Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 733: Chuyện năm đó

Chương 733: Chuyện năm đó
Mặc dù không biết rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng dựa vào lời nói của bà ngoại mình, ít nhiều gì Phương Minh cũng có thể phán đoán được chuyện đã xảy ra với cha mẹ mình năm đó, hẳn có liên quan tới chuyện ông ngoại đã chết đi của mình.
Mà theo lời tự thuật của bà cụ, rốt cục Phương Minh cũng biết những chuyện đã xảy ra năm đó.
Ông ngoại của Phương Minh vẫn luôn thuận buồm xuôi gió trên con đường làm quan, cho dù vào những năm loạn lạc đó cũng không gặp phải khó khăn gì, một đường từ địa phương lên tới thủ đô, mà sở dĩ có thể làm được điểm này, cũng là vì đã từng được cao nhân chỉ điểm.
Cho nên, ông cụ Lăng rất tin tưởng phương diện kia, nếu không mà nói cũng sẽ không đưa con của mình cho một người cùng họ nuôi dưỡng.
Ông cụ Lăng không trải qua năm tháng chiến tranh, cho nên không tính là người có công lớn, ở ngay lúc đó cũng không tính là nhà giàu có trong thủ đô, chí ít so với mấy gia tộc cách mạng kia đến nói phải kém hơn rất nhiều, cho nên ngay khi sinh ra Lăng Mộ Mai, ông đã chọn một mối hôn sự cho con gái nhà mình, chính là đời sau của một gia tộc cách mạng.
Nhưng mà, làm gì có người trẻ tuổi nào nguyện ý để hôn nhân của mình bị trói buộc như vậy, huống chi lúc kia mấy người trẻ tuổi vừa lúc tiếp xúc văn hóa phương Tây, hướng tới yêu đương tự do, mà từ nhỏ Lăng Mộ Mai đã biểu hiện rất thông tuệ, một người có kinh nghiệm đi du học nước ngoài như bà, càng thêm không muốn thừa nhận mối hôn ước kia.
Kết quả sau cùng dĩ nhiên chính là hứa hôn không bệnh mà chết, mà bởi vì chuyện này, tuy rằng ông cụ Lăng không nói, nhưng trong lòng cũng có chút bất mãn, cho nên khi con gái mình dẫn theo nam sinh mà nó yêu thích tới cửa, đã trực tiếp bị ông đuổi ra ngoài.
Ông cụ Lăng rất tức giận, con chướng mắt với mối hôn sự cha chọn cho con? Được, cha không bắt ép con, nhưng con xem một chút chính con tìm tới loại đàn ông gì thế này? Một người chưa từng học đại học, thậm chí ngay cả một phần công việc chính thức cũng không có, người như vậy làm sao có thể trở thành con rể nhà họ Lăng?
Vì thế, ông cụ Lăng trực tiếp lên tiếng, muốn con gái mình hoặc là lựa chọn người cha này, hoặc liền lựa chọn người đàn ông kia, nếu như lựa chọn người đàn ông kia thì hãy đoạn tuyệt quan hệ với ông đi, ông liền coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này.
Lúc đó vấn đề này náo động rất lớn, thậm chí cậu cả cùng cậu hai của Phương Minh cũng mở miệng cầu tình, nhưng đều bị ông cụ Lăng đánh cho một trận, nói chung mối hôn sự này ông tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Mà Lăng Mộ Mai cũng tánh tình bướng bỉnh, người đàn ông bà đã thích rồi tự nhiên sẽ không bỏ qua, mắt thấy hai cha con này sẽ tiếp tục giằng co như thế, chẳng qua đúng lúc này, sự tình có biến hóa.
"Ngày đó, một mình cha cháu tới tìm ông ngoại cháu, hai người bọn họ ở cùng nhau suốt một đêm trong phòng làm việc, cụ thể nói cái gì bà cũng không biết, chỉ biết là sau khi rời khỏi phòng làm việc, ông ngoại cháu không còn kiên quyết như lúc ban đầu nữa, nhưng vẫn không chấp nhận như cũ, dường như muốn cha cháu hoàn thành điều kiện gì đó ông mới chịu đáp ứng hôn sự này."
Bà cụ hồi tưởng đến tình cảnh năm đó, sau khi người kia nhà mình rời khỏi phòng làm việc, biểu tình trên mặt rất phức tạp, thậm chí còn có một chút sợ hãi, nhưng vô luận bà hỏi thế nào, lão già đều không tiết lộ lấy một chút.
"Sau khi cha con rời khỏi nhà họ Lăng, liền dẫn theo mẹ con đi đến Ma Đô, lại sau đó cha con đi một mình, bảo là muốn hoàn thành hứa hẹn đối với ông ngoại con, nhưng mà lần này cha con đi rồi liền không trở lại nữa, mà sau khi cha con đi rồi mẹ con mới phát hiện bản thân có bầu, trong lòng nha đầu kia bướng bỉnh, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho mẹ một tiếng, một người dừng lại ở Ma Đô sinh ra hai anh em con."
"Anh em?"
Phương Minh hơi kinh ngạc, Lăng Mộ Mai đang đứng bên cạnh cũng có vẻ thương cảm trên mặt, nói: "Trước đây mẹ đã mang long phượng thai, em gái con được sinh ra chỉ sau con vài phút đồng hồ."
"Thì ra con còn có một em gái."
Phương Minh nhớ kỹ trước đây sư phụ mình chỉ nhặt được một đứa nhỏ duy nhất là mình, vậy em gái mình đi nơi nào? Còn có, vì sao cuối cùng mẹ mình lại vứt bỏ bản thân mình?
"Cháu à, không phải mẹ cháu muốn vứt bỏ anh em cháu, mà là vì sau khi sinh các cháu được một tháng, vào một đêm, cháu và em gái cháu đều biến mất không thấy, bị người trộm đi."
Dường như bà cụ biết Phương Minh đang suy nghĩ gì, giải thích nói: "Lúc đó mẹ của cháu gần như phát điên, tìm hai cháu ở rất nhiều nơi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được tung tích của hai anh em cháu, mà mẹ của cháu vì hai anh em cháu, lúc này mới chủ động liên hệ với ông ngoại cháu, cầu ông ngoại cháu hỗ trợ tìm hai anh em cháu."
Nghe đến đó, Phương Minh đưa mắt nhìn về phía mẹ mình, thấy vẻ thống khổ trên mặt mẹ mình, trong lòng cậu tràn đầy hổ thẹn.
Thì ra cho tới nay đều là mình trách lầm mẹ mình, không phải mẹ mình bỏ rơi mình, mà là bởi vì chính mình bị người trộm đi, thậm chí vì tìm được mình và em gái, người mẹ vốn cao ngạo và quật cường lại phải cúi đầu trước ông cụ.
"Chờ khi ông ngoại cháu biết được tin, đã để cho cậu cả cùng cậu hai của cháu dẫn người tìm kiếm toàn bộ Ma Đô, tuy nhiên vẫn không có tung tích của hai anh em cháu, sau lại rơi vào đường cùng, cậu cả cùng cậu hai của cháu chỉ có thể đưa mẹ cháu về thủ đô, mà đoạn thời gian kia, mẹ của cháu gần như đã bắt đầu có triệu chứng của bệnh điên, hành động cử chỉ điên rồ, tinh thần hoảng loạn, nhiều năm sau mới khôi phục bình thường."
Ánh mắt bà cụ nhìn về phía con gái mình cũng tràn đầy thương tiếc, đứa con gái này của mình thật sự là số khổ, người đàn ông mình yêu mất tích, mà con trai con gái lại bị người trộm đi, nếu như không phải sau này còn ôm một tia hi vọng, sợ rằng cả người đã sớm hỏng mất.
"Phương Minh, trước đây khi bà ngoại và cậu hai cháu đến Ma Đô nhìn thấy mẹ cháu, tinh thần cùng thân thể mẹ cháu đã mất kiểm soát, thậm chí đoạn thời gian kia còn phải dựa vào việc tiêm thuốc ngủ cùng thuốc an thần mới có thể ổn định tâm tình."
Lăng Mộ Chính cũng theo chân mở miệng, đều nói huynh trưởng như cha, hắn lớn hơn lão nhị sáu tuổi, lại lớn hơn em gái mười mấy tuổi, có thể nói bởi vì cha bận rộn công việc, em trai em gái đều do hắn trông nom tới lớn, năm đó thấy trạng thái tinh thần của em gái, ngay cả hắn đều không ngừng lau nước mắt.
"Mẹ, là con trách oan cho mẹ rồi."
Vẻ mặt Phương Minh tràn đầy áy náy quay qua nói với mẹ mình, chẳng qua Lăng Mộ Mai lại chỉ lắc đầu, "Là mẹ không có bản lãnh, không thể bảo vệ tốt cho con và em gái con."
"Muốn trách, thì trách ông ngoại cháu cái lão già kia, nếu như không phải ông ấy muốn cha cháu đi làm chuyện gì đó, cha cháu cũng sẽ không vừa đi liền biến mất không thấy gì nữa, hơn nữa lão đầu tử này còn đặc biệt bướng bỉnh, bất kể bà hỏi thế nào ông ấy cũng không nói rõ rốt cục cha cháu đã đi làm cái gì, thẳng đến khi ông ấy ra đi đều cũng không nói đến tung tích của cha cháu."
Bà cụ thở dài một hơi, kỳ thực lão gia tử nhà mình cũng không phải người bướng bỉnh, bằng không trước đây con gái mình hủy hôn, lão già kia cũng không phải chỉ nóng giận một trận sau đó đã đồng ý ngay.
Nhưng điều khiến bà không hiểu là, vì sao lão già lại có phản ứng lớn như vậy với chuyện hôn nhân giữa con gái cùng cha Phương Minh, quật cường đến dù có mang theo bí mật kia vào mộ cũng quyết không nói ra.
Phương Minh nghe đến đó, thật ra cũng có chút oán giận đối với ông ngoại đã mất kia của mình, nếu như không phải mấy lời của ông cụ, cha mẹ mình sẽ không xa nhau, mà cha mình cũng sẽ không vì hoàn thành hứa hẹn mà cuối cùng mất tích.
Nhưng mà, người chết là lớn, hơn nữa dù sao cũng là trưởng bối, cậu cũng không tiện nói thêm cái gì.
"Mẹ, cha con tên là gì?" Đột nhiên Phương Minh hỏi.
"Cha con, ông ấy tên Phương Chính."
Nghe được câu trả lời của mẹ mình, thân thể Phương Minh hơi chấn động một chút, Phương Chính, đã từng là thiên tài đứng đầu của nhà họ Phương, nói như vậy, quả thật mình là người nhà họ Phương.
Cái người đã từng được mình xưng là Mãnh Nhân, dĩ nhiên thật sự là cha mình.
"Không đúng?"
Chẳng qua đúng lúc này, trong đầu Phương Minh đột nhiên đã hiện lên mấy năm tháng, thốt ra hai chữ này.
"Không đúng chỗ nào?"
Thấy bà ngoại còn có mẹ cùng với mấy người cậu đều nhìn mình, Phương Minh nói ra những suy nghĩ trong lòng.
"Dựa theo bà ngoại nói, kỳ thực ông ngoại đối với phương diện nào đó kia thật rất tin tưởng, mà nói thật cha con vừa vặn có bản lĩnh vượt hơn hẳn người bình thường, mặc kệ là đời sau của gia đình cách mạng gì gì đó kia, nhưng con tin tưởng ông ngoại không thể nào không đoán ra dạng tồn tại như cha con, có thể mang tới trợ giúp cho nhà họ Lăng như thế nào, tuyệt đối không ít hơn thứ mà một gia tộc cách mạng giàu có gì gì đó kia mang tới."
Đây là điểm đáng ngờ thứ nhất, sự phản đối của ông ngoại mình quá bất thường.
"Mặt khác điểm thứ hai, chính là hứa hẹn của cha con đối với ông ngoại, thật ra, ở trong mắt người bình thường có lẽ rất khó đạt thành mục tiêu, thế nhưng đặt ở trên người cha cũng không khó, dù cho ông ngoại nói muốn bắt cha con kiếm được tài sản hơn trăm triệu, con cảm thấy đó cũng không tính là việc khó gì."
Bậc làm cha mẹ, bình thường yêu cầu của họ đối với đằng trai cũng không có gì ngoài mấy điểm: Có tiền đồ, có năng lực chăm sóc tốt cho con gái của mình, nhưng phải chứng minh như thế nào? Dĩ nhiên chính là nguồn kinh tế, mà điểm này đối với cha mình đến nói sợ rằng cũng không tính việc khó.
Nghe được lời nói của Phương Minh, đám người bà cụ cũng lộ ra vẻ suy tư, nhất là Lăng Mộ Mai, bởi vì không ai càng biết chồng mình có bản lĩnh cỡ nào so với bà, trên thực tế bà chưa nói với mẹ mình cùng những người khác, mình và chồng mình đã gặp nhau như thế nào.
Sau khi bà tốt nghiệp, bà và mấy người bạn học đã hẹn nhau đến Nam Cương bên kia du ngoạn, việc truyền tin thời gian đó không phát triển như hiện tại, sự hiểu biết của bọn họ đối với Nam Cương cũng không quá nhiều, nhưng mà ở trên một số sách có thể thấy một số ghi chép, Lăng Mộ Mai cũng giống như toàn bộ thiếu nữ hoa quý, tưởng tượng về sự an tĩnh của thành phố Lệ Giang, ảo tưởng độ cao của núi tuyết Ngọc Long, còn có Vu Hồ tinh khiết kia.
Nhóm bảy người, bốn nữ ba nam liền tự mình lái xe đi tới Nam Cương, nhưng mà lúc kia núi tuyết Ngọc Long còn chưa có cáp treo, trong lúc leo lên núi tuyết Ngọc Long, bởi vì cao nguyên thiếu dưỡng khí mà Lăng Mộ Mai gần như sắp bất tỉnh mất, mà trạng thái của đám bạn bà cũng không khá hơn bao nhiêu.
Nghé con mới đẻ không sợ cọp, nhưng chân chính trải qua thời điểm nguy hiểm, mới có thể biết tuyệt vọng nhiều tới cỡ nào.
Ngay lúc Lăng Mộ Mai tuyệt vọng, một người đàn ông xuất hiện ở trong tầm mắt của các bà, người đàn ông này đi xuống từ trên đỉnh núi tuyết, cho dù đang ở độ cao rất lớn so với mực nước biển, lại là một ngọn núi đầy băng tuyết, thế nhưng trên người người đàn ông kia chỉ mặc một bộ quần áo phong phanh, dù vậy mặc kệ là gió lạnh hay là độ cao so với mặt biển hình như đều không thể gây ảnh hưởng gì cho ông, đi trên ngọn núi như giẫm trên đất bằng.
Người đàn ông này chính là cha Phương Minh, Phương Chính, kết quả sau cùng tự nhiên là Phương Chính cứu đoàn người Lăng Mộ Mai, phong cách tình tiết rất cũ: anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng Lăng Mộ Mai đã bị lâm vào như vậy, nhất là sau hành trình đến Nam Cương đó, bà thấy được rất nhiều tình cảnh không thể tưởng tượng nổi, về sau càng đã hoàn toàn đã thích người đàn ông thần bí này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận