Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 511: Thật sự xin lỗi nhé

Chương 511: Thật sự xin lỗi nhé
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Dung
----------------------
"Ây, trang viên im ắng quá, chắc là vẫn chưa biết tình hình bên ngoài."
Cô gái xinh đẹp áo đỏ uốn éo đi từng bước đến đại sảnh, không hề quan tâm hành tung của mình sẽ bị bại lộ với hạ nhân ở đây. Mà kỳ lạ thay, những hạ nhân này giống như cũng không nhìn thấy cô gái tóc đỏ, vẫn chăm chú phần việc của mình.
Cô gái áo đỏ cứ đi nghênh ngang như thế vào đại sảnh. Lúc này Phương Minh đang ngồi ở đại sảnh, im lặng đọc báo, dường như tất cả mọi chuyện bên ngoài tòa lâu đài không hề làm cậu bị phân tâm.
"Đúng là trai phương Đông trầm lặng."
Cô gái áo đỏ khẽ liếm làn môi đỏ mọng, đi thẳng đến trước mặt Phương Minh, sau đó nghênh ngang ngồi xuống salon đối diện Phương Minh.
"Nếu không phải nhận được tin xác thực từ giáo hội, ai có thể tin, đường đường là thần tử giáo hội lại là người phương Đông. Ai chẳng biết chỗ đó trong mắt giáo hội chính là một nơi hoang vu."
Cô gái áo đỏ mở miệng nói, nhưng Phương Minh giống như không phát hiện có người đang ngồi trước mặt, vẫn cứ cúi đầu đọc báo.
"Họ bảo ta mang thần tử ra ngoài, còn ta thì lại muốn giết quách ngươi cho xong. Giết một người đơn giản hơn bắt một người nhiều. Nhưng hiện tại nhìn thấy ngươi, ta đã thay đổi quyết định, ta sẽ mang ngươi đi."
Cô gái áo đỏ vươn bàn tay nõn nà ra, ngón trỏ điểm lên trán Phương Minh. Nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay cô ta sắp chạm vào trán Phương Minh, một bàn tay bất thình lình bắt lấy ngón tay cô ta.
Cô gái áo đỏ lập tức thay đổi sắc mặt, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cái tay đang bắt lấy ngón tay cô ta.
"Không mời mà tự đến, liền chào hỏi với chủ nhà như vậy sao?"
Phương Minh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô gái áo đỏ, trong mắt có nét cười. Nhưng chỉ mình cậu biết, tại một giây trước đó, trong lòng cậu cũng thấy khiếp sợ.
Bởi vì ngay khi cô gái áo đỏ bước vào đại sảnh, cậu liền cảm nhận được một hơi thở khác trong đại sảnh. Chỉ có điều hơi thở này khá đặc biệt. Cậu không biết diễn tả thế nào, hơi thở này có hơi giống hồn phách, nhưng lại không có sự lạnh lẽo của hồn phách.
Nếu không phải ở trong bảo tháp của Trường Sinh Quan Tưởng Hoa tu luyện thần hồn của mình Phương Minh không dám chắc có thể cảm giác được hơi thở này. Vì vậy ngay tại khoảnh khắc đó, Phương Minh đoán chắc là có người đi vào đại sảnh.
Lúc này mà dùng phương thức quỷ dị này xuất hiện, chắc chắn là địch không phải bạn. Nhưng Phương Minh chọn phương án án binh bất động, cho đến khi cảm nhận hơi thở này càng lúc càng lại gần mình, lúc này mới quyết định ra tay.
Bị Phương Minh bắt lấy ngón tay, cả người cô gái áo đỏ hiện ra trước mắt Phương Minh. Rõ ràng, khả năng ẩn hình của đối phương vẫn chưa hoàn thiện, không thể để sinh vật khác bắt được, nếu không sẽ hiện nguyên hình.
"Sao ngươi phát hiện ra ta?"
Mộng Cơ cảm thấy kinh hãi. Cô ta rất tự tin với thuật ẩn hình của mình. Đây là thiên phú của bộ tộc họ, nếu không phải người có sức mạnh quá chênh lệch căn bản không thể phát hiện ra được.
Cho dù cô ta bây giờ có đi đến bên cạnh Elfa, chỉ cần không ra tay, Elfa căn bản cũng không phát hiện ra cô ta. Tất nhiên, khí tức kinh tởm của giáo hội phát ra từ người Elfa cũng sẽ khiến cô ta vô cùng khó chịu.
"Người Trung Quốc chúng ta có một câu thế này: có khách phương xa đến chơi, vui không tả xiết. Là người Trung Quốc hiếu khách, khách đã đến cửa, sao lại không phát hiện ra được chứ?"
Phương Minh cười nhìn về phía Mộng Cơ, nhưng động tác tay không chậm, lực Vu sư trong cơ thể chuyển động. Nhưng ngay sau đó Phương Minh cũng trợn tròn mắt. Lực Vu sư của cậu giống như đánh vào bông gòn, không một vết tích.
"Thể chất đặc biệt?"
Phương Minh hơi kinh ngạc, chẳng lẽ thân thể đối phương miễn nhiễm với năng lượng. Nếu thật sự là vậy, vậy chỉ có thể…
“Bốp!”
Không chút do dự, Phương Minh cho ngay một quyền vào Mộng Cơ. Một quyền này quá bất ngờ, Mộng Cơ không phản ứng kịp. Cô ta cũng không phản ứng được, rõ ràng một giây trước còn là một chàng trai nhã nhặn mỉm cười, một giây sau lại đột ngột cho mình một quyền. Chuyển biến nhanh quá!
Một quyền này cô ta bị đánh không hôn mê cũng suýt ngơ người. Nhưng cái này còn chưa tính, ngay sau đó mặt cô ta lại trúng thêm mấy đòn. Khuôn mặt thanh tú quyến rũ trong nháy mắt liền sưng vù lên.
Không có chút gì gọi là thương hương tiếc ngọc, sau khi tung ra mấy đòn Phương Minh mới thu tay về, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là nắm tay hữu dụng, nói cách khác chính là ngăn cách năng lượng công kích, hoặc là biết ngắt sự tấn công của năng lượng ở một mức độ nào đó."
Sở dĩ xuống tay tàn bạo như vậy, thứ nhất là vì Phương Minh biết đây là địch không phải bạn. Thứ hai Phương Minh đang muốn thử nghiệm suy đoán của mình. Lúc này nhìn phản ứng của Mộng Cơ, Phương Minh biết mình đã đoán đúng.
"Đồ khốn kiếp!"
Mộng Cơ gần như nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy câu. Cô ta hiểu lời Phương Minh nói. Cũng bởi vì nghe hiểu nên cô ta càng phẫn nộ. Tên này có bị ngốc không, cô ta là bộ tộc Nightmare, bộ tộc Nightmare căn bản không hề sợ năng lượng tấn công. Điều này còn cần phải thử sao?
"Nếu đã chắc chắn vậy thì có cách giải quyết rồi."
Phương Minh lại cho một cú đánh vào đầu Mộng Cơ, làm Mộng Cơ ngất luôn.
Nhìn thấy Mộng Cơ nằm ngất trên salon, đầu biến thành đầu heo, cậu gãi đầu, lầm bầm nói: "Có nên xuống tay ác hơn không nhỉ?"
Đương nhiên, miệng thì nói vậy, động tác tay của Phương Minh lai không hề chậm lại. Cậu lấy sợi dây thừng bên cạnh trói Mộng Cơ lại, trên dây thừng có dán một lá bùa.
Làm xong xuôi tất cả, Mộng Cơ cũng liền tỉnh lại. Thấy mình bị trói như cái bánh chưng, Mộng Cơ tức điên lên, nghĩ đường đường là công chúa tộc Nightmare như cô ta, có bao giờ bị nhục nhã như vậy chứ?
"Ô ô…"
Mộng Cơ muốn nói chuyện, nhưng miệng cô ta đã bị nhét đồ, chính là tờ báo Phương Minh xem lúc nãy, nên giờ chỉ có thể kêu lên mấy tiếng ô ô.
Phương Minh nhìn Mộng Cơ nói: "Từ giờ trở đi, ta hỏi ngươi đáp, ngươi chỉ cần trả lời có hay không là được."
"Ô ô."
“Bộp!”
Phương Minh lại cho một đòn, Mộng Cơ đau đến muốn rơi nước mắt. Tên khốn này chặn miệng mình như vậy, sao mà mình trả lời được chứ?
"À quên, xin lỗi. Vậy đi, ta hỏi ngươi đáp, đúng thì ngươi gật đầu, không đúng thì ngươi lắc đầu."
Phương Minh miệng thì nói xin lỗi, mặt lại không hề có chút gì là thấy có lỗi. Cậu hỏi luôn: "Hiện tại chỉ có một mình ngươi vào tòa lâu đài này?"
Mộng Cơ không muốn trả lời, nhưng nhìn thấy Phương Minh giơ nắm đấm liền vội vàng gật đầu.
"Tốt, đây là câu hỏi thứ nhất. Câu hỏi thứ hai, các ngươi tới đây để giết ta?"
Khi hỏi câu hỏi này, mắt Phương Minh nhìn thẳng Mộng Cơ. Đôi mắt Mộng Cơ khẽ động rồi lắc đầu.
“Bộp!”
Lại là một cú đấm vào đầu cô ta.
"Nói dối."
Không thể chịu được cơn đau, Mộng Cơ lại vội vàng gật đầu, nhưng mà, cô ta lại bị Phương Minh cho thêm một cú nữa.
"À… Cú đấm này là nghĩ đến chuyện các ngươi muốn giết ta, tay phản xạ có điều kiện ấy mà. Xin lỗi nhé, lần sau chắc chắn sẽ không như vậy đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận