Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 894: Không có tiền đừng du lịch

Chương 894: Không có tiền đừng du lịch
"Lẽ nào bọn họ dám cưỡng ép tôi hay sao? Có tin tôi gọi điện báo cảnh sát không?" Lâm Tĩnh có chút không tin, rõ ràng hai người kia cũng đều có gia đình của mình, cô ấy cũng không tin Vương Đại Vĩ có thể mặc kệ nguy cơ phải ngồi tù mà cưỡng ép mình.
"Cưỡng ép?" Tiền Giai Giai dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Lâm Tĩnh, "Căn bản là không cần, nhưng cô đừng quên, nơi này là Tây Khả Vạn Lý, trước không có thôn sau không có tiệm, nếu như cô không đồng ý bọn họ sẽ bỏ cô ở lại nơi này, dưới loại khí trời này, cô cảm thấy một nữ sinh như cô có thể sống được bao lâu? Sợ rằng suốt vài ngày cũng không có một bóng xe nào chạy ngang qua đây."
"Mặt khác, cho dù có xe cộ đi qua, cô có dám cam đoan tài xế kia không đề xuất yêu cầu như vậy không? Đến lúc đó liệu cô sẽ đồng ý hay từ chối đây?"
Lời Tiền Giai Giai nói khiến thân thể Lâm Tĩnh có chút run run, lúc trước cô ấy đã phát hiện, ở nơi này di động không có tín hiệu, nói cách khác cô ấy hoàn toàn mất liên hệ cùng bên ngoài, cho dù muốn tìm cứu viện cũng không tìm được.
"Các người cố ý, cố ý chọn qua đêm ở chỗ này."
Vẻ mặt Lâm Tĩnh tràn đầy phẫn nộ chất vấn Tiền Giai Giai, mà Tiền Giai Giai cũng không biện giải, bởi vì dưới cái nhìn của cô ấy đây là một chuyện rất bình thường, không có tiền còn muốn đi du lịch, vậy phải làm tốt chuẩn bị bán thân thể của mình.
Đã muốn du lịch không tốn tiền, lại cũng không muốn trả giá, trên đời nào có chuyện tốt như vậy.
"Tôi có thể đưa tiền cho bọn họ, những chi phí dọc theo đường đi tôi cũng có thể bổ sung." Lâm Tĩnh nói.
"Tiền? Cô cảm thấy đối với những người đàn ông tinh trùng lên não, bọn họ sẽ muốn tiền của cô sao?"
Tiền Giai Giai bĩu môi, cô ấy đi phượt nhiều lần như vậy, đã sớm hiểu rõ suy nghĩ của lũ đàn ông này, đối với đám người Vương Đại Vĩ đến nói, căn bản bọn họ không thiếu mấy vạn đô như vậy, hơn nữa đàn ông đều là loại ti tiện, càng không có được lại càng muốn, Lâm Tĩnh càng không đáp ứng, bọn họ lại càng muốn lấy được.
"Tôi tình nguyện đợi ở chỗ này."
Lâm Tĩnh cũng biểu lộ thái độ của mình, Tiền Giai Giai nghe thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra khỏi lều vải, không bao lâu, bên ngoài lập tức truyền tới tiếng Vương Đại Vĩ chửi má nó.
Một đêm này, Lâm Tĩnh không thể ngủ ngon, cũng may mọi chuyện diễn ra giống hệt những lời Tiền Giai Giai đã nói, hai người Vương Đại Vĩ cũng không tiếp tục xông tới lần nữa, điều này khiến cô ấy thoáng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng cố ý thở gấp của Tiền Giai Giai cùng một nữ sinh khác, khiến cô ấy tâm phiền ý loạn.
Kỳ thực Lâm Tĩnh cũng không biết, cô ấy có thể coi như may mắn, có mấy nữ sinh đi phượt ké trên tuyến đường Thanh Hải – Tây Tạng cùng tuyến đường Tứ Xuyên – Tây Tạng, cho dù không muốn nhưng cuối cùng vẫn bị những tài xế kia cưỡng ép.
Trước không có thôn sau không có tiệm, một cô gái như vậy sao có thể là đối thủ của lũ đàn ông như lang như sói kia, nhất là còn đang chạy đường dài đấy, mười ngày nửa tháng đều không thấy được phụ nữ, làm sao có thể nhịn được.
Mà cho dù những nữ sinh kia bị cưỡng ép, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nén giận, một khi báo cảnh sát, kia chẳng khác nào sẽ bị mọi người biết rõ chuyện bản thân bị cưỡng bức, mà đa số người sau khi biết chuyện này không chỉ không đồng tình với những nữ sinh này, ngược lại còn sẽ cảm thấy những cô gái này đáng đời.
Đáng đời, ai bảo cô đi nhờ xe của người ta.
Không có tiền thì đừng ra ngoài du lịch.
Lần này sở dĩ Lâm Tĩnh tránh được một kiếp, không phải bởi vì gì khác mà vì có hai cô gái như Tiền Giai Giai ở đây, Vương Đại Vĩ cùng người đàn ông còn lại cũng chẳng phải khát khao quá mức.
...
Một đêm này Lâm Tĩnh đều ngủ không ngon, mà khi mặt trời vừa lên, cô ấy lập tức nghe được tiếng xe khởi động, chẳng qua cô ấy cũng không đi ra khỏi lều vải, bởi vì cô ấy biết Vương Đại Vĩ sẽ không để cô ấy lên xe.
"Giai Giai, cô bần thần cái gì vậy? Nhanh chóng lên xe."
Tiếng la của Vương Đại Vĩ từ bên ngoài truyền đến, Lâm Tĩnh nghe được ngoài cửa lều mình có tiếng bước chân, theo sau chính là tiếng xe chạy mất.
Vài phút sau đó, xác định xe đã rời đi, Lâm Tĩnh mới đi ra khỏi lều vải, kết quả lại phát hiện trước lều vải của mình có một túi bánh mì, bên trong có mấy miếng bánh mì còn có một bình nước.
Thấy số bánh mì cùng nước này, vẻ mặt Lâm Tĩnh có chút phức tạp, thật ra mới chỉ vài phút trước, cô ấy cảm thấy rất oán hận Giai Giai cùng nữ sinh kia, nếu như sớm biết có loại tình huống này cô ấy đã không tham gia chuyến du lịch.
Chẳng qua lúc này cô ấy lại nghĩ thông suốt, mỗi người có mỗi sự lựa chọn riêng, Tiền Giai Giai lựa chọn sống theo kiểu này là chuyện của cô ấy, cũng giống như rất nhiều người du lịch tình cờ gặp gỡ lại yêu nhau, sau đó kết hôn với nhau.
Hai vợ chồng này có lãng mạn không?
Rất nhiều người cảm thấy rất lãng mạn, nhất là ở trong lòng mấy cô gái, nhưng cũng phải suy nghĩ cẩn thận, chỉ đi du lịch cùng nhau một lần đã ở cùng nhau, song phương cũng không hiểu rõ gì nhiều, chỉ dựa vào những lời đối phương nói đã lựa chọn tin tưởng, có vẻ như đây cũng là một loại tùy tiện.
Loại khí trời này cực kỳ tiêu hao năng lượng, lúc này bụng Lâm Tĩnh cũng có chút đói, cầm lấy bánh mì cùng bình nước kia lên bắt đầu ăn, sau đó yên lặng chờ đợi có cỗ xe nào đó chạy ngang qua đây.
Nhưng mà chuyện tiếp theo giống hệt như Tiền Giai Giai đã nói, từ ban ngày đến đêm tối, con đường này rất hiếm có xe cộ qua lại, nhất là khi không có lửa đốt, loại khí trời lạnh lẽo này khiến Lâm Tĩnh chỉ còn cách trốn vào lều vải khi trời chưa tối, sau đó bọc chăn sưởi ấm.
Một ngày, hai ngày...
Tới ngày thứ ba, Lâm Tĩnh đã có chút không chịu nổi, nếu như trước đây bản thân mình không kiên trì, không phải lúc này đã tới Thành Quan (Lhasa) rồi sao? Có thể thoải mái ngâm nước nóng trong phòng tắm, mà không phải chịu đói rét lạnh lẽo ở nơi hoang vắng như vậy.
"Nếu như lúc này có một chiếc xe xuất hiện, nếu như tài xế đề xuất yêu cầu như vậy, mình còn có thể kiên trì sao?"
Lâm Tĩnh để tay lên ngực tự hỏi, nhưng đáp án là gì chính cô ấy cũng không thể bảo đảm, lúc này đột nhiên cô ấy có chút hiểu được. Trước đây khi cô ấy xem một số phim truyền hình thể loại cầu sinh nơi hoang dã, còn cảm thấy những người phụ nữ kia vì thức ăn mà bán đứng bản thân mình là ti tiện giả dối tới mức nào, nhưng bây giờ cô ấy cảm thấy như vậy mới chân thực.
Giữa lúc Lâm Tĩnh thất vọng chuẩn bị để giấc ngủ làm giảm cảm giác đói khát lạnh lẽo của mình, đột nhiên cô ấy nghe được tiếng bước chân, điều này khiến cô ấy không nén được kích động lập tức mở lều vải, thấy được cách đó không xa có một bóng người nhỏ bé đang đi về phía bên này.
"Là cậu ấy?"
Sau khi nhìn rõ bóng người này, Lâm Tĩnh hơi kinh ngạc, bởi vì cô ấy nhận ra bóng người nhỏ bé này, trước đây khi ở hồ Thanh Hải chính mắt cô ấy đã thấy hai cha con có chút khác thường so với những du khách còn lại này, còn hiếu kỳ chụp mấy bức ảnh lại.
Chỉ là vì sao hiện tại chỉ còn lại mỗi bé trai ở đây, cha của cậu bé đây?
Còn có sau lưng bé trai cũng không có xe, lẽ nào cậu bé đã đi bộ tới đây như thế?
Nơi này chính là khu không người đấy, ngay cả vết chân người cũng hiếm thấy, vì sao một đứa bé lại đi đến nơi đây? Cha của cậu bé không lo lắng sao?
Trong lúc Lâm Tĩnh đang đánh giá Phương Bảo Bảo, Phương Bảo Bảo cũng nhìn thấy Lâm Tĩnh, đôi mắt nhỏ sáng lên, trực tiếp chạy về phía Lâm Tĩnh, trong miệng còn cất giọng non nớt hô lên: "Chị nhỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận