Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 126: Trái đất thật là tròn

Chương 126: Trái đất thật là tròn
Hồ Phù sảng khoái quẹt thẻ trả tiền, trên mặt còn không ngừng tươi cười khiến Hoa Minh Minh đang đứng bên cạnh cũng phải im lặng.
Cuối cùng cậu ta cũng thấy rõ, nghề của Phương Minh thật sự là làm ăn không vốn, hơn nữa người ta còn chạy tới năn nĩ cậu ta nhận tiền!
Có đôi lúc người so với người thật sự là tức chết người.
Sinh ý nhà cậu ta cũng coi như không nhỏ, đều nói nghề buôn bán cổ vật này lời lớn, nhưng người bây giờ đã thông minh hơn nhiều, đồ mấy vạn khối tiền không ngờ lại trả giá chỉ còn một nữa, mặc dù cuối cùng cũng mua nhưng lại cứ như phim cung đấu vậy. đấu trí đấu dũng thật sự vô cùng mệt mỏi.
“Ông chủ Phương, vậy chúng ta khi nào thì xuất phát?” Sau khi giao tiền xong Hồ Phù lại dò hỏi.
“Hôm nay có thể đi ngay.”
Phương Minh nhìn nhìn trời, bây giờ mới chín giờ sáng, chạy tới bên kia chắc hẳn là giữa trưa, như vậy buổi chiều có thể đi xem phần mộ của nhà họ Hồ luôn.
“Đi ngay bây giờ?”
Hồ Phù hơi kinh ngạc, lúc trước bọn họ mời bốn thầy phong thủy kia, mỗi người đều phải chuẩn bị trước một ngày, nói là phải chuẩn bị cái gì đó, thậm chí có người còn bắt bọn họ chờ hai ba ngày liền, còn nói cái gì hôm nay không phải là ngày thích hợp để đi xem phong thủy, cần phải chờ thêm vài ngày nữa.
“Đúng vậy, bây giờ đi luôn.”
Phương Minh cười cười, kỳ thật phong thủy cũng không quá mơ hồ như người ta vẫn tưởng, mà phong thủy sư cũng chỉ cần chuẩn bị một cái la bàn là xong.
Cũng có rất nhiều đại sư phong thủy chuẩn bị rất nhiều đồ vật, đó chẳng qua chỉ là đánh lạc hướng cố chủ, khiến người ta cảm thấy phong thủy rất mơ hồ rất khó hiểu, nói chung cũng là vì cuối cùng có thể thu được nhiều tiền hơn một chút mà thôi.
“Được, vậy để tôi chuẩn bị, giữa trưa khi tới bên kia lại bày tiệc đãi khách.”
Hồ Phù đương nhiên ước gì Phương Minh có thể tới ngay lập tức, sớm ngày giải quyết bất an trong lòng ông ta, nếu chuyện này cứ kéo dài mãi không tránh khỏi việc làm ăn xuống dốc, gia tộc suy bại!
“Trấn Giang sao? Hay là tôi đi cùng với mọi người?”
Hoa Minh Minh cũng hơi động lòng, tại Ma Đô cậu ta bị lão gia tử quản quá chặt, nhưng nếu cậu ta đi tới thành thị khác, trời cao hoàng đế xa, chẳng phải cậu ta thích làm gì liền làm cái đó sao?
“Cậu cũng nghĩ thử xem, một đại sư phong thủy như cậu làm sao có thể đi một mình được chứ? Thật sự là mất hết phong độ. Nếu cậu để tôi đi cùng chí ít tôi cũng có thể làm trợ thủ cho cậu, giúp cậu chống đỡ một chút cũng không tồi nha!”
Sợ Phương Minh không đồng ý Hoa Minh Minh vội vàng giải thích: “Mà tới lúc đó có việc gì nặng nề, đại sư như cậu hiển nhiên không thể tự thân vận động, tôi sẽ giúp cậu làm những chuyện đó!”
Phương Minh liếc nhìn Hoa Minh Minh, một chút tâm tư bé nhỏ của cậu ta làm sao cậu có thể không nhận ra kia chứ? Thế nhưng cậu vẫn nhận lời Hoa Minh Minh, còn tươi cười rực rỡ: “Cậu nói cũng có lý, vậy thì cùng nhau đi đi.”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Phương Minh không biết vì sao Hoa Minh Minh lại có cảm giác như tự chui đầu vào rọ, cố gắng lắc lắc đầu xua tan cảm giác đáng sợ kia, tự an ủi trong lòng: Sợ gì chứ, sau khi tới bên kia tự mình sẽ tách ra đi tìm chiến hữu, cũng không phải thật sự theo Phương Minh tới mộ địa.
Đã muốn đi ngay lại còn đi ba bốn ngày liền, Phương Minh đương nhiên phải nói với Đại Trụ một tiếng, căn dặn cậu một chút, sau đó ba người rời khỏi cửa hàng Vu Đạo, cùng nhau lên xe của Hồ Phù.
Một tiếng sau khi Phương Minh rời khỏi cửa hàng Vu Đạo thì trước cửa quán lại xuất hiện mấy người, mà Đại Trụ đang dọn dẹp bên trong thấy có khách tới cũng vội vàng chạy ra nghênh đón.
“Xin chào…”
“Phương Minh đâu rồi?”
Đại Trụ còn chưa nói hết lời thì một cô gái trẻ xinh đẹp đã ngắt lời cậu ta.
Người tới chính là Lăng Sở Sở cùng Lăng Mộ Mai, ngoài ra còn có một ông già cùng một người đàn ông lực lưỡng.
“Phương Minh vừa rời khỏi cửa hàng rồi.”
Đại Trụ hơi khó hiểu, nhất là khi nhìn thấy người phụ nữ trung niên vô cùng sang trọng kia, cho dù chỉ là nhìn thôi cậu ta cũng không dám nhìn nhiều, không hiểu bọn họ tìm Phương Minh để làm gì nhỉ?
“Không ở cửa hàng? Vậy cậu gọi điện cho cậu ấy nói tôi tìm cậu ấy có việc.” Lăng Sở Sở nói thẳng.
“Cô gái, thật sự là không may, mấy ngày nay Phương Minh đều không có ở cửa hàng, nếu cô có việc gì cần tìm cậu ấy thì hãy nói với tôi, khi cậu ấy quay về tôi sẽ nhắn lại.” Đại Trụ nói giống như những gì Phương Minh đã căn dặn.
“Không ở đây? Vậy cậu ta đi đâu? Nói cậu ta trở về nhanh lên, tôi có chuyện rất quan trọng cần tìm cậu ta.”
Lăng Sở Sở trợn tròn mắt, thật vất vả cô mới có thể khuyên cô của cô tới Ma Đô, không ngờ Phương Minh lại không có ở cửa hàng.
“Cô gái, thật sự là vô cùng xin lỗi, mới vừa rồi có một vị khách tới tìm Phương Minh, Phương Minh đã đi theo vị khách đó, có lẽ hiện tại đã rời khỏi Ma Đô rồi, nếu như chuyện của các cô không vội thì phải chờ thêm mấy ngày nữa.”
“Ai nói không vội? Chuyện của tôi thật sự rất gấp, không phải cậu ta thích nhất là tiền sao, nói cho cậu ta biết chỗ tôi đang có một sinh ý rất lớn, chỉ cần cậu ta tìm thấy người thì không lo thiếu tiền!”
Vẻ mặt Đại Trụ khó xử, mà đúng lúc này Lăng Mộ Mai lại mở miệng.
“Sở Sở, thôi đi, nếu ông chủ đã không có ở đây thì chứng tỏ chúng ta không có duyên phận với cậu ấy, không cần quá cưỡng cầu.”
“Cô à, tên kia tuy là rất đáng giận nhưng mà cháu đã tận mắt nhìn thấy cậu ta tìm được cô vợ thất lạc nhiều năm của lão Sa đó!”
Lăng Sở Sở sốt ruột, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra: “Cậu nói số điện thoại của Phương Minh cho tôi, tôi sẽ đích thân gọi cho cậu ấy.”
Đại Trụ nhớ lại lời Phương Minh căn dặn, nếu như có chuyện không thể tự giải quyết thì cứ gọi cho cậu, hơn nữa hình như cô gái trẻ xinh đẹp trước mắt dường như còn có quen biết với Phương Minh.
“Được, tôi đưa số điện thoại của Phương Minh cho cô.”
Lăng Sở Sở bấm dãy số Đại Trụ đưa cho cô, sau đó trực tiếp gọi đi, mà Lăng Mộ Mai ở bên cạnh thì hứng thú đánh giá cửa hàng.
Toàn bộ cửa hàng thật sự không có gì mới lạ, thứ hấp dẫn nhất cửa hàng chính là tủ pha lê có vẻ vô cùng không hài hòa với bố trí của cửa hàng, khiến vẻ cổ kính của cửa hàng hoàn toàn bị đánh vỡ, giống như một gian phòng tràn ngập sắc thái cổ kính đột nhiên đặt một bộ ghế sa lon đầy phong cách phương Tây vào vậy.
Lăng Mộ Mai nhìn đồ vật trong tủ pha lê, mới đầu bà ta còn tưởng mắt mình bị mờ, nhưng sau vài phút trên mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc, giờ phút này cuối cùng bà ta cũng hiểu vì sao cô cháu gái của bà suốt ngày lẩm bẩm bên tai bà cậu là một kẻ tham tiền.
Một cái vòng tay được chạm trổ hết sức đơn giản vậy mà lại bán với giá 188888, mà chuỗi vòng tay khác lại tới 366666, còn có một khối gỗ hình lập phương thôi mà tới những 888888…
Đương nhiên số tiền này Lăng Mộ Mai chẳng coi vào đâu, nhưng mà so giá cả với hàng hóa, chỉ có một khối gỗ thôi mà đã có giá trên trời vậy rồi, thật sự là quá khó tin!
“Tử Mẫu thụ, còn chưa bao giờ nghe tới loại gỗ này.”
Lăng Mộ Mai nhìn dòng chữ giới thiệu bên cạnh, đột nhiên bà cảm thấy người trẻ tuổi mà cháu gái suốt ngày lầm bầm chửi rủa thật ra cũng có chút thú vị, bán đồ nhưng lại không ghi rõ giá trị của nó, lại còn muốn mua thì hỏi thăm chủ cửa hàng…
Mà bên này Lăng Sở Sở cũng đang gọi điện thoại.
“Này Phương Minh, cậu đang ở đâu?” Điện thoại vừa mới được kết nối Lăng Sở Sở đã không thể chờ đợi được nữa, hỏi vội.
“Xin chào, cô là…?”
Bên kia điện thoại, đám người đang đi trên đường cao tốc tới Trấn Giang đột nhiên điện thoại của Phương Minh reo lên, nhìn nhìn dãy số lạ hiện ra trên màn hình, sau khi nghe thì cuối cùng Phương Minh cũng biết người đó là ai.
“Cô Lăng, có chuyện gì sao?”
“Này Phương Minh, không phải tôi đã nói trước sẽ tới nhờ cậu tìm người sao? Sao cậu lại rời khỏi Ma Đô?”
“Cô Lăng, đúng là cô đã nói với tôi nhưng mà cô cũng đâu có nói thời gian cụ thể chứ.”
Phương Minh nhíu mày, sau khi chuyện của lão Sa kết thúc quả thật Lăng Sở Sở cũng đã nói chuyện này với cậu, muốn cậu hỗ trợ tìm người, nhưng mà Lăng Sở Sở cũng không hẹn trước thời gian.
“Hiện tại tôi đang ở trong cửa hàng của cậu, cậu xem bao lâu thì có thể trở về?”
“Đại Trụ không nói cho cô là mấy ngày nữa tôi mới về sao?”
“Qua mấy ngày, tôi làm sao có thể chờ lâu như vậy? Bây giờ cậu quay trở về ngay đi, tôi sẽ chờ cậu ở cửa hàng.”
Nghe thấy giọng điệu mệnh lệnh của Lăng Sở Sở, sắc mặt của Phương Minh trở nên nặng nề, cậu không phải là nhân viên của Nghiễm Niên đường, chắc hẳn bà cô này đã quen thói sai khiến người khác rồi.
“Cô Lăng, trái đất rất tròn.”
“Tôi đương nhiên biết trái đất rất tròn, nhưng cậu nói vậy với tôi là sao?” Lăng Sở Sở không hiểu vì sao Phương Minh lại nhảy qua vấn đề trái đất rồi?
“Vì vậy khi trái đất xoay tròn thì con người cũng sẽ dịch chuyển, hiện tại tôi còn có việc, nếu cô muốn thì chờ thêm vài ngày nữa, sau khi xong việc trở về tôi sẽ gọi điện cho cô, không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy đây.”
Tút tút tút…
Nghe thấy tiếng dập máy, Lăng Sở Sở tức tới phát điện, lần nữa gọi lại, nhưng lúc này bên kia cũng chỉ truyền tới tiếng ngắt máy.
“Phương Minh khốn kiếp, dám tắt máy của tôi!”
Lăng Mộ Mai nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của cháu gái thì cười cười: “Sở Sở, chúng ta có chuyện cầu người, loại giọng điệu nói chuyện này của cháu nếu là cô cô cũng sẽ cúp máy!”
“Cô à, sao cô có thể đứng về phe người ngoài như vậy kia chứ?” Lăng Sở Sở bất mãn hờn dỗi.
Lăng Mộ Mai nghe vậy thì sững sờ, nhịn không được cười rộ lên, giải thích: “Cô đương nhiên là đứng về phe cháu, nhưng mà chuyện gì cũng không thể xúc động như vậy, đã có việc cầu người ta thì phải nói chuyện thật uyển chuyển chứ.”
“Cái gì mà có chuyện cầu người, chúng ta cũng không phải là quỵt tiền, đây là giao dịch mua bán, chẳng ai nợ ai cả.”
Mặc dù nói vậy nhưng Lăng Sở Sở vẫn hít sâu một hơi, tiếp tục gọi lại, phải gọi những sáu lần đối phương mới nghe máy.
“Lăng Sở Sở, vậy đi, để cô nói chuyện với ông chủ Phương một chút.”
Lăng Mộ Mai đối với ông chủ Phương trong miệng của cháu gái cũng có chút hiếu kỳ, trực tiếp mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận