Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 739: Xin lỗi? Không thể nào

Chương 739: Xin lỗi? Không thể nào
Tầm mắt mọi người di động theo quỹ tích đường cong parabol Phương Chiến tạo ra giữa không trung trước khi rơi xuống, mà khi Phương Chiến rơi xuống đất, mọi người đều cùng lặng ngắt như tờ.
Phương Chiến, một trong Tứ Đại Công Tử, tuy rằng bại bởi Lữ Chính Dương, nhưng không ai sẽ cảm thấy thực lực của Phương Chiến không được, chí ít trong số một đời tuổi trẻ ở đây ngoại trừ Lữ Chính Dương ra, vẫn chưa có người nào cảm giác mình có thể dễ dàng thắng Phương Chiến.
Không ai sẽ nghĩ tới, vậy mà thực lực của Phương Minh lại đã mạnh đến trình độ này.
"Giả heo ăn thịt hổ, ban đầu ở trước mặt nhà họ Mục, Phương Minh che giấu thực lực."
"Ngay cả Phương Chiến mà cũng không thể tiếp được một chiêu của hắn, xem ra trước đây hắn hoàn toàn có thể nhanh chóng đánh bại Chu Thương, chẳng qua là cố ý diễn kịch."
"Tôi đã nói, làm sao lại sẽ trùng hợp như vậy, vừa vặn cũng chỉ mạnh hơn Chu Thương một chút như vậy, hộc ra nhiều máu như thế mà hết lần này tới lần khác còn có thể kiên trì được, nhìn tình cảnh trước mắt có thể chắc chắn, căn bản Phương Minh chỉ cố ý trêu chọc Chu Thương thôi."
Sau mấy hơi thở, con mắt những lão giả kia chăm chú khóa chặt Phương Minh, sau khi Phương Chiến thất bại, bọn họ cho rằng rốt cục một đời trẻ tuổi nhà họ Phương đã không thể thống trị giới tu luyện được nữa, nhưng mà Phương Minh trước mắt lại mạnh mẽ tát bọn hắn một bạt tay vang dội.
Một đời trẻ tuổi nhà họ Phương vẫn là cấp bậc thống trị, bọn họ không cho rằng Lữ Chính Dương có thể đánh bại Phương Minh.
"Hắn... Làm sao hắn sẽ lợi hại như vậy."
Lúc này Phương Giác cũng quen luôn đau đớn nơi cánh tay truyền tới, không thể tin nhìn Phương Chiến té xuống đất, lại nhìn Phương Minh kiêu ngạo đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy da đầu cũng bắt đầu tê rần.
Chẳng qua, trong số mọi người ở đây, lúc này người có tâm tình phức tạp nhất lại là Phương Toàn.
Phương Toàn là thuộc về một mạch Phương Chiến mạch, cho nên dù cho Phương Chiến cướp đoạt pho tượng của Phương Minh, có hiềm nghi xúc phạm tộc quy, nhưng hắn vẫn lựa chọn đứng ở bên phía Phương Chiến, hơn nữa hắn tin tưởng trưởng lão trong tộc cũng sẽ ủng hộ, nguyên nhân rất đơn giản, giá trị của Phương Chiến còn cao hơn Phương Minh nhiều lắm.
Nguyên nhân một gia tộc có thể đứng vững không ngã, không phải là bởi vì bên trong gia tộc đoàn kết tới cỡ nào, càng quan trọng hơn chính là vì gia tộc đủ mạnh mẽ, cho nên trong giới tu luyện, tuy rằng bất kỳ gia tộc nào cũng đều có tộc quy không được tàn sát người cùng tộc, nhưng tương tự cũng có tư tưởng cường giả vi tôn.
Người mạnh, sẽ được gia tộc dốc toàn lực giúp đỡ, dù cho làm ra một chút chuyện vi phạm tộc quy, cao tầng trong gia tộc cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, làm như không thấy.
Mọi thứ đều nằm trong suy nghĩ của Phương Toàn, thậm chí hắn đều đã nghĩ tới chuyện khi chuyện nơi này truyền vào tai trưởng lão trong tộc, hắn nên giải thích với mấy trưởng lão như thế nào, hắn đã nghĩ tới rất nhiều tình huống, nhưng không nghĩ đến vậy mà Phương Chiến lại thất bại.
Phương Chiến bại có ý nghĩa thế nào, có nghĩa là thực lực của Phương Chiến không bằng Phương Minh, mà tuổi của Phương Chiến còn cao hơn Phương Minh, thời gian tu luyện cũng dài hơn Phương Minh, nhưng dù như vậy hắn vẫn không phải đối thủ của Phương Minh, hơn nữa còn là thảm bại, như vậy, nói cách khác, thiên phú tu luyện của Phương Minh phải hơn xa Phương Chiến.
Nếu như nói Phương Chiến là thiên tài, như vậy Phương Minh chính là thiên tài tuyệt thế, đối mặt với thiên tài cùng thiên tài tuyệt thế, các trưởng lão sẽ chọn ai?
Vẻ mặt Phương Toàn thay đổi liên tục, nếu như ở đây không có người ngoài, vậy hắn hoàn toàn có thể hạ sát thủ đối với Phương Minh, bởi vì Phương Minh quật khởi không phải là chuyện tốt với mạch của hắn, không nói tới chuyện sẽ khiến tài nguyên tu luyện Phương Chiến có thể hưởng thụ được sẽ giảm đi, mà quan trọng là mạch của hắn đã đặt hết toàn bộ tài nguyên hi vọng lên người Phương Chiến.
Hít sâu một hơi, Phương Toàn nhìn về phía Phương Minh, trầm giọng nói: "Phương Minh, đều là đồng tộc, sao ngươi có thể xuống tay ác độc như vậy?"
Nghe thấy những lời Phương Toàn nói, trên mặt không ít người ở đây lộ ra vẻ kinh ngạc, Phương Minh đã triển lộ ra thực lực chân thật của hắn, một thiên tài tuyệt thế có thực lực hơn hẳn Phương Chiến, hẳn là nhà họ Phương phải chạy tới mừng rỡ như điên, nhưng nghe lời của Phương Toàn dĩ nhiên là muốn ra mặt thay Phương Chiến, chẳng lẽ tất cả người nhà họ Phương đều là óc bã đậu sao?
"Hung ác?"
Phương Minh cất tiếng cười lớn, "Muốn là thực lực của ta không bằng hắn, sợ rằng hiện tại người té xuống đất nên là ta."
"Hừ, vấn đề này ta sẽ hồi báo với trưởng lão, đến lúc đó tự nhiên sẽ có trưởng lão tới xử lý."
Phương Toàn không muốn ở lại chỗ này, ôm Phương Chiến lên, xoay người chuẩn bị rời đi, Phương Giác đang đứng bên cạnh cũng vội vàng đuổi theo, ngay cả Cửu thúc cũng đi rồi, sao hắn dám ở lại nơi này.
"Quên lời nói của ta sao? Phương Giác, ngươi cảm thấy ngươi như vậy có thể đi ra ngoài sao?"
Giọng nói lạnh như băng của Phương Minh truyền đến, cả người Phương Giác run lên, chẳng qua nghĩ đến Cửu thúc của mình ở ngay bên cạnh, trong lòng cũng an ổn rất nhiều, Cửu thúc không thể nào nhìn Phương Minh ra tay với chính mình.
"Phương Minh, ngươi muốn làm gì?"
Phương Toàn quay đầu nhìn về phía Phương Minh, trong ánh mắt có vẻ âm u, Phương Chiến bại đã khiến hắn cảm thấy rất mất mặt rồi, đương nhiên Phương Giác không thể nào lại để cho hắn gặp chuyện không may.
"Không muốn làm gì, chẳng qua là lúc trước ta đã từng nói, hắn muốn sống đi ra ngoài, vậy thì tự chặt một tay đi."
Giọng điệu bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng mà đoàn người lại bởi vì những lời này của Phương Minh mà một mảnh xôn xao, tất cả mọi người cảm thấy sau khi Phương Minh đánh bại Phương Chiến, triển lộ thực lực của chính mình, sẽ thu tay như vậy, lại không nghĩ tới dĩ nhiên Phương Minh lại cứng rắn như vậy.
"Thằng này, cho tới bây giờ vẫn không phải là người chịu thua thiệt." Lúc này Niệm Dao Băng cũng cười một tiếng, nhẹ giọng nói.
"Phương Minh có chút tự đại đi, cho dù cậu đánh bại Phương Chiến, thế nhưng có Phương Toàn che chở, làm sao cậu có thể thương tổn tới Phương Giác."
"Cứng, thật là cứng, thái độ này để cho tôi nghĩ ngay tới một tồn tại nào đó."
"Cậu nghĩ tới anh tóc húi cua đúng không?"
"Cho tới bây giờ anh tóc húi cua vẫn chưa từng mang thù qua đêm, bởi vì nếu có thù thì phải báo ngay tại chỗ."
...
Sắc mặt Phương Toàn trở nên càng thêm khó coi, lời của Phương Minh là căn bản không đặt hắn vào trong mắt, lại dám nói ra những lời muốn động tới Phương Giác ngay trước mặt hắn.
"Phương Minh, ngươi đừng quá kiêu ngạo, ngươi cho rằng ngươi đánh bại Chiến ca là có thể không coi ai ra gì ấy ư, có Cửu thúc ở đây, ngươi có thể đánh ta bị thương sao?" Ánh mắt Phương Giác mang theo khiêu khích nhìn hướng Phương Minh, dù sao thì hắn và Phương Minh cũng đã vạch mặt, nếu như có thể khiến Cửu thúc ra tay giáo huấn Phương Minh một lát, cũng là một chuyện tốt.
"Phương Minh, ngươi dám tàn sát đồng tộc?"
Đối mặt với Phương Toàn trầm giọng chất vấn, Phương Minh không thèm để ý chút nào, chậm rì rì đáp: "Ta là người luôn luôn nói lời giữ lời, không thích nhất chính là nuốt lời."
"Được được được, thật là tốt, vốn ta nể tình ngươi là tiểu bối mà không so đo với ngươi, nhưng nếu ngươi đã dám nói lời như vậy, vậy lần này nhất định ta phải giáo huấn ngươi một chút, để ngươi biết cái gì gọi là tộc quy."
Rốt cục Phương Toàn cũng có thể tìm được lý do để ra tay, hắn biết nếu như lần này không đánh tên Phương Minh kiêu căng phách lối kia một trận, sau này sợ rằng Phương Chiến càng thêm khó có thể ra mặt ở nhà họ Phương.
"Muốn ra tay liền ra tay, hà tất phải che che lấp lấp tìm lý do đường hoàng."
Vẻ mặt Phương Minh tràn đầy khinh thường, Địa Cấp tầng bảy còn không không đáng để cậu đặt vào mắt, nếu như đã bại lộ thực lực, vậy dứt khoát liền bại lộ triệt để một chút đi.
Mọi người thấy Phương Minh đối đầu cùng Phương Toàn, trong mắt đều có vẻ không coi trọng, cho dù Phương Minh có thiên tài hơn nữa, nhưng cũng không thể là đối thủ của Phương Toàn, dù sao Phương Toàn cũng đã là Địa Cấp tầng bảy, mà chẳng qua Phương Minh mới hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ còn có thể chống lại Địa Cấp tầng bảy sao?
Mượn Bổ Thiên Chí Tôn, Chí Tôn gần nhất đến nói, hơn hai mươi tuổi cũng chỉ mới Địa Cấp tầng bảy, khi ba mươi tuổi, khó khăn lắm mới đột phá đến Địa Cấp tầng tám, nhưng Bổ Thiên Chí Tôn là ai? Thiên tài quái dị nhất mấy trăm năm qua gần đây, Phương Minh có thể so sánh với Bổ Thiên Chí Tôn sao?
Lại lấy tên thiên tài biến thái nhà họ Phương mới gần đây kia tới nói, khi hơn hai mươi tuổi cũng chẳng qua mới là Địa Cấp tầng sáu, so với Bổ Thiên Chí vẫn còn kém một chút, nhưng đã được xưng là thiếu niên Chí Tôn.
Nhưng hai người này đều là người cấp bậc gì? Trong lòng Phương Minh cậu không rõ ràng sao? Người ta là người có thể dính líu quan hệ cùng Chí Tôn đấy, ah đúng, dường như Phương Minh cũng có quan hệ với Chí Tôn, đó chính là đệ tử của Chí Tôn. Đương nhiên, những người này không biết Phương Minh chính là con trai của Phương Chính, bằng không hẳn còn có thể cộng thêm một câu, cậu chính là con trai của thiếu niên Chí Tôn.
Một trận chiến nghiêng về một phía sắp diễn ra trước mặt mọi người, chẳng qua đúng lúc này, một bóng người lại xuất hiện ở giữa Phương Minh cùng Phương Toàn.
"Dừng tay cho tôi, còn không ngại mất mặt sao?"
Thấy bóng người này, lại nghe tiếng quát lớn như thế, cổ Phương Toàn co rụt lại, hắn không nghĩ tới anh cả lại có thể xuất hiện nhanh như vậy, không phải nói anh cả bại bởi Kiều Hạo của Tông Thánh Cung sau đó rời khỏi Ma Đô sao?
"Anh cả." Phương Toàn nhỏ giọng mở miệng hô lên.
"Lão Cửu, đệ còn có mặt mũi gọi một tiếng đại ca sao? Thân làm trưởng bối dĩ nhiên ức hiếp tiểu bối, đệ coi tộc quy là cái gì? Đối mặt với tranh chấp giữa tiểu bối, không khuyên giải can ngăn cũng cho qua, lại còn thiên vị một phương, sau khi trở về chính đệ tới chỗ tứ trưởng lão chịu phạt đi."
Lời Phương Thiên vừa nói ra khỏi miệng, trên mặt Phương Toàn có vẻ kinh hoảng thoáng qua, người mà đệ tử nhà họ Phương sợ nhất chính là tứ trưởng lão, bởi vì, tứ trưởng lão là người quản lý hình phạt, nếu có người nhà họ Phương nào dám trái với tộc quy, đều phải tới đó chịu phạt.
"Đại bá, Cửu thúc chỉ là..."
"Ở đây có chỗ cho cháu nói chuyện sao?" Ánh mắt Phương Thiên đảo qua, Phương Giác lập tức im lặng.
"Châm ngòi chia rẽ đồng tộc tranh đấu, tội này của cháu càng nặng, đến lúc đó đương nhiên sẽ có trưởng lão đến trừng phạt cháu, hiện tại ngoan ngoãn đứng ở một bên cho tôi."
Sau khi nói xong lời này, mặc kệ vẻ mặt tái nhợt của Phương Giác, Phương Thiên trực tiếp đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, nhưng mà khi đối mặt với Phương Minh, ánh mắt của hắn lại có chút cổ quái, đồng thời trong lòng cũng tràn đầy cảm thán.
Không hổ là con hắn, thiên phú cũng kinh khủng giống y vậy, cái tuổi này đã có thể đánh bại Phương Chiến, Phương Chiến là Địa Cấp tầng bốn đỉnh, nói cách khác, tối thiểu Phương Minh đã đạt tới cảnh giới Địa Cấp tầng năm, hơn hai mươi tuổi đã tới Địa Cấp tầng năm, trăm năm qua, toàn bộ giới tu luyện cũng chỉ có mấy thiên tài ít ỏi có thể làm được một bước này.
"Phương Minh, cháu thân là đệ tử nhà họ Phương, bất kính đối với trưởng bối, ra tay với người cùng thế hệ, nể tình lần ngày là vì có nguyên nhân nên mới xảy ra như vậy, hơn nữa còn là lần đầu cháu vi phạm, cho cháu cơ hội, tới xin lỗi Cửu thúc đi."
"Anh cả, dựa vào cái gì?"
Phương Toàn nghe nói như thế liền bất mãn, bản thân mình trở về phải bị nghiêm phạt, mà tiểu súc sinh này chỉ cần nói lời xin lỗi là được rồi, kết quả như vậy hắn không phục.
"Bằng vào ca là đại ca của đệ, bằng vào tộc trưởng cho ca toàn quyền xử lý khi ra ngoài hành xự."
Phương Thiên trừng mắt liếc Phương Toàn một cái, thực sự đúng là hắn có chút bao che cho Phương Minh, nhưng Phương Minh có vốn liếng đáng giá để hắn bao che, chỉ cần Phương Minh nói lời xin lỗi, vấn đề này cũng không khó hiểu.
Nhưng mà, lời Phương Minh nói ra lại khiến hắn ngơ ngẩn.
"Xin lỗi? Không thể nào!" …
Bạn cần đăng nhập để bình luận