Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1008: Đại trí giả ngu (1)

Chương 1008: Đại trí giả ngu (1)
Tời gian một tháng kế tiếp, toàn bộ đám sinh viên trong phòng học như Triệu Phi cùng Lâm Kỳ cuối cùng cũng biết bọn họ sẽ học gì.
Phong thuỷ!
Có thể thi vào Viện Y Học đương nhiên phải có chỉ số thông minh không thấp, năng lực học tập cũng không kém, tuy rằng Phương Minh chỉ dạy tám tiết, nhưng từ những gì Phương Minh đã giảng giải đám sinh viên như Triệu Phi đã biết bọn họ sẽ học thứ gì.
Giới phong thủy quá mức phức tạp, cho dù chỉ là cấp bậc nhập môn cũng phải học rất nhiều tri thức, tỷ như phải hiểu phương vị phong thuỷ, phải hiểu một số địa hình, rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp đều cần bỏ sức tìm hiểu.
Một tháng này, Phương Minh giảng giải về những lý luận tri thức đó, chẳng qua cho dù chỉ là những lý luận tri thức căn bản cậu cũng không giảng hết, chỉ giảng đến điểm là ngừng, sau đó lại phát thêm tài liệu mà cậu đã sao chép từ thư tịch ra, để đám sinh viên này mang về tự nghiên cứu.
Học tập, là dựa vào mình.
Phương Minh vẫn luôn đồng ý với điểm này, trên thực tế nguyên nhân chủ yếu khiến chương trình học đại học dễ dàng hơn cấp ba rất nhiều, là vì chương trình đại học chủ yếu bồi dưỡng khả năng tự học của sinh viên.
Kho tàng quý giá nhất trong trường đại học chính là thư viện, nếu chỉ học dựa vào những nội dung giảng viên đã giảng dạy trên lớp, tối đa cũng chỉ có thể nhận được một giấy chứng nhận tốt nghiệp mà thôi, thậm chí trong một số trường đại học tương đối nghiêm khắc, ngay cả giấy chứng nhận tốt nghiệp cũng chưa chắc có thể nhận được.
Trong số những sinh viên này vốn có sinh viên xuất thân từ thế gia tu luyện, vì mưa dầm thấm đất từ nhỏ cho nên có thể học nhanh hơn sinh viên của Viện Y Học, cũng hiểu thấu triệt hơn.
Chẳng qua trong số những sinh viên của Viện Y Học cũng không phải không có người mang kinh hỉ đến Phương Minh, đó chính là nam sinh tên Triệu Phi kia.
Dường như nam sinh đến từ tỉnh Tây Giang này đã kế thừa gien phong thuỷ của tỉnh Tây Giang, có thiên phú rất cao trong lĩnh vực phong thuỷ này, rất nhiều thứ chỉ cần cậu chỉ một chút cậu ta đã rõ ràng, điều này khiến Phương Minh cảm thấy thỏa mãn vì đã dạy dỗ được một đệ tử, trong lúc vui vẻ còn trực tiếp nói cậu ta là lương đồ của mình ngay trước mặt học sinh trong lớp.
Đối với Phương Minh đây chỉ là một câu nói khi cậu vui mừng, nhưng đối với Triệu Phi, cuộc sống của cậu ta đã hình thành thay đổi cực lớn ngay sau bữa học ấy.
Trong thời gian một tuần lễ, tất cả những bạn học trong lớp đều tìm tới cậu ta, có vô số người mời cậu ta tới nhà làm khách, có vô số người mời cậu ta ăn cơm tăng cảm tình, nói chung là thái độ của bọn họ với cậu ta đều vô cùng thân thiết, Triệu Phi cũng có thể cảm nhận được sự ước ao bên trong ánh mắt những người này.
Nhìn Triệu Phi được các bạn học khác thổi phồng, nữ sinh bên cạnh Lâm Kỳ không nhịn được đố kị nói: "Lâm Kỳ, có phải những người này đều là kẻ ngu ngốc không vậy? Để một đại mỹ nữ như hoa như ngọc ở đây không ao ước không ân cần, lại đi xum xoe vây quanh Triệu Phi, thật không biết đầu óc bọn họ đang nghĩ gì nữa."
Trong đầu của mấy bạn học này đang nghĩ gì, Lâm Kỳ không biết, nhưng Lâm Kỳ biết hẳn đầu óc của trưởng bối trong nhà mình đã có vấn đề rồi.
Ngay tối hôm qua, ông nội lại gọi điện thoại cho cô ấy, muốn cô ấy mời Triệu Phi tới nhà làm khách.
Mặc dù câu chữ không mang tính chất ép buộc, nhưng sao Lâm Kỳ có thể không nghe ra trong mấy lời ông nội nói còn ẩn chứa ý ra lệnh, muốn cô ấy phải mời Triệu Phi về nhà bằng mọi cách.
Nhất là ngay sau đó cha cô ấy còn tự mình đến tìm cô ấy, trong lời nói thậm chí còn có ám chỉ quá đáng hơn, chỉ cần có thể tạo quan hệ tốt với Triệu Phi, trong lúc cần thiết có thể có hi sinh thích hợp.
Hi sinh thích hợp là cái gì, Lâm Kỳ không phải cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời, đương nhiên cũng hiểu ý của cha mình, nghĩ đến cha mình muốn mình bán đứng thân thể và nhan sắc để dụ dỗ bạn học của mình, cô ấy thật sự cảm thấy chán ghét.
Vậy mà cô ấy lại không cách nào phản kháng hay cự tuyệt, bởi vì cô ấy biết thủ đoạn của ông nội mình, nếu cô ấy cự tuyệt yêu cầu của ông nội, người gặp họa không chỉ là cô ấy, còn có cả ông ngoại cùng bà ngoại của cô ấy.
Lúc này nghe được những lời cô bạn thân nói, Lâm Kỳ cắn môi, chật vật kiên quyết, một lúc sau mới từ vị trí đứng lên, đi về phía Triệu Phi đang được mọi người bao quanh bên cạnh.
"Triệu Phi, không biết tối nay cậu có rãnh không? Mình... Ông nội mình muốn mời cậu tới nhà ngồi một chút."
Sau khi nói ra những lời này, khuôn mặt Lâm Kỳ đỏ ửng, bởi vì bên trong câu nói này ẩn chứa quá nhiều thâm ý, rất dễ khiến người mơ màng.
Một nữ sinh mời một nam sinh tới nhà làm khách, hơn nữa còn là trưởng bối mời, điều này có ý vị gì? Trong mắt phần lớn người ở đây, chỉ có nam sinh cùng nữ sinh đã trở thành một cặp, trưởng bối trong nhà muốn tận mắt khảo sát người yêu của con mình nên mới đưa ra lời mời như vậy.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của đám người ở đây nhìn về phía Lâm Kỳ cùng Triệu Phi mang theo nghi ngờ vô tận.
Bởi vì trong thời gian một tháng từ ngày khai giảng tới nay, Lâm Kỳ cùng Triệu Phi gần như không nói chuyện với nhau mấy câu, sao hai người có thể có tình cảm sâu như vậy được? Chẳng lẽ sau khi kết thúc giờ học bọn họ lại hẹn hò riêng sao?
Vừa nghĩ tới điểm này, trên mặt không ít nam sinh lập tức lộ ra vẻ ảo não, vì sao bọn họ không nghĩ tới điểm này chứ? Mặc kệ Triệu Phi không phải người tu luyện, chỉ cần cậu ta là đệ tử mà Phương đại nhân coi trọng, còn đích thân nói ra một câu lương đồ, chỉ một câu nói kia đã đủ khiến địa vị của Triệu Phi tăng lên một cấp độ khác.
Nói một câu không khách khí, cho dù là cường giả Địa Cấp trung kỳ thậm chí cả hậu kỳ, nhìn thấy Triệu Phi cũng không dám sĩ diện, nói cho cùng, dám sĩ diện trước mặt Triệu Phi không phải là cố ý nhằm vào Phương đại nhân sao? Ăn gan hùm mật gấu cũng không dám làm vậy.
Mấy cô bạn thân của Lâm Kỳ bối rối, mà đương sự Triệu Phi lại càng ngơ ngẩn.
Lâm Kỳ có gương mặt rất xinh đẹp, đúng là đối tượng mà các nam sinh trẻ tuổi như cậu ta ái mộ, nhưng Triệu Phi tự biết gia cảnh nhà mình, bản thân mình chỉ là một đứa bé xuất thân nông thôn, mà gia thế của Lâm Kỳ cậu ta cũng biết đại khái, là con gái nhà giàu có chân chính!
Giữa hai người có chênh lệch rất lớn, cho dù trong lòng Triệu Phi từng có ái mộ nhưng cậu ta cũng chỉ đè ép trong lòng, sẽ không biểu đạt ra ngoài.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mỗi một mùa tốt nghiệp lại có mấy nam sinh cùng nữ sinh chán nản như vậy, bởi vì tốt nghiệp có nghĩa lòng ái mộ cùng thầm mến của bọn họ còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Cho nên, sau khi nghe thấy Lâm Kỳ mời mình đến nhà làm khách, cả người Triệu Phi lại lâm vào trạng thái ngơ ngác, thậm chí cậu ta còn không biết bản thân mình nên trả lời như thế nào.
Nhìn mình tay xách một bọc hoa quả, ngồi vào trong xe của Lâm Kỳ, nghe được mùi thơm ngát từ trên người thiếu nữ, đến bây giờ cậu ta còn chưa thể phục hồi tinh thần lại.
Dọc theo đường đi, Lâm Kỳ chỉ chuyên tâm lái xe, bên trong xe vô cùng im lặng, hai người cũng không biết nên nói gì với nhau...
Một giờ sau, xe lái vào một khu biệt thự hạng sang ở Ma Đô, mà khi xe dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự, trên mặt Triệu Phi có vẻ do dự.
Dù ít dù nhiều trong lòng mấy đứa bé tới từ nông thôn vẫn luôn có chút tự ti, có đôi khi đi tới những khu thương mại hạng sang, đối mặt với mấy cửa hàng của các thương hiệu lớn trên thế giới được lắp đặt vô số thiết bị tinh xảo sang trọng, cũng sẽ vô thức bước nhanh hơn, thậm chí có lúc còn không dám nhìn nhiều, chỉ sợ bị người bán hàng bên trong nhìn thấy lại bị người ta khinh bỉ.
Mà bây giờ khi nhìn thấy biệt thự sang trọng này, trong lòng Triệu Phi càng thêm hồi hộp, quan trọng nhất là giữa cậu ta và Lâm Kỳ vốn không có gì cả, hai người chỉ là bạn học xa lạ.
Có người hầu mở cửa chính của biệt thự, xe trực tiếp lái vào phòng khách, Lâm Kỳ có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn cha mình đang đứng ở cửa, không ngờ cha mình lại chủ động ra đón, hơn nữa còn đi tới tự mình mở cửa sau xe ra.
Loại chuyện bình thường chỉ có người hầu mới làm này, thật không ngờ cha mình lại đích thân làm.
"Cậu đây là bạn học của Kỳ Kỳ, Triệu Phi đúng không? Thường nghe Kỳ Kỳ nhắc tới cậu, nói cậu là một chàng trai rất ưu tú, hiện tại vừa thấy quả nhiên là nhân trung long phượng."
Lâm Đào tươi cười, mà Lâm Kỳ mới từ trên xe bước xuống thì lại âm thầm quay đầu trừng trắng mắt, tuy rằng ông nội thường xuyên hỏi mình những chuyện đã xảy ra ở trường học, nhất là chuyện của thầy Phương trên lớp, nhưng nếu nói cô ấy nhắc tới Triệu Phi rất nhiều lần thì rõ ràng là nói dối.
Ở trước mặt ông nội cùng cha mình, chỉ khi ông nội hỏi tới mấy bạn bè trong lớp cô ấy mới đề nhắc tới Triệu Phi một lần.
"Bác... Bác trai, cháu chào bác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận