Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 194: Sai rồi!

Chương 194: Sai rồi!
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------
Trên đường trở về, Phương Minh và Hoa Minh Minh nhìn nhau không nói gì.
“Không phải nói người bình thường không thể thấy hồn ma sao, vì sao tất cả chúng ta lại có thể nhìn thấy hồn ma Bạch Khanh?” - Hoa Minh Minh nói ra nghi hoặc trong lòng.
Bạch Khanh là tên cô gái áo trắng đó.
“Đó là vì ông trời công bằng.” - Phương Minh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao: “Nước ngoài có một câu thế này: “Thượng đế đóng một cánh cửa của bạn, tất sẽ mở cho bạn một cánh cửa sổ”.”
Bạnh Khanh bẩm sinh đã bị câm, đây là ông trời đóng của cô một cánh cửa, nhưng đồng thời ông trời cũng mở một cánh cửa sổ cho cô, cửa sổ này chính là hồn phách.
Những người bị câm, điếc, mù bẩm sinh, hồn phách sẽ vượt xa người bình thường, vậy nên những người này nếu chấp niệm đủ mạnh, hồn phách sẽ có thể có thực thể của riêng nó.
Trường hợp của Bạch Khanh thật ra mà nói cũng không phải quá phức tạp. Tuy rằng cô ấy đã chết, nhưng vì trong lòng nhớ nhung em gái mình, sau khi cô ấy chết chính bản thân cô ấy cũng không nhận ra rằng mình đã chết, nên cứ lặp đi lặp lại hành động của ngày cuối cùng khi còn sống.
Đương nhiên, vẫn có một điểm không thay đổi, tuy hồn ma có thể có thực thể, nhưng khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời vẫn có chút bài xích. Sở dĩ một tháng chỉ xuất hiện một lần, đó là vì ngày này của tháng là ngày có âm khí nặng nhất, mượn âm khí của ngày này cô ấy mới có thể làm những người khác nhìn thấy mình được.”
Lời giải thích của Phương Minh đã làm Hoa Minh Minh hiểu ra, vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ngay lập tức liền hỏi tiếp: “Vậy bây giờ Bạch Khanh đã trở lại âm phủ rồi sao?”
“Chấp niệm đã tiêu tan, Bạch Khanh cũng nhận ra rằng mình đã chết, tất nhiên nên đến đâu thì sẽ trở về chỗ đó.”
Không sai, trong hẻm nhỏ, Phương Minh đã thức tỉnh Bạch Khanh, khiến chấp niệm trong hồn ma Bạch Khanh biến mất, biết được rằng mình đã chết, tất nhiên sẽ trở về âm phủ.
“Thật ra tôi thấy, để Bạch Khanh ở lại trên thế gian cũng tốt, mỗi tháng ít nhất có một ngày có thể thưởng thức người đẹp thổi tấu.”
Phương Minh liếc Hoa Minh Minh, mặc dù có hơi thắc mắc vì sao hồn ma Bạch Khanh ba năm nay không gặp vấn đề gì, nhưng cậu tin, nếu hồn ma Bạch Khanh tiếp tục lưu lại dương gian, sẽ chỉ mang đến tai họa.
Bạch Khanh cũng xem như may mắn, nếu là cậu trong lòng tràn ngập chấp niệm còn bẩm sinh bị câm khi trở thành hồn ma, càng dễ thu hút hạng người tà môn ma đạo thèm muốn, vô luận là dùng để bố trí trận pháp hay để luyện hóa đều là sự lựa chọn rất tốt.
Bạch Khanh được Phương Minh tiễn đi, Bảo Bảo mặc dù không nỡ nhưng không còn cách nào khác. Đối với cô gái này, Phương Minh chỉ có thể buông tiếng thở dài.
Trở lại khách sạn, một đêm yên giấc.

Ngày hôm sau, Phương Minh không nhìn thấy bóng dáng Lăng Sở Sở và Tôn Lợi Dân đâu, rõ ràng hai người đó sáng sớm nay đã rời khách sạn đi đến khu triển lãm. Chuyện phát sinh ở đại hội giao lưu dược liệu lần này, khiến họ căn bản không thể nào dám lơ là thêm nữa.
“Phương Minh, chúng ta hôm nay đi đâu?”
“Đi nghiệm chứng suy đoán hôm qua của chúng ta.”
Phương Minh trả lời, tối hôm qua trở lại khách sạn tu luyện xong, cậu đột nhiên phát hiện tối hôm qua có một chi tiết rất quan trọng mà cậu đã xem nhẹ, mà chi tiết này có quan hệ với suy đoán ban đầu của cậu.
Ra khỏi khách sạn, Phương Minh gọi một chiếc taxi, cuối cùng khi xe dừng lại ở ngã tư đường, Hoa Minh Minh ngẩn người.
“Đây không phải là phố Tông Bao sao, chúng ta tới đây làm gì?”
Hoa Minh Minh khó hiểu, nhưng Phương Minh cũng không giải thích cho cậu ta. Căn cứ theo trí nhớ cậu đến chỗ con hẻm tối hôm qua, cuối cùng, đi tới chỗ lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Khanh, chính là trước nhà thủy tạ kia.
“Phương Minh, cậu cứ thần bí như vậy là muốn làm gì?”
Hoa Minh Minh không hiểu gì cả, sáng sớm Phương Minh đã kéo cậu ta đến nơi này, hơn nữa suốt đường đi cũng không nói đến đây làm gì.
Phương Minh quan sát nhà thủy tạ cả buổi, sau đó đi vào cửa hàng bên cạnh.
“Ông chủ, cho tôi hỏi thăm một chút, ông có biết nhà thủy tạ bên đó có cô gái thổi ba ô nào không?”
Ông chủ cửa hàng là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, nghe Phương Minh hỏi thế liền gật đầu, đáp: “Đúng vậy, mỗi ngày đều đến. Chàng trai, cậu hỏi cái này làm gì, không phải muốn theo đuổi cô gái đó chứ? Nhưng mà tôi nói cho cậu nghe, cô gái kia không dễ theo đuổi đâu. Lúc trước cũng có không ít đàn ông có ý theo đuổi cô gái đó, một tháng trước còn có một chàng trai tặng rất nhiều hoa hồng, nhưng cô gái đó không hề động lòng chút nào.”
Người nhiều tuổi thích nói nhiều, nhưng Phương Minh nói “Cảm ơn” ông chủ xong cũng không tiếp lời ông chủ nữa, vì cậu đã có được kết quả mình muốn.
Quả nhiên, suy đoán của cậu là chính xác.
“Reng reng reng!”
Đúng lúc này, di động của Phương Minh chợt vang lên, ấn nút nghe, trong điện thoại truyền đến tiếng của Âu Dương Tuyết Tình.
“Phương Minh, vụ kiện tối hôm qua anh nhờ tôi tra đã có kết quả rồi. Nhưng sao anh lại quan tâm đến vụ kiện này vậy? Tôi xem hồ sơ vụ kiện này, bởi vì ảnh hưởng rất xấu, nên bị ém tuồng ra bên ngoài, tôi cũng nhờ đi cửa trong mới lấy được đó, anh cũng đừng tiết lộ ra ngoài.”
“Ừ.” - Phương Minh trầm giọng đáp.
“Vụ kiện này xảy ra ba năm trước, ba năm trước có hai cô gái, một người tên là Bạch Khanh một người tên là Trương Đan Đan. Hai cô gái này bị một đám ăn chơi lêu lỏng cưỡng hiếp, sau đó nghĩ quẩn liền tự sát. Còn đám ăn chơi lêu lỏng có bị bắt, nhưng tên cầm đầu ở địa phương rất có thế lực, chắc là đã dùng quan hệ tìm người gánh tội thay. Sau đó kẻ gánh tội thay đó bị phán tội mười năm, nhưng khi vào trong tù không bao lâu đột nhiên chết một cách vô cớ, hơn nữa tình trạng lúc chết cực kỳ thê thảm.”
“Dựa theo lời người quản giáo trại giam kể, kẻ gánh tội thay đó đã lấy bàn chải đánh răng đâm vào hậu môn của mình, tuy nhiên nếu như vậy mà chết là chuyện không thể xảy ra. Nhưng sau khi nhà tù tiến hành điều tra, cuối cùng xác định nguyên nhân cái chết là do tự sát.”
“Tất nhiên, còn có một điều kỳ lạ nữa là, cái tên ăn chơi nhờ người gánh tội thay đó cũng không sống sót. Ngay hôm kẻ gánh tội thay kia chết, tên đó cũng chết ở nhà, tình trạng lúc chết cũng giống vậy.”
Phương Minh hiểu được ý Âu Dương Tuyết Tình nói, vụ kiện này vốn rất đơn giản, nhưng vì cái chết của hai người này, làm ở trên phái tổ chuyên án xuống điều tra, mà tổ chuyên án đã vào cuộc điều tra, những điều đen tối tất nhiên không thể giấu được nữa.
Chỉ có điều, cái chết kỳ lạ của hai tên ăn chơi lêu lỏng này cũng trở thành một vụ án chưa được giải quyết Tất cả chuyên gia đều biết kiểu chết này phát sinh đồng thời lên hai người, tuyệt đối không phải là tự sát như vậy. Các chuyên gia dấu vết và chuyên gia điều tra tội phạm đều đã cẩn thận điều tra, hiện trường ngoại trừ hai người đó không hề có dấu vết của ai khác.
“Về phần nguyên nhân hai cô gái này bị bọn ăn chơi lêu lỏng này… ức hiếp là vì họ làm gái mồi rượu bị bắt được, mấy tên này uống rượu vào không còn quan tâm trời trăng gì nữa.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Phương Minh cúp điện thoại, còn Hoa Minh Minh bên cạnh miệng hơi mở, trên mặt hiện vẻ vô cùng khiếp sợ. Bởi vì lúc nãy cậu ta đã dán tai vào điện thoại Phương Minh nghe, vậy nên lời Âu Dương Tuyết Tình nói trong điện thoại cậu ta cũng nghe được bảy, tám phần.
“Ý vậy là sao, không phải Bạch Khanh đã chết sao, thế nào lại biến thành Bảo Bảo và Đan Đan tự sát vậy?”
“Tôi bị lừa rồi, vì nguyên nhân ban đầu làm tôi nghĩ Bạch Khanh là hồn ma.”
Ánh mắt Phương Minh nhìn về phía nhà thủy tạ, vẻ mặt có chút phức tạp. Là một Vu sư vậy mà lại nhìn nhầm, đem người thành ma, đem ma thành quỷ, không thể không nói đây là một thất bại.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi đến nhà cô ấy.”
Theo lời Âu Dương Tuyết Tình, Phương Minh cũng đã điều tra được địa chỉ nhà Bạch Khanh, cách phố Tông Bao này cũng không xa lắm, nhờ một dân bản xứ dẫn đường, chưa tới mười lăm phút đã tới nơi.
Đây là một ngôi nhà bình dân hai tầng có sân, cổng khép hờ không đóng. Phương Minh đẩy cửa đi vào sân, trong sân có trồng một số hoa cỏ, hơn nữa tất cả hoa cỏ đó đểu rất xinh đẹp.
“Đây là nhà của Bạch Khanh sao? Cũng không có gì đặc biệt lắm.” - Hoa Minh Minh nhìn xung quanh nhận xét, cuối cùng đi đến cửa chính bên trong. Nhưng khi vừa mới đẩy cửa ra, cậu ta la lên sợ hãi, cả người lảo đảo lui về sau mấy bước.
Phương Minh nhìn vào bên trong cánh cửa, đồng tử cũng hơi co lại. Trong phòng, đặt hai quan tài màu son đỏ và quan tài màu đỏ tươi.
“Không phải hồn ma mà là thi thể, chẳng trách tôi đã không phát hiện ra.”
Phương Minh không hề dè chừng bước vào trong phòng. Cậu rốt cuộc đã hiểu vì sao Bảo Bảo và Đan Đan không bị cậu phát hiện ra điều gì bất thường, đó là vì hai người này không phải là hồn ma, mà là thi thể.
Thế nhưng, một nghi hoặc lớn hơn xuất hiện, Bạch Khanh làm thế nào khiến thi khí (1) của hai người Bảo Bảo không khuếch tán ra ngoài được, thậm chí làm thế nào để thi thể không xuất hiện thi ban (2)?
(1) Thi khí: Mùi tử thi
(2) Thi ban: Các vết máu tụ của tử thi.
Đương nhiên quan trọng hơn là làm thế nào khiến hai thi thể có linh tính, loại thuật pháp này cậu mới nhìn thấy lần đầu. Trong truyền thừa Vu sư có một, hai kiểu thuật pháp có thể làm được như vậy, nhưng nếu muốn làm được phải đạt đến trình độ Đại Vu.
Nhưng Đại Vu là cấp lục địa thần tiên, nếu Bạch Khanh thực sự có thực lực như vậy, căn bản không cần phải che dấu gì cả, bởi vì trên đời không mấy ai có thể làm gì cô ấy.
“Phương Minh, cậu trước nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô Bạch Khanh kia rốt cuộc có thân phận lai lịch như thế nào?”
“Rất đơn giản, cô gái Bạch Khanh kia không chỉ trả thù cho em gái mình, hơn nữa còn bởi vì vậy mà thống hận tất cả những tên đàn ông tinh trùng lên não giống như cậu. Tối hôm đó cậu tìm ra hai người Bảo Bảo cũng không phải do cậu gặp may, mà là do Bạch Khanh cố ý làm. Nếu không phải tôi đến, chỉ sợ hiện tại cậu đã trở thành một cái xác không hồn rồi.”
Câu trả lời của Phương Minh khiến Hoa Minh Minh không rét mà run, cảm giác như tối qua cậu ta vừa mới dạo một vòng quỷ môn quan vậy.
“Bạch Khanh muốn giết một người rất đơn giản, nhưng cô ấy làm nhiều chuyện như vậy là muốn xác định cậu sau khi phát hiện em gái cô ấy, trong lòng có nổi tà tâm không, nếu không có thì cô ấy sẽ không giết cậu. Bởi vì những kẻ cô ấy muốn giết ngoài điều kiện tinh trùng lên não ra, còn phải là người tàn bạo.”
“Bởi vì mấy tên ăn chơi lêu lỏng đã hại em gái cô ấy tự sát phù hợp với hai đặc điểm này.”
Trong mắt Phương Minh lóe lên tinh quang, cậu sở dĩ có thể xác định không phải chỉ vì cảnh tượng trước mắt này, mà quan trọng hơn là nhờ một chi tiết mà cậu nhớ lại hôm qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận