Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 404: Mưu đồ khác (1)

Chương 404: Mưu đồ khác (1)
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------------
Hứa Hận Thương của Bào Ca Hội và hai đại lão của Hồng Môn cũng mở miệng chúc mừng. Lão đại các bang phái khác thấy thế cũng vội vàng lên tiếng chúc mừng. Lúc này họ không muốn vì hành động chậm chạp của mình mà bị Thanh Y Môn nhìn trúng.
"Ta Thanh Hoa Hội từ nay về sau sẽ nghe theo sự điều khiển của Thanh Y Môn, lấy Thanh Y Môn làm tôn."
Trong mắt Chương Phong của Thanh Hoa Hội tràn ngập bất mãn, nhưng giây tiếp theo hắn vẫn phải lên tiếng, bởi hắn biết đại cục đã định. Một nhà họ Hoàng còn có thể thoải mái tiêu diệt Thanh Hoa Hội bọn họ, mà Thanh Y Môn có chống lưng vững chắc khiến nhà họ Hoàng còn phải chịu thua, Thanh Hoa Hội bọn họ lấy cái gì chống lại người ta chứ?
"Phong Vân Hội cũng vậy."
"Thập Tam K cũng sẽ xem Thanh Y Môn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó."
Lão đại các Thanh Bang đều tỏ thái độ. Trên mặt Tào Tĩnh Như cũng khó nén sự kích động, có thể xác nhập Thanh Long Bang như lúc trước đã đủ khiến bà kích động, thật không ngờ lễ mừng xác nhập lần này lại làm Thanh Y Môn trở thành môn phái đứng đầu của Thanh bang.
Cho dù là thời điểm Thanh Y Môn cường thịnh nhất cũng không đạt tới độ cao này.
Nghĩ đến đây, Tào Tĩnh Như nhìn về phía Phương Minh càng cảm thấy hài lòng. Bà biết tất cả mọi chuyện đều là nhờ Phương Minh. Nếu không có Phương Minh, Thanh Y Môn đừng nói là có thịnh cảnh như ngày hôm nay, đến cả chuyện có thể tồn tại hay không đã là một vấn đề.
"Phương công tử, bên phía Hồng Môn đang nằm trong tay nhà học Tịch tôi. Nếu Phương công tử cần, Hồng Môn cũng có thể liên minh cùng Thanh Y Môn."
Tịch Mạc Dương lên tiếng. Lời nói của ông khiến hai đại lão của Hồng Môn biến sắc, cũng làm lão đại các bang phái khác tỏ ra kỳ lạ, bởi họ nhìn ra, lấy trình độ nịnh bợ của người này đối với vị Phương công tử kia, cái gọi là liên minh chỉ là nói cho dễ nghe, nói trắng ra là muốn chắp tay dâng Hồng Môn cho Thanh Y Môn.
Nghĩ đến đây, lão đại các bang phái đều âm thầm tặc lưỡi. Thanh Y Môn vừa thống nhất Thanh Bang hơn nữa còn có thể truyền lệnh cho Hồng Môn, đó đúng là đại bang phái đầu tiên trong nước. It nhất mấy trăm năm trở lại đây, chưa từng có bang phái nào có thể làm được chuyện thống nhất hai bang Thanh - Hồng.
"Tôi không có hứng thú với bang phái, sự việc cụ thể tôi không tham dự."
Phương Minh rốt cục mở miệng. Nghe Phương Minh nói thế, Tịch Mạc Dương vội vàng phụ họa: "Đó là điều đương nhiên, lấy thân phận Phương công tử sao để mấy chuyện thế lực bang phái vào mắt chứ?"
Khi nói những lời này, ánh mắt Tịch Mạc Dương và Hoàng Hạc cùng lúc dừng trên người Hàn Kiều Kiều. Hai người trong nháy mắt đã hiểu ra, Phương công tử xuất hiện ở đây, chỉ sợ cũng là vì cô gái xinh đẹp này.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi Phương công tử còn là một người trẻ tuổi xông xáo, hơn nữa vẻ đẹp cô gái kia ở trong giới tu luyện giới cũng được xem là mỹ nữ hàng đầu. Chỉ có thể nói, môn chủ Thanh Y Môn đã nuôi dạy được một cô gái tốt, mẫu bằng nữ quý.
Sự tình đến vậy cũng xem như đã kết thúc, Phương Minh cũng không ở lại đây nữa mà trở về hậu viện. Tất cả mọi người nhìn Phương Minh ra về, trong mắt lão đại các bang phái đều mang theo sự kính sợ.
Không ít lão đại thầm ghi nhớ dung mạo của Phương Minh, chuẩn bị trở về sẽ tìm họa sĩ vẽ lại dáng vẻ của Phương Minh, sau đó đưa cho các tiểu đệ của thủ hạ một tấm hình, đề phòng sau này có một ngày tiểu đệ của thủ hạ lỡ trêu chọc vị đại nhân vật này, mang đến tai ương diệt môn cho cả bang phái.
Hoàng Hạc và Tịch Mạc Dương muốn đi theo về phía hậu viện, nhưng Phương Minh không mời. Họ cũng không dám mặt dày đi vào, chỉ nhìn Phương Minh rời đi, sau đó ánh mắt hai người đồng thời dừng trên người Tào Tĩnh Như, khuôn mặt đầy thâm ý.
Phương công tử nhất thời không thể tạo được mối quan hệ tốt, nhưng mẹ của hồng nhan Phương công tử đang đứng trước mặt họ đây họ vẫn còn cơ hội kết thân. Kết thân theo đường vòng cũng không phải không thể.
Hơn nữa thực lực Thanh Y Môn nói ra cũng không mạnh, muốn thống nhất Thanh Bang, chân chính nắm Thanh Bang trong tay cũng không phải chuyện dễ dàng. Dựa theo điều này, nếu có sự trợ giúp của hai nhà bọn họ, bằng vào thực lực của hai nhà bọn họ, chuyện này không thành vấn đề.
"Phương Minh, anh có cần thể hiện lợi hại như vậy không?"
Hậu viện, Hàn Kiều Kiều nhìn chăm chăm Phương Minh, cả buổi sau mới đột ngột thốt ra một câu như vậy.
Khụ khụ…
Phương Minh đang suy nghĩ đột nhiên bị những lời này của Hàn Kiều Kiều làm bị sặc, nhất là lúc này Hàn Kiều Kiều đang ở ngay trước mặt cậu, hai tay chống cằm, đôi mắt to chớp chớp quan sát cậu, khiến cậu trong tích tắc có suy nghĩ gian tà.
Lợi hại…
Có vẻ là vậy…
"Tôi nói cho anh biết, anh thể hiện càng lợi hại, anh càng không hay rồi. Lấy tính tình của mẹ sẽ càng không bỏ cuộc đâu. Anh cứ xem đi, không chừng tối nay hai chúng ta sẽ được xếp ngủ chung một phòng đó."
Hàn Kiều Kiều bĩu môi, vốn cô chỉ để Phương Minh giả làm bạn trai mình, nhưng hiện tại không hiểu sao càng diễn càng như thật.
Phương Minh mỉm cười. Cậu hiểu ý Hàn Kiều Kiều nói, chỉ có điều sư môn của mình bị lộ ra cho cả giới tu luyện lại tạo cơn chấn động lớn như vậy, đây là điều cậu hoàn toàn không ngờ tới.
Tính uy hiếp càng lớn, đến lúc đó chân tướng bị vạch trần, hậu quả mang đến sẽ càng nghiêm trọng. Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Minh có chút căng thẳng, vậy càng phải nhanh chóng nâng cao thực lực của mình lên mới được.

Tương Dương.
Một tòa thành cổ của lịch sử, từng là nơi ẩn cư của Gia Cát Lượng. Ở đây có khu Long Trung, nên mới có đối sách Long Trung (1) nổi tiếng.
(1) Đối sách Long Trung: tên một chiến lược quân sự do Gia Cát Lượng đề ra thời Tam Quốc.
Ngoài ra còn có rừng Thần Nông Giá ở phía tây Tương Dương. Đây là rừng sâu nguyên thủy đầy những điều huyền bí trong nước, vậy nên tài nguyên rừng vô cùng phong phú. Hơn nữa thắng cảnh cũng rất nhiều.
"Sao vậy, La huynh, hóa ra anh đến Tương Dương rồi sao?"
Nhà ga Tương Dương, Phương Minh nhìn thấy La Cẩm Thành vẻ mặt phức tạp đánh giá xung quanh bèn mở miệng hỏi.
"Không có."
La Cẩm Thành lắc đầu: "Đây là lần đầu tiên tôi đến Tương Dương."
Mắt Phương Minh lóe sáng, cũng không hỏi nữa, nhưng cậu chắc chắn La Cẩm Thành tuyệt đối có mối liên hệ đặc biệt với Tương Dương. Bởi vì từ lúc lên xe đến giờ, vẻ mặt La Cẩm Thành có chút bất thường.
"Là cậu Phương đúng không?"
Khi Phương Minh và La Cẩm Thành bước ra khỏi nhà ga thì có một người đàn ông trung niên bước đến chào đón, theo sau ông ta còn có hai cô gái mặt sườn xám ngoại hình nổi bật.
"Ông là?" - Phương Minh nhìn người đàn ông trung niên, thắc mắc hỏi.
"Tôi là La Dương người nhà họ La, cố ý đợi cậu Phương ở đây. Biết cậu Phương muốn đến nhà họ La tôi tham gia sự kiện lần này, tộc trưởng cảm thấy rất vui mừng."
La Dương nói xong thì hướng ánh mắt về phía hai cô gái mặc sườn xám phía sau. Hai cô gái kia liền lấy khăn tay bước lên lau mồ hôi cho Phương Minh lẫn La Cẩm Thành.
Mùi hương thoang thoảng, hấp dẫn ánh mắt hâm mộ người qua đường. Phương Minh có chút ngượng ngùng, nhưng điều cậu khiến hiếu kỳ hơn là làm sao nhà họ La biết cậu đi chuyến xe này đến đây.
Sau khi Phương Minh hỏi điều này, La Dương ha ha cười: "Chắc là do duyên phận. Cậu Phương, La tiên sinh, mời!"
Phương Minh mỉm cười, không vạch trần lời La Dương. Bởi cậu vừa mới nghe hai cô gái mặc sườn xám nhỏ giọng thì thầm với nhau.
"Đợi năm ngày rồi, cuối cùng cũng gặp được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận