Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 838: Giết gà dọa khỉ

Chương 838: Giết gà dọa khỉ
Sơn môn của nhà họ Phương!
Phương Minh chắp tay mà đứng thẳng ở nơi này, Phương Giác cùng mấy vị chấp sự đều không nói một lời, đệ tử khác nhà họ Phương cũng sợ làm cho tên sát tinh Phương Minh này chú ý tới mình, tất cả đều giữ vững im lặng.
Ở đây, chỉ có tiếng ba ba do mấy vị đệ tử nhà họ Phương kia không ngừng tự vả mặt truyền ra.
Đầu óc Phương Dương cũng mơ hồ, hắn không nhận ra nam thanh niên này, nhưng cử động của đối phương rõ ràng cho thấy đang ra mặt giúp mình, vốn là hắn có dự định, nhân lúc cường giả của gia tộc chưa tới, lập tức dẫn theo Thiến Thiến rời đi.
Chẳng qua bây giờ hắn lại không dám đi, ân nhân cứu mạng của mình còn chưa đi, sao mình có thể rời đi trước?
Nghĩ tới đây, Phương Dương vỗ vỗ yêu hồ trong ngực, nói: "Thiến Thiến, cô rời khỏi nơi này trước đi."
Phương Dương rất rõ ràng, dù sao thì mình cũng là đệ tử nhà họ Phương, cho dù một lát nữa cường giả trong gia tộc có xuất hiện, cùng lắm cũng chỉ đưa mình tới Chấp Pháp Đường chịu phạt, chí ít sẽ không gặp phải nguy hiểm tính mạng.
Thế nhưng Thiến Thiến lại khác, Thiến Thiến là tinh quái, nếu như bị mấy cường giả trong gia tộc bắt lại, kết cục ra sao có thể nghĩ, tuyệt đối sẽ bị giết chết sau đó bị lấy đi tinh đan.
Nhưng mà, cái đầu nhỏ của Tam Vĩ Yêu Hồ chỉ lắc lư vài cái, đôi mắt yêu mị kia chớp chớp, ý là cô sẽ không đi.
"Thiến Thiến, nghe lời, cô rời khỏi nơi này trước, đợi tới khi chuyện bên này kết thúc tôi sẽ đi tìm cô."
Phương Dương nói lời này chỉ vì muốn dụ dỗ Thiến Thiến rời đi, bởi vì hắn biết dựa vào những tội trạng hắn đã phạm phải, sợ rằng sẽ bị giam một thời gian rất dài, trong khoảng thời gian ngắn đừng mơ tới chuyện rời khỏi sơn môn.
"A ân, ân ân ân ừm."
Tam Vĩ Yêu Hồ chậm rãi kêu lên vài tiếng, cái đầu nhỏ dụi dụi trong ngực của Phương Dương, ngay sau đó lại đưa móng vuốt nhỏ ra vạch vạch mấy cái, ý kia rất rõ ràng, chính là tôi sẽ không rời đi.
"Thiến Thiến, tại sao cô lại không nghe lời như thế? Cô còn như vậy nữa sau này tôi sẽ không để ý đến cô."
Phương Dương có chút bất đắc dĩ, mà Phương Minh đang đứng bên cạnh nghe được đoạn đối thoại giữa em họ nhà mình cùng con yêu hồ kia, cũng có chút bất đắc dĩ, đoạn đối thoại giữa em họ nhà mình cùng con hồ ly kia, thật không khác gì hai người đang yêu nói chuyện với nhau, đây là nghiệt duyên…
Phương Giác nhìn dáng dấp liếc mắt đưa tình của Phương Dương cùng tiểu hồ ly kia, trong lòng tràn đầy lửa giận, chẳng qua hiện tại hắn chỉ có thể chịu đựng, nhẫn nại chờ đợi cường giả trong tộc đến.
Sau một phút, một cỗ khí tức khủng bố đột nhiên từ phía trước sơn môn kéo tới, thậm chí đám người Phương Giác có thể cảm nhận được trận pháp sau lưng chập chờn, sáu lão già hơn sáu mươi tuổi liên tiếp xuất hiện ở trước sơn môn.
Sáu người này đều là cường giả Địa Cấp hậu kỳ, cũng là tồn tại gần với các trưởng lão trong nhà họ Phương.
Thấy sáu lão già này, trên mặt mấy vị chấp sự kia còn có đám người Phương Giác đều lộ ra vẻ cung kính, những lão già này đều là cao tầng trong gia tộc, là người nắm quyền chân chính, về phần các trưởng lão ở tầng thứ cao hơn, cái tầng thứ kia không phải người như bọn hắn đủ khả năng tiếp xúc đến.
Ngày bình thường mười vị trưởng lão nhà họ Phương cũng không quản lý chuyện bên trong gia tộc, tới cảnh giới như bọn họ rồi, chuyện quan trọng hơn chính là đề thăng thực lực bản thân, bởi vì sự tồn tại của bọn họ là dùng để kinh sợ thế lực khác trong giới tu luyện.
Sáu vị cường giả Địa Cấp hậu kỳ, thân thể Phương Dương cũng hơi chấn động một chút, cảm nhận được áp lực lớn lao.
"Ai dám làm càn ở nhà họ Phương ta!"
Trong khoảnh khắc khi sáu vị cường giả Địa Cấp hậu kỳ xuất hiện, ánh mắt lập tức rơi vào trên người Phương Minh, mấy vị chấp sự kia không cảm giác được khí tức trên người Phương Minh, nhưng bọn hắn có thể cảm thụ rõ ràng, khí tức trên người Phương Minh cũng không yếu hơn bọn hắn chút nào.
Cũng chính bởi vì phát hiện này, sáu vị cường giả này cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ kinh ngạc từ trong ánh mắt của đối phương, bọn họ tu luyện hơn nửa đời người mới tu luyện đến Địa Cấp hậu kỳ, mà người trẻ tuổi trước mắt, trên người tràn đầy sinh cơ nói cho bọn hắn biết, đối phương thật đúng là người trẻ tuổi.
Một cường giả Địa Cấp hậu kỳ chưa tới ba mươi tuổi? Giới tu luyện đã xuất hiện thiên tài yêu nghiệt như vậy từ lúc nào?
Hiển nhiên sáu vị cường giả nhà họ Phương này cũng không biết rõ chuyện của Phương Minh, không phải do bọn hắn không tìm hiểu, mà vì nhà họ Phương với tư cách là gia tộc đứng đầu trong giới tu luyện, căn bản bọn họ sẽ không chủ động tìm hiểu những chuyện đã xảy ra trong giới tu luyện.
Nói khó nghe một chút, mấy thiên tài hay cơ duyên gì gì đó tạo thành oanh động trong giới tu luyện kia, đối với nhà họ Phương đến nói đều không coi vào đâu, bởi vì nhà họ Phương không thiếu thiên tài, cũng không thiếu cơ duyên.
"Các hạ có thân phận thế nào?"
Cũng chính bởi vì nhìn ra được thực lực của Phương Minh, sáu vị cường giả này mới không vội ra tay, đương nhiên bọn họ cũng không sợ Phương Minh, mặc dù thực lực của đối phương ngang bằng bọn họ, thế nhưng đừng quên, bọn họ có sáu người.
"Phương Minh, con của Phương Chính."
Lần này Phương Minh không tiếp tục che dấu thân phận, mà theo những lời này của cậu thoát ra khỏi miệng, cả người Phương Dương ngây dại, mà sáu ông lão Địa Cấp hậu kỳ kia cũng đều mang vẻ mặt khiếp sợ, về phần mấy vị chấp sự khác lại càng khoa trương hơn, miệng há thật lớn, chỉ có những người trẻ tuổi như Phương Giác mới mang vẻ mặt mờ mịt, bởi vì hình như bọn họ chưa từng nghe nói trong gia tộc còn có người tên Phương Chính.
Phương Chính, cái tên này chưa từng xuất hiện trong thế hệ tuổi trẻ.
Bởi vì đối với những cao tầng nhà họ Phương kia, Phương Chính thật sự là quá phản nghịch, bọn họ không hy vọng đời sau của gia tộc có người học tập làm theo Phương Chính, cho nên đã che giấu tin tức về Phương Chính với những hậu bối trong gia tộc này.
Về phần Phương Dương, sở dĩ hắn biết cái tên này, nguyên nhân rất đơn giản, đó là cậu của hắn, hắn đã nghe được cái tên này từ trong miệng mẹ mình rất nhiều lần.
"Anh họ?"
Phương Dương có chút không dám tin tưởng, dùng giọng điệu không xác định mở miệng hỏi.
"Ừm, mẹ của cậu là cô tôi."
Phương Minh cười cười đáp lời, song khi cậu quay đầu lại nhìn về phía sáu vị cường giả Địa Cấp hậu kỳ kia, vẻ mặt lại trở nên băng lạnh.
"Ngươi là con của Phương Chính?"
Một lúc sau sáu lão già này mới phản ứng lại, tới cảnh giới này của bọn hắn, chuyện có thể khiến bọn hắn khiếp sợ cũng không nhiều lắm, nhưng Phương Chính tuyệt đối có thể tính là một trong số đó.
Có thể nói rằng, Phương Chính là hậu bối của bọn hắn, nhưng mà trước đây tên hậu bối này không hề nể mặt bọn hắn, khi Phương Chính tạo phản rời khỏi nhà họ Phương, các trưởng lão cũng không ra tay ngăn cản, mà đám người bọn họ đều không thể ngăn cản Phương Chính, tất cả mọi người ở đây đều không phải đối thủ của Phương Chính.
Đối với sáu người đến nói, chuyện năm đó quả thực là sỉ nhục đối với bọn họ, tuy rằng năm đó thực lực của bọn họ còn chưa đạt đến trình độ lúc này, nhưng lúc đó Phương Chính cũng chỉ là đệ tử trẻ tuổi, lấy tốc độ phát triển khủng bố của Phương Chính đến nói, chênh lệch này cũng sẽ chỉ càng kéo càng lớn.
"Ngươi nói ngươi là con của Phương Chính, ngươi có chứng cứ gì có thể chứng minh không?" Một ông lão mở miệng hỏi.
"Chứng cứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận