Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 128: Trước kiêu căng sau cung kính

Chương 128: Trước kiêu căng sau cung kính
Trấn Tam Sơn, là một thôn thuộc Trấn Giang, bởi vì có ba núi vây quanh nên mới gọi là Tam Sơn, khi xe mới chạy tới đầu thôn đã thấy được những ngọn núi kéo dài vô tận.
Đương nhiên cũng không thể gọi là núi lớn, chỉ là núi đồi mà thôi.
Cả Giang Tô không hề có núi lớn, cao nhất là Ngọc Nữ Phong ở Liên Vân Cảng, nhưng độ cao so với mực nước biển cũng chỉ là 625m mà thôi. Mặc dù Giang Nam có nhiều núi, nhưng ở Giang Tô thì chỉ có những núi đồi thấp thấp như vậy, đây chính là một tỉnh có độ cao bình quân so với mực nước biển thấp những trong các tỉnh ở Giang Nam.
Xe dừng lại ở một Nông Gia Nhạc trong thôn, bên ngoài cửa đã có hơn mười người đứng chờ, đây đều là người nhà họ Hồ đã được Hồ Phù gọi tới từ trước.
“Tới.”
“Vị đại sư mà lão tam nói đã tới.”
Tất cả người nhà họ Hồ đều nhìn về phía cửa sau, Hồ Phù bước xuống từ cửa trước, mà Hoa Minh Minh cũng đã xuống.
“Phương đại…”
Người nhà họ Hồ còn đang định chào đón, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Hoa Minh Minh còn trẻ như vậy chắc hẳn không thể nào là Phương đại sư được.
Mà bọn họ cũng đoán đúng một chút, Hoa Minh Minh sau khi bước xuống xe cũng không đóng cửa xe lại, mọi người đều dõi mắt chờ mong, lại thấy một người từ trên xe bước xuống.
“Phương…”
Mấy người nhà họ Hồ liếc nhìn nhau, tại sao lại có thêm một người thanh niên nữa xuống xe? Không phải cả hai người đều là đệ tử của Phương đại sư đó chứ?
Cũng đúng, đại sư lợi hại như vậy khẳng định là thích phô trương, có dẫn theo vài đệ tử đi cùng cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ vậy người nhà họ Hồ tiếp tục vui vẻ chờ đợi, nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy ai xuống xe nữa, ngay lúc bọn họ đang cảm thấy khó hiểu thì Hồ Phù đã buồn bực lên tiếng: “Bác hai, chú tư, nhìn thấy Phương đại sư mà mọi người không chào hỏi sao?”
Mấy người lớn tuổi đứng đầu cũng là những người có bối phận cao nhất trong nhà họ Hồ, mặc dù cũng có người lớn tuổi hơn nhưng lại chỉ có quan hệ thông gia.
“Phương đại sư ở đâu?”
Ông lão nhìn ngó xung quanh: “Phủ Đầu, anh định đùa giỡn bác hai của anh sao? Mặc dù tôi già nhưng tôi còn chưa có bị mù đâu!”
Phủ Đầu là nhũ danh của Hồ Phù.
“Ây…”
Hồ Phù xấu hổ, quay đầu nhìn Phương Minh: “Đây là Phương đại sư.”
A!
Mọi người trợn tròn mắt, Hồ Phù chưa nói cho bọn họ biết tuổi của Phương Minh, chỉ nói Phương Minh lợi hại như thế này như thế nọ, vì vậy trong lòng người nhà họ Hồ vẫn cho rằng Phương đại sư chắc chắn là cao nhân.
Mà cao nhân thì hẳn là nên có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, tóc bạc da dẻ hồng hào, ít nhất cũng nên mặc đạo bào bộ dáng cao lãnh, có vẻ cự người ngoài ngàn dặm mới đúng.
Nhưng mà người trước mắt kia tuổi cũng không khác mấy so với đám con cháu trong nhà, làm sao có thể là đại sư phong thủy?
Nếu như không phải Hồ Phù đích thân giới thiệu thì chắc chắn chẳng ai có thể tin tưởng.
“Phương đại sư… Thật xin lỗi cậu, họ hàng thân thích của tôi nhìn thấy cậu thì kích động quá, cho nên…”
Phương Minh ngược lại cũng không tức giận, bởi vì cậu có thể đoán được tình huống này, cậu cũng đã bị người ta khinh thường như thế này nhiều lần.
“Bác hai, chú tư, đây thật sự là Phương đại sư, đừng nhìn Phương đại sư trẻ tuổi mà khinh thường, cậu ấy rất lợi hại đó, lần này có thể mời Phương đại sư tới thật sự là may mắn của nhà chúng ta.”
Bác Hai mặc dù kinh ngạc với số tuổi của Phương Minh, nhưng ông ta sớm đã là cáo thành tinh, không lộ ra chút manh mối nào trên mặt: “Thật sao? Hoan nghênh, hoan nghênh Phương đại sư đến nơi thâm sơn cùng cốc này của chúng tôi.”
“Bác hai đừng vội mời, mới đầu tôi còn tưởng rằng giá cả đắt đỏ như vậy có thể mời được cao nhân cỡ nào, không nghĩ tới lại là người như thế này. Tôi nói Phủ Đầu ông có phải gần đây sinh ý trong cửa hàng không tốt, vậy nên bắt đầu tự lừa bịp cả bản thân?”
Một giọng nói châm chọc mỉa mai vang lên, một người đàn ông có độ tuổi tương đương với Hồ Phù bước tới, đầu tiên là nhìn lướt qua Phương Minh, sau đó lại nhìn Hồ Phù lạnh lùng cười nhạo.
“Hồ Quang Vinh ông đang nói cái gì vậy? Mau xin lỗi Phương đại sư đi.”
Hồ Phù gấp gáp, ông ta sợ rằng Phương đại sư sau khi nghe thấy mấy lời châm chọc này sẽ tức giận tới mức xoay người bỏ đi luôn, nếu thật như vậy thì nhà họ Hồ tổn thất lớn.
“Tôi nói gì sai mà phải xin lỗi? Ông còn chê cười thầy phong thủy do bọn tôi mời tới, thế mà ông nhìn người ông mời tới đi, là lừa chết hay là ngựa chết thì phải giải quyết xong chuyện mới có thể biết được.”
Sở dĩ ông ta đứng ra châm chọc chính là vì nhìn Hồ Phù không vừa mắt, Hồ Phù này không ngừng chê bai những đại sư phong thủy kia, trong đó có cả người do chính ông ta mời tới, sau đó lại còn quay lại Ma Đô mời vị đại sư phong thủy này, thật sự khiến ông ta càng thêm bất mãn.
Nếu như Hồ Phù mời tới một người đại sư dáng vẻ tiên phong đạo cốt thì ông ta cũng chẳng có gì để nói, không ngờ Hồ Phù này lại đưa tới một người trẻ tuổi như vậy, nhìn bộ dạng còn chẳng bằng vị đại sư mà ông ta mời tới, khiến oán hận trong lòng ông ta trào dâng như sóng lớn.
Mà những người khác giờ phút này cũng im lặng, những lời Hồ Quang Vinh nói cũng là suy nghĩ trong lòng bọn họ.
“Hồ Quang Vinh ông…”
“Quên đi.”
Phương Minh ngăn Hồ Phù, mỉm cười nhìn Hồ Quang Vinh: “Ông muốn nhìn bản lĩnh của tôi?”
Hồ Quang Vinh nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Phương Minh, cảm thấy hơi bồn chồn nhưng đã đâm lao thì phải theo lao: “Không sai, chúng tôi đã từng mời bốn đại sư phong thủy, cậu phải chứng minh cậu lợi hại hơn bốn đại sư này mới được.”
“Vậy được rồi, chuyện này tôi không chứng minh được, các ông vẫn là nên đi mời người cao minh khác đi.”
Phương Minh xua xua hai tay, mà Hồ Phù đứng một bên nghe Phương Minh nói vậy thì sốt ruột, chuyện ông ta lo sợ nhất đã thành sự thật, thật sự là hối hận vô cùng vì sao lúc trước không nói rõ ràng cho người trong tộc biết kia chứ.
Trong lúc Hồ Phù định nói gì đó thì Phương Minh lại nói tiếp: “Nhưng mà tôi nhìn người cũng vẫn còn rất chính xác đấy, có bệnh thì phải trị, mặc dù tuổi của ông cũng đã lớn nhưng hẳn là cũng không nên nghiêm trọng như vậy mới đúng.”
Sau khi Phương Minh nói xong, mặc kệ đám người Hồ Quang Vinh mà quay người đi lên xe.
Người nhà họ Hồ thấy Phương Minh quay người đi cũng chẳng có ai ngăn cản, thậm chí còn có người âm thầm khinh bỉ, chắc hẳn là bất tài nên mới chọn lùi bước.
“Các ông… Phương đại sư thật sự là cao nhân đó!”
Hồ Phù tức tới giậm chân bình bịch muốn đuổi theo, không ngờ sau lưng ông ta đã có người chạy nhanh hơn một bước.
“Phương đại sư, là tôi có mắt không tròng, xin cậu đừng so đo với tôi, Phương đại sư!”
Hồ Phù sửng sốt, mà đám người nhà họ Hồ cũng trợn tròn mắt, chỉ thấy Hồ Quang Vinh mới nãy còn vênh váo tự đắc bây giờ đã khép nép chạy tới trước mặt Phương đại sư, cúi đầu cung kích xin lỗi Phương đại sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận