Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 913: Đính hôn (2)

Chương 913: Đính hôn (2)
"Sau này con ít ít tới mấy nơi vắng vẻ thôi, cho dù muốn làm công ích thì chúng ta cũng có thể góp tiền mà, còn mấy hành động cụ thể cứ để cơ quan có chuyên môn thẩm quyền từ thiện xử lý là được rồi."
Nghe thấy những lời cha mình nói, Diệp Tử Du cũng có chút bất đắc dĩ, vấn đề này căn bản là không thể trách cô được, chủ yếu vẫn là do Bảo Bảo gây họa, nhưng mấu chốt là cô lại không thể nào nói chân tướng cho cha mẹ mình được, cho nên chỉ có thể tự mình cõng cái nồi này trên lưng.
Phương Minh đang đứng bên cạnh thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Diệp Tử Du, trên mặt lại lộ ra dáng tươi cười, cậu vẫn rất tán thành với quyết định của chú Diệp đấy, mấy nơi xa xôi này vẫn nên ít đến thì hơn, chí ít là dưới tình huống bản thân mình không thể làm bạn cùng đi với cô.
"Chuyện lần này kém chút nữa đã dọa cha mẹ bị bệnh một trận, con suy nghĩ xem một lát nữa về nhà rồi nên dỗ dành mẹ con như thế nào đi."
"Ách..."
Nghĩ đến tính cách của mẹ mình, đột nhiên Diệp Tử Du có chút nhức đầu, lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía Phương Minh muốn xin Phương Minh giúp đỡ, chẳng qua Phương Minh rất thông minh đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, đừng đùa, với tính cách của dì Lương, lần này chắc chắn không thiếu được chuyện lải nhải suốt cả buổi, đạo hữu chết nhưng bần đạo không thể chết, lần này cứ để mình Tử Du hứng chịu trận trách mắng đó đi.
Đang giống hệt như Diệp Minh đã nói, sau khi trở lại nhà họ Diệp ăn cơm xong, Lương Quỳnh lập tức kéo con gái mình vào phòng tiến hành giáo dục tư tưởng, một giờ sau Diệp Tử Du mới mang khuôn mặt khổ não đi ra.
Thấy Phương Minh cùng cha mình đang nhàn nhã uống trà ở sảnh lớn, đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tử Du oán hận liếc hai người đàn ông này một cái, ai nói nữ thần sẽ không nóng giận? Bây giờ cô rất muốn đánh người.
"Phương Minh, tuổi tác của cháu và Tử Du cũng không còn nhỏ nữa, cũng đã tới lúc nên suy tính chuyện của hai đứa rồi."
Lương Quỳnh từ gian phòng đi ra, đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, không đợi Phương Minh trả lời đã lại nói tiếp: "Ngày mai nhà dì sẽ đến nhà ông ngoại của Tử Du, cháu cũng đi cùng chú và dì đi."
Hiển nhiên chuyện lần này đã cảnh tỉnh Lương Quỳnh, bà biết rõ người tuổi trẻ bây giờ đều không thích đợi ở nhà, con gái mình cũng sắp sửa tốt nghiệp rồi, ai biết đến lúc đó con bé có lựa chọn ra nước ngoài du học gì gì đó không? Vì thế bà phải cầm cố con gái mình lại trước.
Mà biện pháp tốt nhất để cầm cố con gái mình lại chính là để con gái mình mau chóng đính hôn cùng Phương Minh, đính hôn, nhất định Phương Minh sẽ ở lại Ma Đô để phát triển đấy, điều đó cũng có nghĩa con gái mình chỉ có thể ở Ma Đô.
"Dì, cháu xin nghe dì sắp xếp."
Phương Minh không cự tuyệt, mà Diệp Tử Du chỉ cúi đầu đỏ mặt, càng không thể nào nói ra lời không muốn.
"Tốt, vậy cứ như vậy đi, đợi khi trở về từ nhà bà ngoại Tử Du lại thông báo cho mẹ cháu sau, thương lượng một chút chuyện đính hôn giữa hai đứa, về phần kết hôn ngược lại không vội, có thể đợi đến sau khi Tử Du tốt nghiệp rồi lại nói."
Hiện tại Lương Quỳnh đã triệt để thả lỏng, con gái mình đã kiên quyết không phải Phương Minh cô tuyệt đối sẽ không kết hôn, ai biết hai người trẻ tuổi có thể va chạm gì gì đó hay không? Nếu không ngăn được, vậy thì dứt khoát tạm thời xác định danh phận trước đã, như vậy ngộ nhỡ sau này có chuyện gì ngoài ý muốn cũng không cảm thấy gấp gáp.
"Cháu sẽ nói với mẹ cháu, mẹ cháu cũng rất thích Tử Du."
Phương Minh gật đầu, hiện tại Diệp Tử Du còn chưa tốt nghiệp, chuyện kết hôn khẳng định là không thể nào, tuy rằng bầu không khí trong đại học Thủy Mộc tương đối tĩnh lặng, cũng không quá để ý chuyện sinh viên trong trường đã kết hôn hay chưa, thế nhưng chuyện sinh viên trong trường chưa tốt nghiệp đã kết hôn lại cũng không phải chuyện dễ nghe gì.
Chẳng qua ngay sau đó Phương Minh cũng chú ý tới, khi nhắc tới nhà ông ngoại Tử Du, dường như vẻ mặt của chú Diệp đang đứng bên cạnh có hơi không tự nhiên, hình như là có tâm sự gì, đương nhiên, lúc này cậu sẽ không tùy tiện mở miệng hỏi thăm.
Dù sao thì dù là chú Diệp hay là nhà ngoại của Tử Du cũng đều là trưởng bối của cậu, chuyện của trưởng bối, tiểu bối không tiện hỏi nhiều.
"Tử Du, có phải giữa chú Diệp cùng ông ngoại em có chuyện gì hay không?"
Trở lại phòng của Diệp Tử Du, Phương Minh tò mò hỏi tới vấn đề khiến cậu cảm thấy nghi hoặc lúc trước.
"A, sao anh Phương Minh biết được?"
Diệp Tử Du có chút tò mò, cô còn chưa nói với anh Phương Minh chuyện giữa cha mình và ông ngoại bên kia, sao anh Phương Minh có thể biết được?
"Lúc trước anh thấy khi dì Lương nhắc tới nhà ông ngoại em, vẻ mặt chú Diệp có chút mất tự nhiên, nên anh mới đoán vậy."
Phương Minh cười cười, Diệp Tử Du gật đầu, suy nghĩ một chút nói: "Đúng là giữa cha em cùng nhà ông ngoại có chút chuyện, bởi vì ngay từ đầu ông ngoại em chướng mắt cha em, cảm thấy cha em không xứng với mẹ của em, vì thế đã hết sức ngăn cản hai người."
Từ trong lời giải thích của Diệp Tử Du, cuối cùng Phương Minh cũng biết mâu thuẫn giữa chú Diệp cùng nhà ông ngoại Tử Du.
Mẹ của Diệp Tử Du là con gái nhà giàu có, hơn nữa còn là dòng dõi thư hương, ông ngoại của Diệp Tử Du là hiệu trưởng của một trường cao đẳng, cũng có thể coi là loại người có học trò ở khắp thiên hạ. Phải biết rằng ở thời đại kia chỉ mới vừa trải qua mười năm tai kiếp, quốc gia rất thiếu người có trình độ văn hóa, nói không khoa trương chút nào, đa số quan viên ở thời đại kia chỉ có trình độ văn hóa ở mức trung học phổ thông mà thôi.
Mà sinh viên thời ấy cũng không nhiều tiền như bây giờ, bất kỳ sinh viên nào cũng đều là rường cột nước nhà cùng thiên chi kiêu tử, cho dù là khởi nghiệp kinh doanh hay tham gia chính trị thì thân phận sinh viên vốn đã có khởi điểm cao hơn người thường.
Ông ngoại của Diệp Tử Du thân làm hiệu trưởng một trường cao đẳng, tự nhiên cũng đã bồi dưỡng ra rất nhiều tinh anh trẻ tuổi, mà trong số những người tuổi trẻ tài cao này có mấy người thích hợp với yêu cầu chọn con rể của ông cụ.
Nhưng hết lần này tới lần khác mẹ của Diệp Tử Du cũng chính là Lương Quỳnh lại không muốn tiếp nhận sự sắp xếp của cha, trong lúc bà chưa tốt nghiệp đại học đã qua lại với cha của Diệp Tử Du.
Nếu như nói Diệp Minh là sinh viên thì cũng thôi, nhưng căn bản Diệp Minh lại không phải là sinh viên gì, Diệp Minh chỉ có trình độ văn hóa ở mức trung học phổ thông, sau khi tốt nghiệp trung học đã đứng ra kinh doanh lập nghiệp, lúc đó vì buôn bán với người nước ngoài cần nhân viên phiên dịch, nhưng giá để mời nhân viên dịch chuyên nghiệp lại không rẻ, vì vậy ông đã đến trường đại học tìm học sinh giúp mình phiên dịch, mà vừa vặn lúc ấy Lương Quỳnh lại học hệ ngoại ngữ.
Chính là bởi vì nhân duyên này khiến Lương Quỳnh cùng Diệp Minh quen nhau mà mến nhau, Lương Quỳnh cảm thấy Diệp Minh khác với những sinh viên trong trường đại học của bà, kiên định thực tế, hơn nữa lớn lên cũng khá đẹp trai, mà đối với Diệp Minh, Lương Quỳnh rất xinh đẹp, lại có văn hóa, hai người đều vừa ý nhau.
Vậy mà khi Lương Quỳnh cùng Diệp Minh mến nhau không bao lâu đã bị cha bà biết được, mà khi biết con gái mình lại đi yêu một tên thương nhân, cha Lương cực kỳ phẫn nộ, lập tức tìm tới con gái mình, yêu cầu con gái mình đoạn tuyệt quan hệ cùng Diệp Minh.
Dưới cái nhìn của cha Lương, nhà họ Lương là dòng dõi thư hương, có nhiều nam sinh ưu tú như vậy con gái mình không chọn, dĩ nhiên chọn một thương nhân, đây quả thực là khiến nhà họ Lương mất mặt.
Lúc đó địa vị của thương nhân còn chưa cao như bây giờ, mà thời ấy cũng không phải thời đại tiền bạc vật chất là tất cả như thế.
Chẳng qua cho dù đã tới thời đại này, nhà họ Lương vẫn không thay đổi suy nghĩ ngày xưa, tuy rằng tài phú không bằng một ít thương nhân, nhưng trên phương diện địa vị lại có thể miểu sát thương nhân.
Sĩ nông công thương, bốn chữ này, hiện tại cũng chính là nông xếp hạng sau cùng, thế nhưng địa vị của “người đọc sách” vẫn đứng đầu như cũ.
Cha Lương phản đối hai người yêu nhau, nhưng hết lần này tới lần khác Lương Quỳnh lại là người có tính tình cương liệt, cho dù cha mình phản đối nhưng bà vẫn muốn ở cùng với Diệp Minh, mà Diệp Minh cũng đã tới nhà họ Lương vài lần với hi vọng có thể thuyết phục cha Lương, nhưng kết quả sau cùng chính là bị đuổi ra ngoài nhà họ Lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận