Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 811: Có người đánh xuyên qua luân hồi, có người bùn đất bảo vệ luân hồi

Chương 811: Có người đánh xuyên qua luân hồi, có người bùn đất bảo vệ luân hồi
Đèn lồng đỏ đã dừng lại, điều này làm cho đám người Quyền Hoằng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà mọi người còn chưa thở phào được mấy giây, lòng của mọi người lại bị nhấc lên, bởi vì sau khi chiếc đèn lồng đỏ kia ngừng lại không lâu, lại bắt đầu chậm rãi chuyển động, mà theo đèn lồng đỏ này chuyển động, một cỗ khí tức âm lãnh cực kỳ tràn ngập khắp mọi nơi.
"Lạnh quá."
Lý Như là người đầu tiên không nhịn được rùng mình, sau đó là hộ vệ của cô ấy cùng mấy tên thuộc hạ còn sót lại của Quyền Hoằng, chẳng qua kế tiếp Tiêu Ngọc Nhi cũng không nhịn được, cô ấy là người tu luyện, thân thể muốn vượt xa người thường, nói không khoa trương, cho dù có mặc áo dây váy ngắn đi giữa trời đông, cũng sẽ không cảm thấy lạnh lẽo chút nào.
"Khí tức của cõi âm."
Con ngươi của Phương Minh cũng hơi nheo lại, trước đây cậu đã từng đi qua cõi âm, tuy rằng dựa theo mập mạp nói thì cậu đến chỉ ngoại vi cõi âm, cũng không tính chân chính tiến vào cõi âm, nhưng cậu đã từng cảm nhận được loại khí tức này, loại âm lãnh này không phải chỉ đơn thuần là cảm thụ trên cơ thể, mà nó còn đánh vào sâu trong linh hồn.
Hai ngọn đèn lồng đỏ càng chuyển càng nhanh, mà theo hai ngọn đèn lồng đỏ này chuyển động, tốc độ lan tràn của cỗ khí tức âm lãnh kia cũng càng lúc càng nhanh, đến sau này, Minh bên tai đám người Phương đã truyền đến tiếng khóc.
Như thể vạn quỷ khóc, loại thanh âm này khiến cho người tê cả da đầu, mà ở dưới thanh âm này, vẻ mặt của Quyền Hoằng cùng mấy tên thuộc hạ của hắn còn có Lý Như cùng hộ vệ của cô ấy đều trở nên có chút ngây dại ra, chỉ có những người tu luyện như Tiêu Ngọc Nhi là còn có thể miễn cưỡng giữ vững thanh tỉnh.
Trạng thái của Lăng Phong hơi tốt hơn bọn họ một chút, đó là bởi vì tay của Phương Minh đặt ở trên vai của hắn, thay hắn đè hồn phách xuống, không bị tiếng quỷ này ảnh hưởng.
Chỉ là uy lực của vạn quỷ khóc quá kinh khủng, rất nhanh, ngay cả đám người Vương lão cũng không chịu nổi, vẻ mặt trở nên ngây dại ra, lúc này Phương Minh cũng không rảnh xen vào chuyện Lăng Phong, chỉ có thể điên cuồng vận chuyển Vu Sư Chi Châu trong cơ thể, để cho mình giữ vững thần hồn yên ổn.
Lệ!
Từng tiếng quỷ khóc thê lương từ giữa đèn lồng kia truyền ra, lại sau đó Phương Minh liền thấy một đoàn khói đen bay ra từ giữa đèn lồng kia, sau khi đoàn khói đen này phiêu tán ra đã khiến nơi đây trở thành một mảnh tối tăm mù mịt, mà trong mảnh tối tăm mù mịt này, Phương Minh thấy được mấy bóng người mặc áo giáp.
"Âm binh sao?"
Thật ra, đối với Âm binh Phương Minh cũng chỉ mới nghe nói qua, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy, càng không biết Âm binh chân chính là cái dạng gì, phải biết rằng mấy Âm binh này khác với Âm Sai mà cậu đã nhìn thấy, Âm binh có thể xuất chinh bên ngoài đều bộ đội tinh nhuệ của cõi âm.
Cũng giống như thực tế, quân chủng của bộ đội bình thường và quân chủng đặc biệt khác nhau vậy.
Những Âm binh ở bên trong sương mù tối tăm mờ mịt, bước tiến chỉnh tề đi thẳng về phía giữa sân rộng, mà nơi bọn họ đi qua, tất nhiên là sương mù dày đặc đi đầu, cho nên Phương Minh không cách nào hoàn toàn nhìn rõ ràng dáng dấp của những Âm binh này, thậm chí ngay cả giáp trụ trên người cũng chỉ nhìn thấy mơ hồ không rõ.
Âm binh xuất chinh, lại không để ý đến đám người Phương Minh, trực tiếp đi về phía cây thanh đồng to lớn kia, đến cuối cùng trực tiếp tới trước mặt cây thanh đồng.
Rầm!
Tại thời khắc này, một cỗ khí tức năng lượng âm lãnh bạo phát mạnh mẽ, Phương Minh liền thấy sương mù dày đặc kia bao phủ lấy phần dưới cây thanh đồng, chẳng qua đúng lúc này, cây thanh đồng cũng xuất hiện biến hóa.
Mặt ngoài của cây thanh đồng đột nhiên đổi thành một vòng sáng màu đỏ, vòng sáng này bắt đầu chống lại sương mù kia, cuối cùng trong sương mù xen lẫn tia sáng đỏ, Phương Minh lại không thể thấy rõ tình huống bên trong.
Tốc độ vận chuyển của đèn lồng đỏ càng lúc càng nhanh, sương mù nó thả ra cũng càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng nhiều, đồng thời Phương Minh cũng nhận ra được những Âm binh kia như tre già măng mọc không ngừng lao về phía cây thanh đồng, nhưng trên cây thanh đồng kia, tia sáng đỏ gắt gao đè ép sương mù ở vị trí ba mươi mét bên dưới.
"Mục tiêu của Âm binh là cây thanh đồng này?"
Vẻ mặt Phương Minh hơi kinh ngạc, đường đường là Âm binh vậy mà lại xuất hiện vì chinh phạt một gốc cây?
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nhưng mà từ đầu đến cuối sương mù dày đặc kia không cách nào đi lên thêm một phân nào nữa, bị tia sáng đỏ do cây thanh đồng tản mát ra áp chế gắt gao.
Lệ!
Thanh âm thê lương phảng phất như tới từ Cửu U, từ trong đèn lồng kia truyền ra, sau một khắc Phương Minh liền thấy được ba bóng người bay ra từ giữa đèn lồng đỏ, không giống với Âm binh khi trước, sau khi ba bóng người này xuất hiện, toàn bộ sương mù dày đặc bắt đầu sôi trào lên.
"Quỷ tướng sao?"
Phương Minh nghĩ đến sư phụ mình đã nói với mình, trong Âm binh cũng có sự phân chia mạnh yếu, cũng giống như quân đội thông thường vậy, có bách phu trưởng cùng thiên phu trưởng, mà trên thiên phu trưởng là vạn phu trưởng, trên vạn phu trưởng là quỷ tướng.
Có thể nghĩ, thực lực của quỷ tướng sẽ mạnh mẽ tới cỡ nào!
Ba quỷ tướng xuất hiện, trong nháy mắt sương mù dày đặc lập tức đảo ngược hoàn cảnh xấu, bắt đầu chậm rãi thăng tiến, lại giương lên ba thước.
"Trăm ngàn lần chinh phạt, lần này nên kết thúc."
"Toàn bộ thứ nhiễu loạn trật tự cõi âm đều không cho phép tồn tại."
Âm thanh lạnh như băng từ trong miệng ba quỷ tướng phun ra, mà từ đầu đến cuối trong mắt ba quỷ tướng này chỉ có cây thanh đồng, về phần đám người Phương Minh ở một bên là ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một lần.
"Giết!"
Bóng dáng ba quỷ tướng cũng không lâm vào trong sương mù dày đặc, mà nương theo sương mù dày đặc cuồn cuộn cùng cong lên, Phương Minh biết bên trong sương mù này đang xảy ra chiến đấu vô cùng kịch liệt, chỉ là cậu vẫn không hiểu, rốt cuộc những Âm binh Quỷ tướng này đang chiến đấu cùng cái gì?
Mà tia sáng đỏ bên trong cây thanh đồng này lại có cái gì?
Lẽ nào lại là một chi bộ đội có thể chống lại cùng Âm binh Quỷ tướng? Nhưng căn bản là cậu không thấy bóng người nào cả.
Trong lúc Phương Minh đang nghi ngờ, trận chiến đấu này đã có kết quả, sương mù dày đặc vốn đang sôi trào đột nhiên giảm xuống, từ độ cao 30m bắt đầu rơi xuống đến 20m, hơn nữa vẫn còn đang giảm xuống.
Đèn lồng đỏ đang điên cuồng xoay tròn, thế nhưng đúng lúc này, một đám tia sáng đỏ từ trên cây thanh đồng bắn ra, bay về phía đèn lồng đỏ kia.
Két!
Vỏ ngoài của đèn lồng đỏ này trực tiếp bị tia sáng đỏ xuyên thủng, mà mấy lớp da người bao bọc ở bên ngoài đèn lồng cũng chậm rãi rớt xuống, rậm rạp chằng chịt nhiều vô số kể, mà sau khi những lớp da người này rơi xuống lập tức hóa thành sương mù xám xịt.
"Cây thanh đồng chủ động công kích?"
Phương Minh hơi kinh ngạc, nếu như lúc trước cây thanh đồng chỉ phòng ngự ngăn cản, như vậy một tia sáng đỏ này đã tuyên bố cây thanh đồng bắt đầu chủ động phản kích.
Tia sáng đỏ bắn ra, hai ngọn đèn lồng đỏ bị bắn xuyên tới trăm nghìn lỗ, đến cuối cùng chỉ còn lại có hai ngọn nến màu đỏ trôi nổi di động trong không trung.
Đã không có tầng ngoài đèn lồng bảo vệ, ngọn lửa trên hai cây nến đỏ này bắt đầu chập chờn, sau đó như thể biển rộng trút xuống, ngọn lửa mạnh mẽ tăng trưởng, ngọn lửa đỏ tươi kia cao tới trăm trượng, không chút yếu kém so với cây thanh đồng kia.
Hình dạng hỏa diễm cũng xuất hiện thay đổi, đến cuối cùng dĩ nhiên chậm rãi biến thành một cự nhân hỏa diễm.
Cự nhân hỏa diễm nhắm mắt, nhưng mà sau một khắc, ngay khi ánh mắt của hắn mở ra, nhiệt độ toàn bộ quảng trường đột nhiên giảm xuống đến một trình độ khủng bố, cho dù là Phương Minh cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Đó là một đôi mắt không chút biểu cảm, bễ nghễ chúng sinh, không có bất kỳ cảm giác trách trời thương dân gì, ở bên trong cặp mắt kia, Phương Minh không nhìn thấy một tia màu sắc, đó là một đôi mắt hoàn toàn không có ánh sáng.
"Cho dù là ai, đều không thể chạy trốn luân hồi cõi âm."
Âm thanh lạnh như băng từ trong miệng cự nhân hỏa diễm thốt ra, thanh âm kia không giống như đang nói chuyện, mà càng giống một loại pháp lệnh, mà ở sau khi âm thanh vang lên, sương mù dày đặc kia nhảy mạnh lên cao, trong nháy mắt đã bốc lên đến độ cao trăm mét.
"Lời này, ngươi còn chưa đủ tư cách đến nói."
Lần đầu tiên cây thanh đồng có đáp lại chân chính, "Trước đây khi chúng ta đại chiến, cái gọi là cõi âm luân hồi còn không tồn tại, bằng các ngươi còn chưa đủ tư cách."
"Quá khứ huy hoàng cuối cùng cũng kết thúc, chẳng qua chỉ là một thế hệ sắp sửa trở thành gỗ mục mà thôi, thời đại bây giờ là như thế nào các ngươi có thể lý giải đấy, cõi âm luân hồi là chung kết duy nhất cho thời đại này, bất kể quá khứ của các ngươi đã từng huy hoàng tới mức nào, cuối cùng cũng phải trở về luân hồi."
"Vậy thì phải xem ngươi có bản lãnh này hay không."
Cây thanh đồng cùng cự nhân hỏa diễm đều ngừng đối thoại, một cỗ chập chờn vô hình lại lan ra, Phương Minh không phát hiện được chiến đấu giữa cự nhân hỏa diễm cùng cây thanh đồng, thế nhưng trực giác nói cho cậu biết, lúc này hai người này đã đang chiến đấu.
Có lẽ, chiến đấu này là vượt qua không gian, cũng không triển lộ ra trong cái không gian này mà thôi.
Mười lăm phút sau, thân hình của cự nhân hỏa diễm đột nhiên lay động, cuối cùng dĩ nhiên trực tiếp tản mất thành từng đoàn từng đoàn hỏa diễm nhỏ.
"Cường giả Cõi âm thất bại?"
Phương Minh kinh ngạc vô cùng, chẳng qua rất nhanh những hỏa diễm nhỏ này lại hợp nhất, cự nhân hỏa diễm lại một lần nữa xuất hiện.
"Bản tọa đến từ luân hồi, chính là bất tử bất diệt chân chính, nếu không phải bản thể không thể đính thân giá lâm, bằng hắn làm sao có thể làm tổn thương tới ta."
"Bản thể?"
Trong cây thanh đồng đột nhiên truyền ra cười vô cùng càn rỡ, "Ngươi cũng biết nếu là bản thể của hắn đích thân tới, đường luân hồi không thể chịu tải được."
Nghe được cây thanh đồng cùng cự nhân hỏa diễm đối thoại, Phương Minh mơ hồ đã hiểu một số, người mới giao chiến cùng cự nhân hỏa diễm lúc vừa rồi cũng không phải người nói lời nói này, mà là một người khác.
Chỉ là cường giả đến từ cõi âm này cũng không phải bản thể tới luôn, mà vừa rồi hắn đã thất thế trong lúc giao chiến, hơn nữa đối thủ của hắn cũng đồng dạng không phải bản thể.
Chiến đấu giữa cấp bậc này thật không phải Phương Minh có thể phỏng đoán, cái gọi là không phải bản thể của bọn họ đến tột cùng là ý chỉ cái gì, cậu cũng không dám hoàn toàn xác định.
"Chê cười, cõi âm luân hồi của ta có thể chịu tải vạn vật, mặc kệ khi còn sống đã huy hoàng tới cỡ nào, một khi tới cõi âm luân hồi cũng chỉ còn lại một ký hiệu mà thôi, là rồng cũng phải cuộn lại."
"Xem ra vạn cổ tuế nguyệt trôi qua, có chút lịch sử đã bị người lãng quên, không ai nhớ kỹ trước đây từng có bản thể của một người phủ xuống đường luân hồi, trực tiếp đánh xuyên luân hồi, càng không biết có người hóa bùn đất, chỉ vì lấy thân bảo vệ luân hồi."
Cự nhân hỏa diễm trầm mặc không nói, dường như bị cây thanh đồng nói trúng một thứ gì đó, hừ lạnh một tiếng, "Cho dù cho hắn thời gian, cũng chẳng qua là kéo dài hơi tàn mà thôi, lại nhìn hắn có thể kiên trì đến khi nào."
Sau khi nói xong lời này, cự nhân hỏa diễm tiêu tán, mà ngọn lửa trên ngọn nến kia cũng tiêu tán trong nháy mắt.
Hỏa diễm tắt, sương mù dày đặc này cũng theo chân tiêu tán, mà nhiệt độ của toàn bộ quảng trường cũng nhanh chóng tăng trở lại, chẳng qua đám người Lăng Phong đang thừ người ra kia không thể khôi phục nhanh như thế.
"Người của Vu tộc nhất mạch, dựa theo ước định ban đầu, cậu có thể lấy một vật ở bên trong tôi."
Ngay khi Phương Minh lại quan sát cây thanh đồng, giọng nói của cây thanh đồng truyền đến bên tai cậu, mà nghe nói như thế, khí linh bảo tháp ở trong đầu Phương Minh lập tức hô lên: "Muốn tháp xanh, nhất định phải muốn tháp xanh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận