Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 660: Các người là kẻ ngu si sao

Chương 660: Các người là kẻ ngu si sao
Trong nước, bất kỳ ngành nghề nào cũng đều có hiệp hội thuộc về riêng mình, phần lớn người trong nghề đều có quen biết nhau, mà với tư cách là người cùng kinh doanh ngọc thạch, nơi sản xuất ngọc thạch cũng chỉ có mấy chỗ như vậy, đương nhiên những thương nhân ngọc thạch này cũng có quen biết với nhau.
Đương nhiên những thương nhân kinh doanh ngọc thạch này cũng biết rõ Trần Lợi Dân, tuy rằng việc kinh doanh của Trần Lợi Dân không phải quá lớn, cũng chính có tài sản mấy chục triệu mà thôi, nhưng bọn họ vẫn không dám khinh thường Trần Lợi Dân, nguyên nhân rất đơn giản, phía sau Trần Lợi Dân còn có một quái vật lớn: Nhà họ Trần ở Thụy Lệ.
Nhà họ Trần ở Thụy Lệ, đây là quái vật lớn tất cả người kinh doanh ngọc thạch đều biết, lũng đoạn bảy mươi phần trăm thị phần kinh doanh ngọc thạch trong nước, khoáng thạch phỉ thúy của Miến Điện bên kia, còn có điền ngọc của bắc bộ bên kia… Nhà họ Trần đều là kẻ đứng đầu.
Thậm chí, những thương nhân ngọc thạch ở đây đều có hơn phân nửa người nhập hàng từ nhà họ Trần bên kia, sau đó lựa chọn tiếp tục gia công hoặc là qua tay bán cho những nơi tiêu thụ ngọc thạch như Hoa Bác Vinh vậy.
Có người sẽ nghi ngờ, nhà họ Trần hoàn toàn có thể mình giao dịch với những người ở giai đoạn cuối như Hoa Bác Vinh, vì sao còn phải mượn những thương nhân ngọc thạch này?
Nguyên nhân rất đơn giản: Cây to đón gió.
Nhà họ Trần đã lũng đoạn bảy mươi phần trăm thị phần kinh doanh ngọc thạch, nếu như lựa chọn tự mình giao thiệp với bên tiêu thụ, như vậy những thương nhân ngọc thạch này cũng chỉ có thể bị knock-out, đến lúc đó việc lũng đoạn của nhà họ Trần liền sẽ gặp phải mọi mặt xa lánh, thậm chí sẽ có thể dẫn phía trên ra tay.
Cho nên, sách lược của nhà họ Trần chính là bọn họ ăn thịt, những thương nhân ngọc thạch này ăn canh, mà những thương nhân ngọc thạch này có chén canh uống, như vậy sẽ giúp trợ giữ gìn hệ thống ngành nghề ngọc thạch trước mắt, cho dù cấp trên có bất mãn gì, sợ rằng những thương nhân ngọc thạch này sẽ là người đứng ra phản đối trước cả nhà họ Trần.
Quay về đến hiện tại, những thương nhân ngọc thạch này thấy thái độ của Trần Lợi Dân đối với Phương Minh, trong lòng không ít người dâng lên dự cảm xấu, dù sao đầu năm nay làm ăn không có mấy người là kẻ ngu ngốc, thái độ cung kính này của Trần Lợi Dân thậm chí còn nói ra nhà họ Trần ở Thụy Lệ, này cũng đã là nói rõ vấn đề.
Cái này rất giống một người trong nhà có một vị thân thích khó lường, như vậy rất nhiều người khi giới thiệu tới người này, nhất là khi nhắc tới người này trước mặt một người có thân phận địa vị cao hơn, cũng sẽ nói một câu thân thích của hắn là một người nào đó.
Người trẻ tuổi trước mặt kia, sợ rằng có lai lịch không đơn giản.
Phương Minh nhìn Trần Lợi Dân, không có để ý biểu tình dị dạng của những thương nhân ngọc thạch khác, từ tốn nói: "Cho nên ông cũng là đến đòi phần tiền còn lại sao?"
"Không... Không phải."
Trần Lợi Dân liền vội vàng lắc đầu, nói đùa gì vậy, đã biết thân phận của cậu Phương, hắn đâu còn dám đến đòi hỏi phần tiền còn lại ngay lúc này, chẳng qua hắn cũng biết chỉ nói như vậy nhất định cậu Phương sẽ không tin phục, lập tức liền vội vàng giải thích: "Tôi và ông chủ Hoa đã qua lại hợp tác làm ăn cũng có tầm mười năm, biết thái độ làm người của ông chủ Hoa, lúc này tôi tới là muốn nói cho ông chủ Hoa, phần tiền còn lại này của tôi không cần phải trả gấp cho tôi như vậy, hơn nữa nếu như ông chủ Hoa cần, tôi còn có thể cung cấp cho Hoa Bảo Lâu mười triệu ngọc thạch, còn về tiền có thể đợi đến khi nhóm ngọc thạch này được gia công bán đi sau đó lại trả cho tôi."
Hí!
Lời của Trần Lợi Dân vừa ra, sắc mặt của những thương nhân buôn ngọc thạch khác thay đổi trong nháy mắt, không muốn phần tiền còn lại, còn một lần nữa cho mười triệu ngọc thạch, Trần Lợi Dân có lòng tốt như vậy từ lúc nào?
Hoa Bác Vinh cũng ngây ngẩn cả người, tuy rằng hắn và Trần Lợi Dân đã làm ăn với nhau gần mười năm, nhưng quan hệ của song phương cũng không phải quá tốt, tuy rằng trong số những thương nhân ngọc thạch đến đòi nợ lần này, Trần Lợi Dân cũng không hùng hổ doạ người, thế nhưng cũng là một thành viên trong đó, vậy mà bây giờ chỉ chớp mắt dĩ nhiên đã đổi một cách giải thích khác.
Chẳng qua rốt cục Hoa Bác Vinh cũng là người từng trãi sỏi đời, rất nhanh liền hiểu, sở dĩ Trần Lợi Dân này đột nhiên biến hóa lớn như vậy, nói ra một phen như thế, mọi thứ đều là vì Phương Minh.
Hoa Bác Vinh đã nhìn ra, những người khác ở đây cũng đã nhìn ra, trong lòng những thương nhân ngọc thạch này càng thêm bồn chồn, nhất là khi lão Hứa kia cũng theo chân mở miệng, trong lòng càng sinh ra sợ hãi.
"Cậu Phương, tôi cũng giống lão Trần, lần này đến cũng vì muốn nói chuyện này cùng ông chủ Hoa đấy, phần tiền còn lại cũng không cần vội vã trả cho tôi, ngoài ra tôi cũng có thể cung cấp cho ông chủ Hoa mười triệu ngọc thạch, đợi khi bán xong lại kết toán tiền hàng."
Xong!
Lời nói của lão Hứa cùng lão Trần khiến cho trong lòng những thương nhân ngọc thạch này hoàn toàn nguội lạnh, cho tới bây giờ làm sao bọn họ có thể không rõ, người trẻ tuổi họ Phương này không phải là người bọn hắn có thể trêu chọc nổi, vốn bọn họ còn tưởng rằng lúc trước lão Trần nói lên nhà họ Trần ở Thụy Lệ, là đang tự khoe khoang bản thân mình, nhưng hiện tại xem ra này rõ ràng chính là đang cầu xin tha.
Này là hy vọng người trẻ tuổi trước mắt nể mặt nhà họ Trần ở Thụy Lệ, tha hắn một mạng.
Trong nháy mắt, trên mặt những thương nhân ngọc thạch này đều lộ ra vẻ hối hận, sớm biết rằng người trẻ tuổi kia có lai lịch lớn như thế, tất nhiên bọn họ không thể vội vã ký hợp đồng, chẳng qua ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Trần Lợi Dân cũng mang theo tia oán giận, ông đã biết thân phận của vị này, tại sao không nhắc nhở chúng tôi một tiếng?
Cảm thụ được ánh mắt oán giận của người trong nghề xung quanh, trong lòng Trần Lợi Dân cũng đang cười khổ, hắn nào dám nói chứ, cậu Phương này đã lấy hiệp ước ra, nói rõ thái độ, mà lại nói một câu tư tâm, nếu như những người trong nghề này xảy ra chuyện, đối với hắn chỉ có lợi mà không có hại, hắn có thể thu được càng nhiều đơn đặt hàng hơn.
Trương Nghiễm Đức vẫn ngồi trên ghế thờ ơ lạnh nhạt giờ khắc này cũng không thể ngồi yên, vốn trong suy nghĩ của hắn, những thương nhân ngọc thạch này tập thể hướng Hoa Bác Vinh đòi nợ, Hoa Bác Vinh không thể chịu nổi buộc lòng phải lựa chọn bán Hoa Bảo Lâu cho hắn.
Mà sau khi hắn dùng giá thấp mua lại Hoa Bảo Lâu, liền có thể hoàn thành nhiệm vụ bên kia giao phó, đương nhiên quan trọng nhất là chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ lần này, vậy có thể đi lên chung một đường cùng với bên kia, nếu như có thể ôm bắp đùi của bên kia, như vậy cho dù muốn thống nhất ngành nghề đồ cổ ngọc thạch ở Ma Đô cũng đều không phải vấn đề lớn gì.
Nhưng bây giờ, sự tình dĩ nhiên xuất hiện biến cố, không ngờ Trần Lợi Dân cùng lão Hứa lại trở mặt, nếu như chỉ là hai người phản bội cũng không coi là cái gì, nhưng quan trọng nhất là ảnh hưởng mang tới sau khi hai người này phản bội, sẽ khiến những thương nhân ngọc thạch khác thấy thế nào?
Những thương nhân ngọc thạch này đều không phải người ngu, Trần Lợi Dân phản bội sẽ để cho bọn họ nghĩ đến rất nhiều thứ, hơn nữa còn một điểm quan trọng nhất là, không ngờ người trẻ tuổi kia có thể sảng khoái ký hợp đồng như vậy, mà Trần Lợi Dân lại bày ra thái độ như thế, nói không chừng người này thật vẫn có thể lấy ra mấy chục triệu.
Nếu quả thật để hắn lấy tiền giải quyết nguy cơ nợ nần của Hoa Bác Vinh, vậy Hoa Bác Vinh cũng không cần bán Hoa Bảo Lâu, từ đó hắn cũng liền không cách nào hoàn thành nhiệm vụ bên kia đã giao phó.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trương Nghiễm Đức có chút đã hối hận, sớm biết rằng chuyện sẽ như vậy, trước đây hắn nên khiến bên kia làm ra nhiều ngọc giả một chút, tốt nhất là khiến Hoa Bác Vinh thiếu nợ hơn trăm triệu.
Chẳng qua đến hiện tại, trong lòng Trương Nghiễm Đức còn có một nghi ngờ, dựa vào hiểu biết của hắn, bên kia có vô số biện pháp để chỉnh Hoa Bác Vinh, nói lời không dễ nghe, loại người như Hoa Bác Vinh còn có chút tài sản này của hắn, ở trước mặt người bình thường đã coi như là người có tiền, nhưng nếu so sánh với bên kia, người ta muốn chỉnh chết hắn là chuyện dễ dàng như giết chết một con kiến, vì sao phải dùng tới biện pháp phiền toái như vậy đây?
"Trần Lợi Dân, có phải đầu óc ông đã hồ đồ rồi hay không, đừng quên chúng ta đã ký tên lên hợp đồng, ông muốn bị tất cả mọi người tẩy chay sao? Là muốn ép Nghiễm Đức Hiên của tôi liên hợp thương gia châu báu ngọc thạch khác ở Ma Đô phong sát(1) ông sao?"
(1) Phong sát: xóa bỏ một người khỏi một ngành nghề, không cho người đó tiếp tục làm nghề cũ nữa
Vẻ mặt Trương Nghiễm Đức vô cùng âm trầm nhìn về phía Trần Lợi Dân, hắn phải tạo áp lực cho Trần Lợi Dân, phải biết rằng hàng năm Nghiễm Đức Hiên đều lấy hơn chục triệu ngọc thạch từ Trần Lợi Dân nơi ấy, hắn cũng không tin Trần Lợi Dân bỏ được phần lợi nhuận này.
Thấy sau khi bản thân dứt lời, vẻ mặt Trần Lợi Dân trở nên hoảng loạn lên, trên mặt Trương Nghiễm Đức lộ ra vẻ đắc ý, quả nhiên, tự mình đã bắt được mạch sống của Trần Lợi Dân, có lẽ người trẻ tuổi kia có chút lai lịch, Trần Lợi Dân muốn nể mặt đối phương một chút, thế nhưng một khi dính đến lợi ích của bản thân, chắc chắn Trần Lợi Dân nên biết chọn lựa như thế nào.
Chỉ là căn bản Trương Nghiễm Đức không nghĩ tới, nguyên nhân vẻ mặt Trần Lợi Dân hốt hoảng không phải bởi vì lời của hắn, sở dĩ vẻ mặt Trần Lợi Dân tràn đầy hoảng loạn đó là vì sợ Phương Minh hiểu lầm, cho nên ngay sau khi giọng nói của Trương Nghiễm Đức truyền ra, hắn vội vã quay qua giải thích với Phương Minh.
"Phương... Cậu Phương, tôi thật sự không biết Nghiễm Đức Hiên là nhằm vào Hoa Bảo Lâu, nếu như biết tôi tuyệt đối sẽ không hợp tác với Nghiễm Đức Hiên, chẳng qua từ hôm nay trở đi, bên tôi sẽ không tiếp tục cung cấp ngọc thạch cho Nghiễm Đức Hiên, ngoài ra tôi cũng sẽ phát động tất cả những bạn bè là thương nhân mà tôi quen biết, đều cự tuyệt hợp tác với Nghiễm Đức Hiên."
Phản phong sát, dưới sự uy hiếp của Trương Nghiễm Đức, không ngờ Trần Lợi Dân lại nói ra lời ấy.
Trong lúc nhất thời, những thương nhân ngọc thạch khác đều dùng ánh mắt nghi ngờ khó hiểu nhìn về phía Trần Lợi Dân, dưới cái nhìn của bọn họ, cho dù lai lịch của Phương Minh quả thật không nhỏ, Trần Lợi Dân muốn nịnh bợ người ta cũng không cần nói lời như vậy, hơn nữa đây cũng căn bản là chuyện không thể nào làm được.
Trần Lợi Dân chẳng qua chỉ là một thương nhân kinh doanh ngọc thạch nho nhỏ, nào có lực hiệu triệu lớn như vậy, ngược lại những thương nhân ngọc thạch như bọn họ này có đôi khi còn phải nịnh bợ cửa hàng châu báu như Nghiễm Đức Hiên, dù sao người ta cũng có rất nhiều sự lựa chọn khi chọn thương nhân kinh doanh ngọc thạch để hợp tác, không cần phải hợp tác với hắn.
"Tôi cũng giống lão Trần, sau này cự tuyệt hợp tác với Nghiễm Đức Hiên." Vào lúc này vị lão Hứa kia cũng mở miệng.
Giờ khắc này, rốt cục Trương Nghiễm Đức cũng không nhịn được nữa.
"Hai người chắc hẳn đều là người ngu rồi, còn cự tuyệt hợp tác, Nghiễm Đức Hiên của tôi muốn mua ngọc thạch thì có đầy thương nhân tự tìm tới cửa, ngược lại là các người, sau này cũng đừng mơ có thể bán được một miếng ngọc thạch nào ở Ma Đô."
"Toàn bộ Ma Đô, nếu ai dám thu ngọc thạch của các người, chính là gây khó dễ cho Nghiễm Đức Hiên của tôi, ngược lại tôi cũng thật muốn nhìn xem ai dám thu."
Trương Nghiễm Đức có nền tảng này, không phải những người kinh doanh châu báu khác sẽ nghe lệnh của hắn, mà là vì những người này đều sẽ nể mặt mũi hắn một chút, dù sao cũng có nhiều thương nhân cung ứng hàng hóa như vậy, không hợp tác với một hai nhà thật không đáng kể chút nào.
"Lão Trần, lão Hứa, có phải các người quá vọng động rồi không?"
"Đúng vậy, sao có thể như vậy, tôi thấy hay là các người xin lổi tổng giám đốc Trương đi."
"Tôi thấy có phải mọi người muốn làm phản rồi không? Lúc này chúng ta là tới tìm Hoa Bảo Lâu để đòi nợ đấy, thế nào biến thành tình huống như lúc này?"
Vào lúc này, những thương nhân ngọc thạch khác nhao nhao mở miệng hoà giải, chẳng qua trên mặt không ít người lại lộ ra dáng vẻ hả hê, thậm chí bọn họ đã nghĩ đến, làm như thế nào nuốt thị trường vốn thuộc về Trần Lợi Dân cùng lão Hứa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận