Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 919: Thằng nhãi ranh mày dám (1)

Chương 919: Thằng nhãi ranh mày dám (1)
Rất đúng dịp ah!
Hai người đều quên lễ vật, đều là vừa vặn mới xuống phía dưới lấy lên.
Ánh mắt của đám người ở đây đều đảo quanh trên người Phương Minh cùng Từ Thừa An, chẳng qua Phương Minh cũng không thèm để ý, mà Từ Thừa An cũng có lòng tin đối với quà của mình, cũng cười cười nhìn về phía mọi người, cả hai người đều không có chút chột dạ nào.
"Mang quà theo là chuyện tốt mà, lão Lương, hôm nay là ngày tốt gì của ông mà hai hậu bối này đều mang quà tới tặng ông vậy? Mau mau mở cho chúng tôi cùng nhìn xem."
Trần Phúc Hải mở miệng, đám người ở đây đều là hạng người dày dặn kinh nghiệm, sau khi ba người bọn họ cầm đồ vật qua đây đánh mặt lão Lương mà hai hậu sinh này còn dám mang lễ vật ra, vậy hiển nhiên bọn họ rất có lòng tin đối với quà của mình, cảm thấy món quà của mình không kém với thứ mà ba người đã đưa ra, vội tới lấy lại thể diện cho lão Lương.
Nhưng Trần Phúc Hải lại rất có lòng tin đối với chậu hoa này của chính mình, chậu hoa này không chỉ có vẻ ngoài tinh xảo tươi đẹp, giá trị chân chính của nó còn nằm ở một điểm khác, đoán chừng hai người trẻ tuổi này không hiểu chậu hoa, vậy hắn sẽ chờ hai người trẻ tuổi này bày lễ vật của bản thân ra sau đó mới thoải mái đánh mặt bọn họ, như vậy càng khiến bản thân mình sảng khoái hơn nhiều.
Đánh mặt già, lại đánh mặt nhỏ, không có gì khiến người ta cảm thấy sảng khoái thoải mái hơn chuyện này.
Lương Chính Kiều trầm mặt không nói gì, Trần Phúc Hải còn có thể nhìn ra điểm này, sao ông cụ lại không nhìn thấy được chứ? Hai thằng nhóc này đều có đồ tốt nhưng lại không định biếu mình ngay từ đầu…
Tên nhóc Từ Thừa An kia thì cũng thôi, người ta chỉ tới cửa thăm hỏi một chút, đương nhiên không thể tặng quà quý giá gì được, thế nhưng thằng oắt Phương Minh này lại là bạn trai của cháu gái mình, là cháu rể ngoại tương lai của mình, mặc dù chỉ là tạm định nhưng không ngờ lại cất giấu thứ tốt đi không tặng ông ngoại, thật đúng là giả dối.
Trong nháy mắt, cảm quan của Lương Chính Kiều với Phương Minh lại giảm xuống một phần, nếu như Phương Minh biết suy nghĩ trong lòng Lương Chính Kiều, không biết là nên khóc hay nên cười.
"Thừa An à, không ngờ cháu lại len lén chuẩn bị món quà này, ngay cả ông nội mà cháu cũng giấu giếm luôn, vậy nhanh nhanh một chút mở món quà này ra để ông nội xem xem."
Lương Chính Kiều im lặng không nói, mà đương nhiên Từ Nghiêm Tùng không thể để cháu trai mình đứng im xấu hổ như vậy được, lời của hắn coi như đã mở miệng giải vây rồi, Từ Thừa An cười cười mở hộp quà ra, bên trong là một quả óc chó, chỉ là dựa vào hình dáng kích cỡ có thể thấy nó không có chênh lệch gì mấy so với cặp đầu sư tử kia..
Thế nhưng quả óc chó này lại không mang tới cảm giác bóng bẩy như cặp đầu sư tử kia, vừa nhìn liền biết đây là quả óc chó còn chưa bị người khác cầm đảo chơi, thế nhưng chỉ liếc mắt nhìn quả óc chó này, đám người Từ Nghiêm Tùng lập tức nhẹ "A" một tiếng.
"Đây là hạch đào vi điêu?"
Vi điêu là một loại chạm trổ, là chỉ những đại sư điêu khắc có tài nghệ cao siêu thời cổ đại tiến hành điêu khắc trên những vật có kích thước nhỏ, mà đại sư vi điêu tài giỏi nhất trong truyền thuyết thậm chí có thể khắc hơn mười chữ bên trên một hạt cơm.
Mà tác dụng chính của những đại sư vi điêu này được biểu hiện ở trường thi, người đọc sách thời cổ đại rất không thành thật, bởi vì ở thời cổ đại, những kỳ thi từ cấp tỉnh trở lên cần phải có thời gian mấy ngày mới thi xong, cho nên các thí sinh trực tiếp thực hiện chuyện ăn ngủ ngay trên trường thi, vì thế cũng phải cần mang theo dụng cụ nấu nướng đi vào. Trong đó cũng có một số thí sinh khắc văn hiến lên phía trên hạt gạo, sau đó dùng kính lúp để sao chép đáp án.
Mà hạt óc chó trước mắt này chính là tác phẩm vi điêu.
"Mang mắt kính của ông tới đây."
Hạt óc chó không nhỏ, cho nên có thể nhìn thấy điêu khắc ở bên trên, nhưng đối với những người lớn tuổi như Lương Chính Kiều vẫn phải có kiếng lão mới có thể thấy rõ.
"Đây là bức họa vạn mã lao nhanh?"
Đợi khi đeo kính mắt lên lại nhìn rõ ràng đồ án được điêu khắc bên trên quả óc chó, giọng nói của Lương Chính Kiều có chút kích động, điêu khắc phía trên hạt óc chó này chính là tuấn mã, mỗi một thớt đều trông rất sống động, thân thể khỏe mạnh của đàn ngựa cộng thêm chân ngựa đang nâng lên kia, mỗi một chi tiết đều biểu hiện tài nghệ cao siêu của người điêu khắc.
Đương nhiên vạn mã ở đây chỉ là một cách nói khuếch đại, phía trên hạt óc chó này tổng cộng có chừng trăm con ngựa, nhưng dù thế nhưng đây vẫn đã là một kiệt tác, dù sao cũng chỉ là một hạt óc chó lớn chừng bàn tay mà có thể điêu khắc một trăm con ngựa bên trên, tài nghệ điêu khắc như vậy đoán chừng toàn quốc cũng chỉ có một vài vị đại sư vi điêu có thể làm được, hơn nữa còn phải tốn một thời gian vô cùng dài.
Giá trị kinh người!
Đây là bình luận lập tức hiện lên trong lòng mấy ông lão Lương Chính Kiều, bất kể là hai đầu sư tử hay nghiên mực kia đều không giá trị bằng hạt óc chó vi điêu này.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu không phải là người hiểu văn hóa đương nhiên sẽ không mấy hứng thú với hạt óc chó kia, mà đối với đa số người, nghiên mực này không khác gì một viên gạch cả.
Thế nhưng hạt óc chó vi điêu này lại không giống vậy, cho dù là người không hiểu điêu khắc, khi nhìn thấy hạt óc chó này vẫn có thể nhìn thấy một trăm con ngựa ở bên trên, cho dù có không học thức hơn nữa đoán chừng cũng sẽ nói một câu: ĐM.
Mà đối với rất nhiều kẻ có tiền đến nói, chỉ như vậy là đã quá đủ rồi, điều đó đồng nghĩa với nếu mang hạt óc chó vi điêu này ra thị trường bán đấu giá, chắc chắn có thể bán được với giá cao vô cùng, phỏng đoán cẩn thận ít nhất cũng phải bán được hơn 50 vạn.
Món quà có giá trị hơn 50 vạn… Biểu tình trên mặt Lương Chính Kiều từ kích động biến thành bình tĩnh, tới cái tuổi này của ông cụ còn chuyện gì mà ông cụ không nhìn rõ kia chứ? Tuy rằng ngày bình thường mấy lão già như ông hay đánh mặt nhau, nhưng đó cũng chỉ là vì tìm kiếm một số niềm vui trong cuộc sống mà thôi.
Giao tình giữa ông cụ và lão Từ cũng không tệ, nhưng đó cũng chỉ là giao tình giữa ông cụ và lão Từ, còn lũ hậu bối hai bên lại không mấy giao du nói chuyện với nhau, làm sao có thể tặng món quà quý giá tới hơn 50 vạn như vậy được.
Cho nên trong lòng ông cụ biết rõ tại sao cháu trai của ông Từ lại muốn tặng món quà quý giá tới mức như vậy, đây là coi trọng cháu gái của mình.
Bình tĩnh mà xem xét, trong lòng Lương Chính Kiều vẫn cho rằng cháu trai của lão Từ thực sự thích hợp với cháu gái nhà mình hơn, nhưng quan trọng là cháu gái của mình đã có bạn trai, cho dù ông cụ có bất mãn hơn nữa cũng không có khả năng nhận lấy món quà này của cháu trai lão Từ lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận