Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 444: Phát tiết

Chương 444: Phát tiết
Từ thành phố S đến Hương Giang kỳ thực không lâu, nhưng mà chiếc thuyền này của Tang Cẩu không giống những chiếc thuyền khác, vì tránh né tuần tra, đầu tiên hắn nhất định phải lượn quanh bờ biển, tổng cộng phải lênh đênh trên biển ba ngày.
Ngày thứ nhất mọi người bên trong khoang thuyền vẫn bình thường song khi ngày thứ hai đến, bắt đầu có người ngồi không yên.
Căn buồn chật chội, kín mít và hôi thúi, cộng thêm không có nước và thức ăn, phần lớn người bên trong khoang thuyền đều không trụ được, không có thức ăn thì không sao thế nhưng ở trên biển không có nước thì không có mấy người có thể chịu nổi.
"Dựa vào cái gì không cho chúng ta thức ăn nước uống, chúng ta đã đưa tiền rồi."
"Đúng, chúng ta đưa tiền rồi."
Có mấy người trẻ hơn một chút đứng lên, đi về phía cửa khoang thuyền, nhưng mà mấy người này đi ra không bao lâu, thì bị mấy gã vai u thịt bắp lôi ngược trở lại toàn thân đều là máu, thân thể như con cá chết bị lôi vào, để lại trên mặt đất mấy vệt máu tươi.
"Muốn chết thì các ngươi cứ thử làm loạn đi, lần sau thì không phải là đánh một trận mà trực tiếp ném xuống biển làm mồi cho cá."
Đối mặt với ánh mắt hung ác độc địa của bọn chúng, lại nhìn thấy tình trạng thảm hại của mấy gã thanh niên, một tia dũng khí của mọi người vừa mới dâng lên đều biến mất hết rồi.
"Các người cũng không thể để chúng tôi đói chết, nếu để chúng tôi chết đói các người cũng không lấy được tiền."
Không ít người trong căn buồng nhỏ này đều là đưa tiền trước, cũng có người thỏa thuận với Đầu Rắn, đến được Hương Giang thì người thân mới thanh toán thù lao, mà phần lớn những người lén đi đều áp dụng phương thức này.
Bởi vì chỉ có như vậy an toàn của bọn họ mới có thể được bảo đảm, nếu không, tên Đầu Rắn đó thu tiền rồi bỏ trốn hoặc là giết người diệt khẩu, loại chuyện như vậy không phải là chưa từng xảy ra.
"Yên tâm, sẽ không để cho mọi người chết, sẽ cho các ngươi giữ lại một hơi thở gọi điện thoại cho người nhà."
Mấy gã này chỉ cười nhạt, loại tình huống này bọn họ gặp hoài, ngược lại chỉ cần không chết thì không có có bất kỳ vấn đề gì, chờ đến Hương Giang, vẫn phải ngoan ngoãn gọi điện thoại trả tiền.
"Muốn trách, thì trách hai con này, bất quá Tang ca của chúng ta nói, cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần hai con này ngoan ngoãn lên tàu, tất cả mọi người có thể ăn uống thoải mái. "
Gã đó vừa nói xong, bầu không khí bên trong khoang thuyền thay đổi trong chớp mắt, tất cả những người khác đều nhìn về phía hai cô gái.
"Không, chúng ta tuyệt đối sẽ không đi ra khoang thuyền."
Hai cô gái liền vội vàng lắc đầu, gã đó hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, vung tay lên, mang theo đồng bạn đi ra ngoài.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mà người càng đói khát càng thấy thời gian trôi qua chậm chạp, bất quá một khắc đồng hồ sau đó, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi lên tiếng.
"Ta nói hai cô, những người này nhất định là sẽ không bỏ qua cho hai người, cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ, còn không bằng đáp ứng bọn họ."
"Đúng vậy, hơn nữa, chuyện này cũng là một sự hưởng thụ." Một người đàn ông trung niên khác cũng phụ họa theo.
"Mọi người làm sao có thể như vậy, muốn đi ra ngoài thì tự các người đi ra ngoài." cô gái tóc ngắn phẫn nộ, phản bác.
"Mấu chốt là chúng ta đi ra ngoài cũng vô dụng."
"Không cần biết các ngươi nói gì, nói chung đây tuyệt đối không có khả năng. "
Buồng nhỏ trên tàu khôi phục sự yên tính một lần nữa, còn Phương Minh từ đầu tới cuối đều không nói một lời, với tố chất thân thể của hắn mà nói, một ngày một đêm không ăn không uống đều không có vấn đề gì.
Cũng không biết qua bao lâu, khi sắc trời tối lại tối thêm lần nữa, bên trong khoang thuyền tất cả mọi người bắt đầu chìm vào trong giấc ngủ, bởi vì chỉ khi ngủ mới có thể quên đi cảm giác đói khát.
Nhưng mà, trong bóng tối Phương Minh vẫn mở mắt, bởi vì ở bên trong khoang thuyền truyền đến tiếng huyên náo, hai bóng người đang chậm rãi đi tới gần chỗ hắn.
Bất quá, hai bóng người này trực tiếp vượt qua Phương Minh, đi về phía hai cô gái tựa ở góc.
"Các người muốn làm gì? "
Một trong hai cô gái đột nhiên thức dậy, lập tức kêu lên sợ hãi, mà tiếng thét này cũng làm cho tất cả mọi người thức giấc.
"Làm gì, hai người các ngươi vốn là giá bán hoa thì phải đi bán hoa còn giả trang cái gì tinh khiết, cũng bởi vì các ngươi hại làm bọn chúng ta đây không có thức ăn,
Các người không phải là không muốn đi ra ngoài sao, vậy hãy để cho chúng ta sung sướng. "
Hai bóng người chính là hai gã đàn ông đã mở miệng vào ban ngày, lúc này hai gã trực tiếp đè sấp hai cô gái trên mặt đất.
"Các ngươi đã hại chúng ta thảm như vậy, thì phải bồi thường cho chúng ta. "
"Buông tay, các người buông tay. "
"Người đâu cứu mạng a, người đâu cứu mạng. "
Hai cô gái làm sao mạnh bằng hai gã đàn ông to lớn như vậy, bị đè xuống đất chỉ có thể liều mạng kêu cứu, nhưng mà bên trong khoang thuyền những người khác đều hờ hững, bởi vì ở trong lòng bọn họ đối với hai cô gái này cũng là tràn đầy oán hận.
Đúng vậy, không cho họ thức ăn là Tang Cẩu, nhưng mà bọn họ không dám oán hận Tang Cẩu, cho nên bọn họ chuyển oán hận sang hai cô gái này, bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ tình cảnh hiện tại của bọn họ chính là do hai người bọn họ mang tới.
Thậm chí, còn có mấy gã đàn ông khác từ đầu đã cân nhắc trong lòng, ở trên thuyền này không có luật pháp tồn tại, mà hai cô gái này vóc người cũng không tệ, dưới tình huống như vậy, có người cầm đầu, mầm móng tội ác khó tránh khỏi nảy sinh ở trong lòng bọn hắn.
Đây chính là nhân tính, mà Tang Cẩu chính là biết điểm này, cho nên mới bày ra bố cục như vậy.
Bên trong khoang thuyền có động tĩnh dĩ nhiên sẽ có người tới kiểm tra, nhưng mà bọn hắn chỉ đứng ở cửa nhìn.
Không có ý muốn ngăn cản một chút nào, bởi vì ... chuyện này ở trong dự liệu của bọn họ rồi.
"Nằm yên đó mà hưởng thụ đi, không có ai có thể cứu được các ngươi."
Hai gã đàn ông lúc này hoàn toàn lộ ra bản chất ác thú ẩn giấu trong lòng, trên thực tế hai gã này vốn cũng không phải là người tốt lành gì, đều là tội phạm đang trên đường chạy trốn.
Bắt đầu có tiếng quần áo bị xé rách truyền ra, hai cô gái kêu khóc, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng hai gã đàn ông nhe răng cười, Phương Minh hơi nhíu mày một cái, sau một khắc trực tiếp tung ra một cước.
Bốp!
Một gã vừa mới cởi quần nằm đè lên cô gái đang nằm úp sấp vừa cảm giác được cái mông đau xót thì bị đá mạnh một cái, sau đó cả người lăn vài vòng trên mặt đất.
Chuyện xảy ra bất ngờ như vậy khiến cho gã còn lại ngừng động tác trên tay, ánh mắt nhìn về phía Phương Minh bên này.
"Làm sao, người anh em ngươi cũng muốn chơi, vậy thì cũng phải xếp hàng, đến khi hai ta thoải mái chơi xong thì đến phiên ngươi, những anh em khác cũng giống như nhau."
"Đúng, hai đứa con gái này chưa thấy đủ đâu , ngươi xem trên ngực con điếm này còn xăm cả một cánh hoa hồng, nhất định là thèm chơi."
Phương Minh nở nụ cười gằn, đứng lên từ chỗ của mình, không trả lời, chỉ đá thêm một cước, gã đó tuy đã phòng bị, lấy tay ngăn cản, nhưng sau đó vẫn kêu lên một tiếng đau đớn.
"Cút! "
Một ánh mắt lạnh lùng quét qua, hai gã đàn ông tuy là vẻ mặt mặt giận dữ, nhưng cũng không dám động thủ với Phương Minh, chỉ lộ vẻ tức giận lui trở về vị trí của mình.
"Cảm ơn, cảm ơn anh. "
Hai cô gái sửa sang lại quần áo xốc xếch, hai tay che trước ngực của mình, quay lại nhìn Phương Minh với ánh mắt biết ơn.
Phương Minh không trả lời, ra tay giúp đỡ chỉ là bởi vì không muốn nhìn thấy cảnh đó, nhưng hai cô gái này đúng là như hai gã kia nói, là muốn lén qua Hương Giang để làm gái.
Bên trong khoang thuyền mấy gã đứng canh ở cửa nhìn thấy hết mọi chuyện, một gã trong đó nhanh chóng rời đi, hiển nhiên là tìm Tang Cẩu để báo cáo.
Không lâu sau, Tang Cẩu dẫn theo hai gã nữa đi vào buồng nhỏ trên tàu, liếc nhìn hai cô gái ngồi chồm hổm ở trong góc, lập tức ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Phương Minh, khóe miệng nhếch nhếch lên, nói rằng:
"Nể mặt ông chủ Tưởng, chuyện lần này ta không so đo, lôi hai con điếm này ra" nửa câu đầu của Tang Cẩu là nói với Phương Minh, nửa câu sau là nói với hai gã thủ hạ.
Hành động của Phương Minh phá hủy kế hoạch của Tang Cẩu, nếu như đổi thành những người khác, hắn đã sớm đánh cho thập tử nhất sinh, nhưng Phương Minh là do Tưởng Thiên Thành sắp xếp, hơn nữa đã cố ý căn dặn, cho dù là Tang Cẩu cũng không dám quá phận, dù sao thế lực của Tưởng Thiên Thành ở tại nội địa hay là Hương Giang đều rất lớn.
"Không, chúng ta không đi ra."
"Buông tha chúng ta, thực sự cầu xin ngươi."
Hai cô gái sợ hãi, ôm nhau rút vào một chỗ, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn hai gã đàn ông đang đi về phía mình. Phương Minh nhíu mày một cái, trầm giọng nói: "Ở... "
"Mày câm miệng cho tao, tự cho rằng mình là chúa cứu thế sao, lão tử lúc trước là nể mặt ông chủ Tưởng, nói thêm một câu nữa, lão tử mặc kệ ông chủ Tưởng, ném ngươi xuống biển làm mồi cho cá! "
Tang Cẩu đột nhiên vung tay chỉ Phương Minh, trực tiếp ném điếu xì gà đang ngậm trên miệng xuống đất.
Phương Minh hơi nheo mắt lại, sau một khắc trên mặt lộ ra nụ cười, vừa cười vừa đi về phía Tang Cẩu.
Hắn giờ phút này cũng cần phát tiết, mà đám người của Tang Cẩu hiển nhiên là rất thích hợp cho hắn dùng để phát tiết
Bốp!
Một gã vai u thịt bắp đứng phía trước Tang Cẩu nhìn thấy Phương Minh đi tới, trực tiếp tung một quyền như vũ bão về phía Phương Minh, nhưng nắm tay còn chưa tới gần Phương Minh, cả người liền té bay ra ngoài, văng thẳng vào vách tường.
"Muốn chết"
Nhìn thấy đồng bọn ngã xuống đất, hai gã khác liếc nhau một cái, cùng tiến lênh tung quyền cước.
Rầm rầm rầm!
Nhưng mà chưa tới ba giây, hai gã này cũng bay theo đồng bọn, mà giờ khắc này Phương Minh cách Tang Cẩu không đến ba thước.
"Một tên cứng đầu, các anh em lên cho ta."
Tang Cẩu quát lên một tiếng, từ ngoài khoang thuyền xông vào mười mấy gã, trong đó có không ít tên còn cầm theo gậy gộc.
Thấy những người này, trong mắt Phương Minh nồng nặc sát khí, cũng không tránh né, trực tiếp xông tới.
Một màn kế tiếp, bên trong khoang thuyền tất cả mọi người trợn tròn mắt, bởi trong mắt bọn họ, bộ dạng Phương Minh tựa như một con mãnh hổ xổng chuồng, mấy gã này tuy là nhiều người, cũng không có người nào có thể đỡ được một quyền của Phương Minh, không đến mấy phút, từng gã nằm trên mặt đất kêu rên.
Bốp!
Phương Minh trực tiếp đấm một đấm vào mặt của Tang Cẩu, một đấm này khiến hàm răng của Tang Cẩu vỡ vụn hết, bất quá Phương Minh cũng không thèm ngừng lại, túm đầu của Tang Cẩu lại, rồi vung tay ra cả khuôn mặt của Tang Cẩu trực tiếp đập vào cột sắt.
Buông tay ra, thấy Tang Cẩu nằm trên mặt đất lúc này đây thực sự như chó nhà có tang, vẻ mặt hung ác của Phương Minh chẳng những không biến mất, ngược lại còn sâu hơn.
Hắn cần giải tỏa, giải tỏa những cừu hận vẫn đè nén suốt mấy ngày nay, còn bọn Tang Cẩu đúng lúc chủ động đưa tới cửa.
Bất quá đúng lúc này, ngoài khoang thuyền đột nhiên truyền đến tiếng hét, "Tang ca, không xong, chúng ta lại lái vào hải vực ma quỷ rồi. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận