ký túc xá nữ sinh là muốn làm gì? Tôi nghe nói hiện tại có thật nhiều những người đặc thù liền thích đến ký túc xá nữ sinh bắt đầu nhìn trộm rồi chụp ảnh trộm."
"Bất kể như thế nào, đều phải đưa bọn họ tới phòng quản lý tiến hành điều tra, nếu như vấn đề nghiêm trọng nhất định phải báo cảnh sát."
"Tôi dựa vào, lão tử không đi."
...
Trong ký túc xá nữ sinh, Trương Diễm vừa lúc đến sân thượng thu dọn đồ đạc, thấy được tình huống phía dưới vội vã hướng phía Diệp Tử Du lo lắng hô: "Tử Du, không xong, bạn trai của cậu hình như có xung đột với bảo vệ rồi."
Nghe thấy lời nói của Trương Diễm, Diệp Tử Du buông sách vở trong tay xuống, còn không kịp sửa lại liền vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, đúng lúc thấy Trần Trạch cùng bảo vệ đang xô đẩy nhau.
"Tử Du, người bạn này của cô có thể vì làm trái với nội quy trường học mà bị bảo vệ đưa tới phòng quản lý, chỉ là cô yên tâm, tôi sẽ cùng đi theo xử lý."
Tiêu Cẩn thấy Diệp Tử Du đi tới thì sầm mặt lại, bởi vì Diệp Tử Du xuống quá nhanh, có chút nằm ngoài dự liệu của cậu ta, vì thế để duy trì hình tượng tốt đẹp trước sau như một, cậu ta phải tiến lên mở miệng.
"Đúng vậy, Tử Du, có Tiêu học trưởng ở đây, bạn trai cô nhất định sẽ không phải chịu thiệt thòi đâu."
Mấy người Trương Diễm chạy xuống theo cũng mở miệng khuyên bảo, tình huống bên kia có chút hỗn loạn, các cô cũng không muốn Tử Du tới đó lúc này.
Nhưng mà, Diệp Tử Du chỉ là lắc đầu, lạnh lùng nhìn Tiêu Cẩn xong vẫn đi về phía Phương Minh bên kia.
"Anh bảo vệ, hai người này là bạn của tôi, xin hỏi không biết hai bọn họ đã phạm phải nội quy nào của trường học rồi?"
Diệp Tử Du là một nữ sinh thông tuệ, Phương Minh có thể đoán ra một ít mánh khóe, cô vốn là sinh viên học được hai năm ở đại học Thủy Mộc, như thế nào lại không biết nội quy của trường học kia chứ? Những tên bảo vệ này đến rõ ràng là do có người ở phía sau phá rối.
Diệp Tử Du xuất hiện làm cho mấy bảo vệ này dừng động tác lại, đây chính là giáo hoa đệ nhất của trường học, cho dù là những người bảo vệ như bọn họ cũng đã từng nghe nói tới đấy.
"Bạn học này, hai người này vốn không phải sinh viên trong trường, cử động của bọn họ quấy nhiễu tới trật tự an ninh của bạn học khác trong trường, do đó chúng tôi phải đưa bọn họ tới phòng quản lý, nếu như có vấn đề gì, đến phòng quản lý rồi hãy nói."
Nhiệm vụ của mấy người bảo vệ này chỉ là đưa bọn họ tới phòng quản lý mà thôi, về phần tới rồi quản lý sẽ xảy ra chuyện gì thì không nằm trong trách nhiệm của bọn họ.
"Đưa tới phòng quản lý… Tại sao phải đưa bọn họ tới phòng quản lý?"
Chỉ là đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh, mà thanh âm này cũng thoáng cái hấp dẫn sự chú ý của mọi người, lúc Tiêu Cẩn thấy chủ của tiếng cười kia, sắc mặt cũng đen hơn hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận