Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 354: Âm mưu chân chính

Chương 354: Âm mưu chân chính
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------------
Không thể nào!
Tiếng kêu sợ hãi của Trần Trạch khiến Phương Minh chú ý, cậu buông tập hồ sơ trong tay xuống, đưa mắt nhìn về phía Trần Trạch.
"Phương Minh, cậu mau đến xem xem, thì ra nơi ấy đã từng phát sinh vấn đề này."
Tiếp nhận văn bản Trần Trạch đưa tới, Phương Minh không vội lên tiếng mà bắt đầu chăm chú xem, hồi lâu sau, vẻ mặt của cậu cũng trở nên nghiêm túc, mãi tới khi hai mắt rời khỏi văn bản, trong mắt đã có tinh quang lóe lên.
"Tìm được căn nguyên."
Phương Minh thở phào nhẹ nhõm, phần văn bản này khiến cậu hiểu rõ âm mưu chân chính của lũ Nhật Bản rồi, cái gọi là đao sát, thậm chí còn có đao trảm long mạch của sông Hoàng Phổ, chẳng qua đều là thủ thuật che mắt mà thôi.
Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương(1).
(1)Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: một trong ba mươi sáu kế của binh pháp Tôn Tử, ý chỉ làm những việc mà người ta không thể lường trước được
Người Nhật Bản đã sử dụng phương pháp này một cách rất lưu loát, bọn chúng biết rằng sau khi tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu xây dựng xong nhất định sẽ khiến người trong nước chú ý, cho nên mới cố ý xếp đặt ra một trận chiến phong thuỷ, để những người trong nước đến phá giải, mà Tề Quốc Tá cùng thầy phong thủy ở Ma Đô vừa vặn liền đi vào con đường mà bọn chúng đã thiết kế xong.
Đặt văn bản trong tay xuống, Phương Minh đi tới trước máy vi tính, mở websites bắt đầu tìm bản đồ vệ tinh của Lục Gia Khẩu, một lúc sau ánh mắt cậu đã rơi vào mấy điểm, đồng thời cầm lấy cây viết bắt đầu vẽ vài phương vị lên tờ giấy.
Một phút đồng hồ về sau Phương Minh mới để bút xuống, sau khi cất trang giấy đi liền ra hiệu cho Trần Trạch rời khỏi.
"Phương Minh, thật không nghĩ đến, mảnh đất xây dựng tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu dĩ nhiên lại từng phát sinh qua chuyện như vậy, nhưng mà nhìn rất hả giận."
Phương Minh nở nụ cười gằn: “Xác thực rất hả giận, chẳng qua người Nhật Bản cũng nhờ hiểu được điểm này, mới có dựa vào nó để làm văn."
"Làm văn? Cái này thì có thể làm văn gì?"
Trần Trạch cảm thấy khó hiểu không giải thích được, chẳng qua Phương Minh cũng không giải thích nữa, cậu ra hiệu cho Trần Trạch lái xe, mà chính cậu thì cầm di động gọi điện thoại cho Tiền Gia Lý.
"Lão Tiền, không cần điều tra nữa, trong lòng tôi đã hiểu rõ rồi, hiện tại các ông đến XXX đi, chúng ta sẽ gặp nhau trước cửa tòa nhà. Ừm, đến lúc đó gặp mặt sẽ nói rõ chi tiết."
...
Trước cửa một tòa nhà cách tòa nhà Ma Đô cùng tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu không xa, khi Phương Minh cùng Trần Trạch chạy đến thì Tề Quốc Tá cùng Tiền Gia Lý đã đứng ở đó chờ.
"Phương đại sư, có phải đã phát hiện ra điều gì không?"
Thấy Phương Minh đi tới, Tiền Gia Lý không kịp chờ đợi hỏi, mà Tề Quốc Tá đang đứng bên cạnh trên mặt cũng mang theo vẻ chờ mong.
"Ừm, hiểu tương đối rồi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Nghe được Phương Minh nói phải đi, Tiền Gia Lý cùng Tề Quốc Tá sửng sốt một chút, bởi vì bọn họ không biết Phương Minh muốn đi tới chỗ nào, chẳng qua rất nhanh bọn họ liền là đã biết.
Phương Minh dẫn theo bọn họ trực tiếp đi vào tòa nhà, vào thang máy đi xuống tầng hầm ngầm, cuối cùng, ngừng lại ở một góc trong hầm đậu xe.
"Phương Minh, cậu tìm cái gì vậy?"
Trần Trạch nhìn Phương Minh đang đưa mắt đánh giá bốn phía, có chút hiếu kỳ hỏi.
"Tìm một bố cục phong thủy."
Nghe được câu trả lời của Phương Minh, Tề Quốc Tá là người thứ nhất ngây ngẩn cả người, lập tức hỏi ngay: "Phương đại sư, cậu nói nơi này có người bố trí bố cục phong thủy?"
"Ừm."
Phương Minh gật đầu: “Lúc trước tôi đi tới nhà văn hoá tra xét quá khứ của tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu, kết quả phát hiện một tin tức rất thú vị, mà cái tin tức này có liên quan tới thời kỳ kháng chiến."
Trong thời chiến, một một chiến dịch rất nổi danh tên là trận chiến Tùng Hỗ, đây là trận chiến có quy mô cùng kết quả thảm thiết nhất, Quốc Dân đảng đầu nhập vào tám trăm ngàn bộ đội, nhưng lại không phải cái gọi là đội quân hỗn tạp không chính thống, mà là bộ đội tinh nhuệ chân chánh, quân Nhật cũng đầu nhập vào gần ba trăm ngàn quân đội.
Trận chiến đấu này duy trì ba tháng, tử thương vô số, quốc quân tuy tử thương hơn 20 vạn, nhưng quân Nhật cũng là để lại hơn bốn vạn cỗ thi thể.
Không thể nào mang hơn bốn vạn cỗ thi thể này về trong nước, mà trước khi quân Nhật đi tòng quân đã phải lưu lại móng tay cùng tóc, nếu không may tử trận, người thân ở trong nước sẽ chôn móng tay cùng tóc này thay cho thi thể.
Như vậy thi thể của quân Nhật này làm sao bây giờ? Nói khó nghe một chút, coi như là hoả táng cũng không kịp, cuối cùng chỉ có thể chôn ngay tại chỗ, mà vào thời đó có một nhóm thi thể của quân Nhật đã được chôn dưới mảnh đất xây dựng tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu hiện nay.
"Đây chính là đoạn ghi chép mà tôi đã tìm được trong nhà văn hóa, chẳng qua hiển nhiên rất nhiều người đều không biết điểm này, dù sao lúc đó dân chúng đều đã rời khỏi nơi đây, mà sau khi những người đời trước rời khỏi, người biết đến chuyện này càng là lác đác không có mấy, thế nhưng trừ người Nhật Bản."
Ánh mắt của Phương Minh lóe lên tia sáng trí tuệ: “Thi thể là người Nhật Bản chôn xuống đấy, người Nhật Bản nhất định là biết điểm này, hơn nữa về sau cũng là quân Nhật đầu hàng trước, khi chúng ta tới thì đất đai ở đây đã bị san phẳng lại rồi, căn bản là không thể nhìn ra nơi đây từng là một hố chôn người chết."
"Phương đại sư, nhưng trong chuyện này còn có một vấn đề." Tiền Gia Lý nhíu mày lại: “Nếu đó đều là thật mà nói, vậy khi xây dựng tòa nhà lớn này không thể nào không bị phát hiện, bởi vì móng của tòa nhà cao như vậy nhất định phải đào rất sâu đấy, tuyệt đối không có khả năng năm đó người Nhật Bản lại chôn số thi thể kia ở nơi sâu hơn 100m chứ…"
Làm một nhà thiết kế, Tiền Gia Lý có hiểu biết rõ ràng đối với kiến trúc, tòa nhà cao hơn 400m, nền móng tối thiểu cũng phải sâu cỡ 40m, huống chi Lục Gia Khẩu lại gần thủy vực, chắc chắn còn phải đào nền móng sâu hơn.
"Điểm này tôi nghĩ tôi có thể giải thích." Tề Quốc Tá mở miệng: “Lúc đó khi xây dựng tòa nhà Ma Đô, tôi đã từng tìm hiểu quá trình xây dựng của tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu, có người nói toàn bộ công nhân khi đào móng đều là người Nhật Bản, lý do mà bên Nhật Bản đưa ra lúc đó chính là vì muốn bảo mật kỹ thuật thi công nền móng, mà đợi được khi xây dựng xong nền móng, đội thi công của Trung Quốc chúng ta mới gia nhập vào."
Lời của Tề Quốc Tá vừa nói ra khỏi miệng khiến tất cả mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, bởi vì Tề Quốc Tá đã giải thích vì sao lúc đó người trong nước không ai phát hiện, phía dưới tòa nhà này chôn nhiều thi thể của quân Nhật như vậy.
"Tôi vẫn không hiểu nổi, nếu như người Nhật Bản muốn mang những thi thể này về thì hẳn là quốc gia chúng ta sẽ không ngăn cản nha, cần gì phải lén lén lút lút như vậy?" Trần Trạch buồn bực hỏi.
Con ngươi của Phương Minh chuyển động, khóe miệng chứa đựng một vòng thâm ý: “Ai nói cho anh biết đám người Nhật Bản muốn mang hết số hài cốt này về? Bởi vì mục đích của bọn họ căn bản cũng không phải là để thi cốt của những người chết trận này lá rụng về cội, mà là bọn họ muốn lợi dụng thi thể của quân Nhật này để đạt được mục đích của bọn họ."
Sắc mặt của Tề Quốc Tá cũng là trở nên khó coi: “Âm linh quấn long, long nộ mà hủy."
Ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía Tề Quốc Tá, gật đầu trầm giọng đáp: "Không sai, đây là mục đích của lũ Nhật Bản."
Trần Trạch cùng Tiền Gia Lý hai người ở một bên nghe mà cứ như lọt vào trong sương mù, đầu óc mơ hồ, không biết Phương Minh cùng Tề Quốc Tá đang nói chuyện bí hiểm gì.
"Lão Tiền, mục đích của người Nhật Bản là muốn hủy diệt toàn bộ bố cục phong thủy của Lục Gia Khẩu, từ đó ảnh hưởng đến toàn bộ Ma Đô, sau đó tiếp tục ảnh hưởng đến toàn bộ vận mệnh quốc gia."
"Lòng muông dạ thú, thực sự là lòng muông dạ thú!"
Tề Quốc Tá tức giận đến mức trên gương mặt già nua nổi đầy gân xanh, nếu để cho âm mưu của người Nhật Bản thực hiện được, vậy những thầy phong thủy như bọn họ này chính là sỉ nhục của giới phong thủy, chắc chắn sẽ bị những thầy phong thủy đời sau xỉ vả không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận