Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1040: Chỉ là vừa khớp, cô tin hay không

Chương 1040: Chỉ là vừa khớp, cô tin hay không
Cửa tiểu viện!
Khi Sở Niệm Điệp trở lại, hai người An An cùng Tư Tư đã chờ ở cửa viện, trên mặt hai cô ấy đều lộ ra vẻ kích động không thôi.
Các cô ấy biết rõ, lấy dung mạo cùng tài nghệ của tiểu thư nhất định có thể được đại nhân coi trọng, chỉ cần tiểu thư hơi lấy lòng vị đại nhân kia một chút, việc thoát khỏi tiện tịch rời khỏi Xuân Nhạc Cung đã trong tầm tay.
Sao Sở Niệm Điệp có thể không biết hai nha hoàn của mình đang thầm nghĩ điều gì, nhưng vẻ mặt cô ấy vẫn không thay đổi gì, chỉ gật đầu một cái sau đó lập tức muốn đẩy cửa viện đi vào, chẳng qua ngay trước khi vào viện cô ấy chú ý tới, bên trong trúc đình đã không còn bóng dáng cậu Phương nữa.
"Tiểu thư, ngay sau khi cậu Phương biết có đại nhân coi trọng tiểu thư, cậu ấy đã rời đi, đoán chừng là cậu ấy sợ đại nhân, nói cho cùng ở trước mặt đại nhân có thực lực mạnh mẽ kia, chút lực lượng của cậu Phương căn bản là không đủ xem."
Nghe nha hoàn trả lời, trong đầu Sở Niệm Điệp hiện lên ước định nửa tháng giữa cô ấy với cậu Phương kia, lúc đó cậu Phương chỉ cười cười với cô ấy mà không nói câu gì.
"Cảm ơn cô Sở tặng tiền giải vây, chỉ cần tôi còn ở Xuân Nhạc Cung một ngày, an toàn của cô Sở cũng được bảo đảm, không có ai có thể ép buộc cô Sở làm bất kỳ không gì cô không nguyện ý, trừ phi đối phương đạp trên thi thể của tôi."
Hồi tưởng lại hình ảnh lúc đó, trên mặt Sở Niệm Điệp lộ ra vẻ tự giễu, cô ấy không trách cậu Phương, tuy rằng cậu Phương cũng là người tu luyện nhưng so sánh với cường giả Lục phẩm, sự chênh lệch thật quá lớn, nếu đổi lại là cô ấy cô ấy cũng sẽ rời đi.
"Hai người ở bên ngoài viện chờ ta đi."
Đáp lại một tiếng, Sở Niệm Điệp đẩy cửa viện đi thẳng vào, sau đó xoay người đóng cửa viện lại.
Ngay khi đóng cửa xong Sở Niệm Điệp nhìn về phía bàn đá, đột nhiên Sở Niệm Điệp sửng sốt một chút, hơi kinh ngạc bật thốt lên: "Cậu Phương."
Sở Niệm Điệp có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, không ngờ cậu Phương đã rời khỏi trúc đình kia lại sẽ xuất hiện ở trên bàn đá trong viện, lúc này đang đốt lửa pha trà.
"Cô Sở đến đây đi, tôi là người thô kệch, không biết cô Sở có thể pha một bình trà giúp tôi hay không, một hồi nữa tôi muốn chiêu đãi một vị bằng hữu."
Phương Minh quay qua cười xán lạn với Sở Niệm Điệp, mà Sở Niệm Điệp thì ngơ ngác ngẩn ra, tin tức bản thân mình được đại nhân coi trọng đã truyền khắp toàn bộ Xuân Nhạc Cung, mà vị đại nhân kia cũng sẽ đến ngay lập tức, ngay cả An An cùng Tư Tư cũng biết rõ, mà dựa vào cái miệng rộng của An An cùng Tư Tư nhất định sẽ truyền tin này tới khắp nơi, chắc chắn cậu Phương đã nghe được.
Biết rõ vị đại nhân kia sẽ đến viện này, vậy mà cậu Phương còn dám đi vào đây, lại còn muốn mình pha trà để cậu chiêu đãi bạn bè, nghe cứ như là thiên phương dạ đàm (1) vậy.
(1) Thiên phương dạ đàm – Nghìn lẻ một đêm: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực
"Cậu Phương, chẳng lẽ cậu chưa nghe được tin tức gì sao?" Một lúc sau, Sở Niệm Điệp hỏi.
"Tin tức, tin tức gì?" Phương Minh cười cười hỏi ngược lại.
"Tôi được một vị đại nhân coi trọng, sợ rằng vị đại nhân kia sẽ đến viện này ngay." Sở Niệm Điệp cắn cắn môi, tuy rằng việc nói lời này ra khỏi miệng khiến cô ấy cảm thấy thẹn thùng, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nói ra.
Phương Minh cười một tiếng, nhìn dung nhan hoàn mỹ của Sở Niệm Điệp, tiếp tục hỏi: "Vậy cô Sở là tự nguyện sao?"
"Tự nguyện thì như thế nào, không tự nguyện thì như thế nào, trước mặt những nhân vật lớn như vậy tôi có cơ hội phản kháng sao?" Sở Niệm Điệp ai oán cười, thê mỹ không thể nói thành lời.
"Nếu như tự nguyện, vậy đương nhiên tại hạ sẽ chúc phúc cho cô Sở, nhưng nếu không phải tự nguyện, đương nhiên tại hạ phải tuân thủ hứa hẹn với cô Sở, ngày nào tôi còn ở đây không ai có thể bức bách cô Sở làm chuyện cô không muốn."
Nghe được lời nói của Phương Minh, Sở Niệm Điệp nở nụ cười, cười rất vui vẻ, dung nhan vốn thê mỹ đột nhiên như đào hoa đua nở, kinh diễm cả viện.
"Cậu Phương, cậu đùa giỡn như vậy thật không buồn cười chút nào."
"Tôi không đùa, cô Sở chỉ cần pha trà là được, trong mùa đông khắc nhiệt thế này, có thể pha một bình trà nóng chiêu đãi bạn bè thì còn gì tuyệt bằng."
Phương Minh cười ha hả một tiếng, cậu thích uống trà nhưng lại không thích pha trà, trà ở cõi âm cũng có mùi vị khá mới lạ, tuy rằng sau khi uống nó vào nó sẽ cắn nuốt một tia sinh cơ cùng dương khí trong cơ thể cậu, nhưng chút dương khí ấy với cậu thật không đáng kể chút nào.
Đôi mắt xinh đẹp của Sở Niệm Điệp chăm chú nhìn chằm chằm Phương Minh, một lúc sau, cô ấy im lặng không lên tiếng đi trở về phòng, khi cô ấy xuất hiện lại, còn mang theo một bình rượu vàng trong tay.
Dưới trận tuyết lớn, pha trà không bằng nấu rượu.
"Đa tạ cô Sở, đây là lần đầu tiên tôi uống rượu."
"Trước đây cậu Phương chưa từng uống rượu sao?"
"Có uống, nhưng chỉ uống rượu cố hương."
"Hẳn cố hương của cậu Phương tốt vô cùng, rượu này tên là rượu Tam Muội, mỗi cô gái trong Xuân Nhạc Cung đều sẽ được ban cho một lọ, chỉ dùng để uống với vị khách của cô ấy ngay trong đêm cô ấy phá thân."
"Trong đình nhìn tịch dương, cùng uống rượu Tam Muội."
Phương Minh đưa mắt nhìn Sở Niệm Điệp, khẽ ngâm một câu, Sở Niệm Điệp lập tức im lặng, chỉ yên tĩnh ở một bên nấu rượu, bàn tay mảnh khảnh chuyển động mềm mại, vừa nhấc lên vừa thu lại, vô cùng phong tình.
Không biết vì sao mà đêm càng ngày càng lạnh, gió cũng càng lúc càng lớn, thế nhưng cho dù là Phương Minh hay là Sở Niệm Điệp cũng đều không cảm thấy lạnh lẽo, rượu nóng vào bụng lại có cảm giác vô cùng sảng khoái.
"Đại nhân giá lâm!"
Một tiếng la uy nghiêm từ ngoài cửa truyền tới, lại sau đó là tiếng kinh hô của hai nha hoàn An An cùng Tư Tư đang giữ ở cửa, vậy mà, trong viện cho dù là Phương Minh hay là Sở Niệm Điệp cũng đều không để ý, thậm chí ngay thời khắc này Sở Niệm Điệp cởi bỏ trường sa, bắt đầu múa kiếm giữa màn đêm giá lạnh.
Cầm kỳ thư họa là thứ mà tất cả cô gái trong Xuân Nhạc Cung phải học tập, nhưng với tư cách là hoa khôi, thứ cô ấy phải học nhiều hơn như vậy nhiều, ngoại trừ cầm kỳ thư họa cô ấy còn phải học tập những tài nghệ khác, thậm chí ngay cả con đường tu luyện như thế nào cô ấy cũng phải hiểu rõ một chút.
Mặc dù không thể tu luyện, nhưng không có nghĩa là không thể hiểu.
Rượu Tam Muội cũng không phải chỉ có một mình Phương Minh ngồi uống, Sở Niệm Điệp cũng uống mấy chén, có lẽ là nương theo men rượu, gương mặt vốn trắng như tuyết của Sở Niệm Điệp lại nhiễm lên mấy rặng mây đỏ.
Kiếm này không hề có sát khí, chỉ có vẻ đẹp tới cực hạn.
Phương Minh không chớp mắt nhìn chằm chằm, thưởng thức màn múa kiếm, dường như trong miệng còn đang khẽ ngâm gì đó.
"Trên thành chúa thượng dương cờ trắng, thiếp chốn thâm cung chẳng biết chi. Mười bốn vạn quân đều bỏ giáp, nào ai xứng mặt đấng nam nhi (2)."
(2) Bài thơ Thuật quốc vong thi
Rầm!
Cũng chính lúc này, cửa chính của viện bị đẩy ra, gió lạnh thuận theo cửa chính thổi vào viện càng thêm dữ dội hơn, thân thể mềm mại của Sở Niệm Điệp hơi chấn động, phảng phất như không thể chịu nổi gió lạnh.
Nơi cửa có một bóng người đang đứng, mà trên tay bóng người này lại có thêm ba đầu người.
Sải bước đi vào!
Không chần chờ, bóng người này thậm chí còn không thèm nhìn Sở Niệm Điệp đang nhảy múa trong viện lấy một lần, trực tiếp đi về phía Phương Minh đang ngồi bên bàn đá.
Vẻ mặt Sở Niệm Điệp thay đổi, sau khi nhìn rõ dung mạo của bóng người này, khuôn mặt tươi cười của cô ấy lần đầu tiên có tâm tình chập chờn.
Không giống với vẻ tuyệt vọng cùng tái nhợt trước đây, lần này mới thật sự là giao động chân chính, ánh mắt cô ấy liếc nhìn ba cái đầu mà bóng người này xách trên tay, không cần nghĩ cũng biết, đây chính là đầu của ba vị đại nhân.
"Cô Sở, bạn của tôi đã đến, cô hâm rượu giúp tôi đi."
Phương Minh cười cười nhìn về phía Sở Niệm Điệp, dáng tươi cười không khác gì so với lúc trước, nét mặt Sở Niệm Điệp biến hóa một chút, cuối cùng vẫn chân thành đi về phía bàn đá, chỉ là trường kiếm cô ấy nắm trong tay vẫn không buông xuống.
Nấu rượu, rót rượu, động tác như nước chảy mây trôi giống lúc trước, chỉ là gân xanh nổi đầy trên tay tiết lộ tâm tình của cô ấy không còn bình tĩnh như trước.
"Đạo hữu, không có việc gì chứ?"
Phương Minh không tiếp tục nhìn Sở Niệm Điệp nữa, cậu nhìn về phía phân thân của mình, cười cười hỏi.
"Không việc gì."
Câu hỏi cùng câu trả lời của hai người rất đơn giản, nhưng Sở Niệm Điệp nghe vào tai, đáy lòng không nhịn được run lên, cho tới giờ khắc này cô ấy mới hiểu được, có một số việc vượt quá tưởng tượng của cô ấy, cũng vượt quá tưởng tượng của người sau lưng cô ấy.
Tần Dương, người đứng đầu chỉ dưới Sơn chủ Lạc Sơn, trong thời gian một năm này cái tên ấy đã truyền khắp toàn bộ Sơn thành, thiên phú tu luyện kinh khủng khiến người thán phục sợ hãi, chỉ trong thời gian một năm đã chém giết ba vị cường giả Lục phẩm, trong đó còn có một vị cường giả từng là trợ lý đắc lực, cánh tay trái bờ vai phải của Sơn chủ, thế nhưng hiện tại đã trở thành kẻ phản bội, Âu Dương Kỳ.
Một tháng trước, tin tức Âu Dương Kỳ trộm một bảo vật quan trọng của Sơn chủ sau đó chạy trốn đã khiến toàn bộ Sơn thành khiếp sợ, mà dưới sự tức giận Sơn chủ lập tức ra lệnh cho Tần Dương, sai Tần Dương bắt Âu Dương Kỳ, ai cũng cho rằng Tần Dương sẽ không thành công, bởi dù gì Âu Dương Kỳ cũng là cường giả bước vào Lục phẩm đã nhiều năm, đã sớm đạt tới cảnh giới Lục phẩm hậu kỳ, có người nói hắn là người có khả năng trở thành cường giả Thất phẩm thứ hai nhất Lạc Sơn.
Vậy mà ba ngày sau, khi Tần Dương mang theo đầu của Âu Dương Kỳ trở về, toàn bộ Sơn thành rung động, tất cả dân chúng trong Sơn thành đều hoan hô, không chỉ vì kẻ phản bội bị giết chết, quan trọng hơn là Lạc Sơn lại có một vị cường giả có hi vọng bước vào cảnh giới Thất phẩm hơn.
Một Sơn có hai vị cường giả Thất phẩm, đồng nghĩa với địa vị của Lạc Sơn trong số năm Sơn này sẽ được tăng cao, đối với toàn bộ người trong Lạc Sơn đây là một tin tức tốt.
Thế nhưng chỉ có Sở Niệm Điệp biết, khi Tần Dương mang đầu của Âu Dương Kỳ đến phủ Sơn chủ, Sơn chủ đã không nói một lời, sau nửa canh giờ, trong phủ Sơn chủ truyền đến một tiếng nổ mạnh, mật thất Sơn chủ tu luyện bị hủy diệt triệt để.
Kết cục của trận chiến này đã truyền khắp Lạc Sơn, cũng bắt đầu lan truyền sang các Sơn khác, có tin đồn ngay cả Vực chủ đại nhân cũng đã nhận được tin tức này, nhớ kỹ cái tên Tần Dương này.
Cũng chính là vào thời khắc ấy, Sở Niệm Điệp gặp được một người.
Sau đó, Sở Niệm Điệp lập tức biết rõ cái tên Tần Dương, cũng biết chuyện mà cô ấy phải hoàn thành, nhưng cô ấy chưa từng gặp Tần Dương lần nào, cũng đúng, một người là hoa khôi lầu xanh thân phận thấp hèn, một người là cường giả Lục phẩm, hai người khác nhau một trời một vực, dựa theo lẽ thường vốn không có cơ hội gặp nhau.
Nhưng cô ấy biết, sẽ có ngày cô ấy gặp được vị đại nhân có danh tiếng như mặt trời ban trưa này, cũng biết khẳng định ba vị đại nhân kia không thể giết chết Tần Dương được, cho nên, cô ấy là lá bài tẩy sau cùng của Sơn chủ, Tần Dương không thể sống, đây là mệnh lệnh của Sơn chủ.
Thế nhưng cô ấy thật sự có thể làm được sao?
Mười bốn vạn quân đều bỏ giáp, nào ai xứng mặt đấng nam nhi.
Cậu Phương nói những lời này không phải nói cho cô ấy nghe sao?
Có lẽ thứ mà cô ấy vẫn cho là bí mật, trước mặt hai người đàn ông này lại không phải là bí mật gì đáng nói.
Một vị Tần Dương đã khiến Sơn chủ ăn ngủ không yên, mà bây giờ nơi này lại có một người giống Tần Dương như đúc đang ngồi uống rượu, Sở Niệm Điệp không biết nếu Sơn chủ biết tin này liệu sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?
"Cô Sở, nếu tôi nói tôi gặp được cô chỉ là vừa khớp, không biết cô Sở có tin hay không?"
Đột nhiên Phương Minh ngẩng đầu nhìn về phía Sở Niệm Điệp, Sở Niệm Điệp sửng sốt một chút, nhìn con ngươi thuần triệt của Phương Minh, vô thức gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận