Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 520: Mục đích của hoàng thất

Chương 520: Mục đích của hoàng thất
Trong giáo đường, Phương Minh cùng vương tử Kassel hai người chậm rãi dạo bước, dọc theo đường đi Kassel giống như một hướng dẫn viên du lịch giới thiệu lịch sử của giáo đường cho Phương Minh, tương phản với hắn, Phương Minh với tư cách thần tử giáo hội lại nghe tới gương mặt ngơ ngác.
Nhận thức về giáo hội của Phương Minh cũng chỉ ngang với hiểu biết của một người bình thường với giáo hội, còn về những thứ như bối cảnh và lịch sử khi xây dựng nhà thờ lớn London, rồi một bức tranh nào đó do giáo sĩ nào lưu lại, tên cùng nội dung của bức tranh lại phản ứng tình huống giáo hội ở thế kỷ nào… Những thứ này Phương Minh hoàn toàn không biết gì cả.
Chẳng qua, Phương Minh vẫn chỉ mỉm cười lắng nghe, bởi vì cậu tin tưởng Kassel để những người khác cách ly bọn họ tuyệt đối không chỉ là vì muốn làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu, cậu chỉ cần lẳng lặng chờ Kassel đi vào chủ đề chính là tốt rồi.
Quả nhiên khi đi tới một tấm bia đá lớn trong giáo đường, Kassel dừng bước, mà giờ khắc này sau lưng của hai người cũng đã không nhìn thấy bóng người nào khác nữa, ngay cả một số giáo sĩ phụ trách chuyện trong giáo đường cũng đều đã rút lui.
"Thần tử có hiểu biết bao nhiêu đối với nước Anh của tôi?"
Kassel thay đổi đề tài câu chuyện, Phương Minh cũng biết hắn ta đây là muốn đi vào chủ đề chính rồi.
"Nước Anh là một quốc gia vô cùng cổ xưa, một quốc gia mở đầu cho nền công nghiệp cận đại, đồng thời còn là người khai sáng chế độ quân chủ lập hiến, từng là đế quốc tuyệt vời nhất..."
Phương Minh cũng không thổi phồng, những lời cậu nói đều là lời nói thật, từ khi cách mạng công nghiệp bắt đầu, nước Anh vẫn luôn là một vai diễn rất quan trọng trên thế giới, nếu như không có chiến tranh thế giới lần thứ hai mà nói, có lẽ nước Anh đã có vị thế như nước Mỹ bây giờ.
"Đúng vậy, quốc gia của tôi đã từng đại biểu cho văn minh cùng khoa học kỹ thuật, cũng giống như đất nước Trung Quốc phương Đông của thần tử, từ ngàn năm trước đã là đại biểu cho nền văn minh tối cao, Đường triều thịnh thế, triều Nguyên có đội quân tinh nhuệ hoành hành Á Âu…"
Kassel cũng cảm khái nói, nước Anh cùng Trung Quốc đều có một điểm tương đồng, đó chính là đều có một quá khứ vô cùng huy hoàng, thời kỳ huy hoàng nhất, nước Anh được xưng là đế quốc mặt trời không lặn, ranh giới rộng lớn tới cỡ nào có thể nghĩ.
Chỉ là, Trung Quốc bởi vì Thanh triều bế quan toả cảng mà từ từ xuống dốc, mà nước Anh cũng là bởi vì một số nguyên nhân mà sau cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ hai bắt đầu chậm rãi tụt hậu, thẳng đến sau chiến tranh thế giới lần thứ hai lại bị tổn thương nguyên khí nặng nề, mặc dù bây giờ vẫn là quốc gia phát đạt, nhưng không thể nào so sánh với thời kỳ huy hoàng nhất.
"Không biết thần tử có ý kiến gì đối với chuyện chúng tôi muốn thoát khỏi liên minh Châu Âu?"
Con ngươi của Phương Minh co rút lại một chút, mặc dù cậu không quan tâm chính trị nhưng cũng biết nước Anh muốn rời khỏi liên minh Châu Âu, hơn nữa còn thành công bước đầu rồi, nói cách khác công dân Anh đều tán thành việc quốc gia rời khỏi liên minh châu Âu, dù cho bởi vậy sẽ dẫn đến kinh tế giảm đi bọn họ cũng không lo lắng.
Công dân nước Anh không phải người ngu, bọn họ sở dĩ muốn rời khỏi liên minh châu Âu, không có gì hơn là nghĩ những di dân từ bên ngoài tới chiếm đoạt tài nguyên của bọn họ.
"Là đúng hay sai tôi không thể khẳng định, chẳng qua lịch sử ngày sau sẽ chứng minh rõ ràng." Phương Minh nhàn nhạt đáp.
"Thần tử nói rất đúng, tất cả đúng sai, lịch sử ngày sau tự nhiên sẽ đưa ra kết quả chính xác."
Kassel mỉm cười, đối với câu trả lời này của Phương Minh hắn cũng không ngạc nhiên chút nào, hắn là vương tử của nước Anh, vị thần tử này cùng hắn là bèo nước gặp nhau, không thể nào ở ngay trước mặt hắn bình luận tốt xấu của chuyện thoát khỏi liên minh châu Âu.
Nếu muốn làm cho đối phương nói ra lời trong lòng, vậy thì đầu tiên phải nói cho đối phương biết thái độ của mình trước đã.
"Thần tử, nói thật đi, về chuyện rời khỏi liên minh Châu Âu hoàng thất chúng ta đều rất tán đồng, từ cổ chí kim, những quốc gia bên phía Châu Âu cùng nước Anh tôi vẫn luôn có khoảng cách, hơn nữa những năm gần đây bởi vì chính sách của liên minh Châu Âu, không ngừng có những di dân từ bên ngoài tới tiến nhập nước Anh, chủng tộc cùng tín ngưỡng xung đột khiến cho quốc gia trở nên có chút bất ổn."
"Mặt khác, những thứ mà hằng năm nước Anh của tôi giao nộp cho liên minh Châu Âu có tỉ lệ GDP gần bằng với hai nước Đức, Pháp, nhưng cuối cùng thứ chúng tôi nhận lại từ liên minh lại là ít nhất."
Nước Anh tuy rằng cũng thuộc về Châu Âu, nhưng cùng những quốc gia khác của Châu Âu có một eo biển Anh, cho nên từ trước tới nay, người Anh vẫn luôn có cảm giác ưu việt hơn người Châu Âu, ngồi xem các quốc gia khác ở Châu Âu đánh qua đánh lại.
Nếu như muốn đưa ra ví dụ tương ứng, những quốc gia khác của liên minh Châu Âu là người một nhà, mà nước Anh chính là một cô vợ xinh đẹp được gả tới, sau khi cô vợ xinh đẹp này được gả đi rồi cô mới phát hiện ra, cô chẳng những không có được chỗ tốt mà người ta đã hứa hẹn, hơn nữa nhà chồng còn không ngừng đòi tiền trợ cấp từ nhà mẹ đẻ, thậm chí người nhà chồng vẫn còn dựa vào quan hệ thông gia mà thâm nhập vào nhà mẹ đẻ, hưởng thụ đãi ngộ mà chỉ có người nhà mẹ đẻ mới được nhận.
Phương Minh trầm mặc không nói, chuyện chính trị cậu không hiểu rõ lắm, hơn nữa cũng không muốn nhúng tay.
Kassel thấy Phương Minh không tiếp lời cũng không để ý, tiếp tục nói: "Hiện tại không thể không thoát khỏi liên minh Châu Âu, đương nhiên, không phải tất cả công dân đều hy vọng thoát khỏi liên minh Châu Âu, không dối gạt thần tử, quốc gia của tôi gần đây cũng là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, cho nên lúc này tôi tìm đến thần tử là hy vọng thần tử có thể giúp nước tôi một việc."
"Vương tử nói quá lời, tôi chính là một người bình thường không hiểu rõ về chính trị, đâu khả năng giúp đỡ vương tử chuyện gì chứ." Phương Minh cười một tiếng cự tuyệt.
"Thần tử đừng vội cự tuyệt, sở dĩ tôi tới tìm tới thần tử là vì kế hoạch này hai người chúng ta đều có lợi đấy." Kassel thấp giọng: "Thần tử là thần tử của giáo hội, mà quốc gia của tôi có một lượng tín đồ giáo hội rất lớn, nếu như thần tử có thể đứng ra ủng hộ nước tôi thoát khỏi liên minh Châu Âu, tin tưởng những công dân có ý kiến này không còn phản đối gay gắt như vậy."
Nghe được lời của Kassel, Phương Minh cuối cùng cũng đã hiểu rõ nguyên nhân vương tử này tới giáo đường chờ cậu, đây là muốn mượn lực lượng của tôn giáo đến xoa dịu cảm xúc của những công dân trong nước đang phản đối.
Hoàng thất nước Anh sẽ làm như thế nào Phương Minh không biết, thế nhưng cậu tin tưởng chỉ cần cậu đáp ứng, hoàng thất nước Anh cùng những chính trị gia này liền sẽ chuẩn bị tốt tất cả kế hoạch, chút chuyện nhỏ đó đối với những nhân sĩ tinh anh này đến nói thật sự là không thành vấn đề.
Chẳng qua Phương Minh cũng biết giáo hội có thể tiếp tục tồn tại thế giới này, đồng thời gây dựng được lực ảnh hưởng thật lớn như thế, có một nguyên nhân rất trọng yếu đó chính là giáo hội không nhúng tay vào chính trị của các quốc gia, đây là điểm mấu chốt khiến các quốc gia dễ dàng dung túng cho giáo hội, một khi vượt qua điểm mấu chốt này, giáo hội sẽ đối mặt với áp lực cực lớn.
Chỉ là, cái đó và Phương Minh có quan hệ gì đâu?
Nghĩ tới đây, Phương Minh cười rất vui vẻ, nếu như hoàng thất nước Anh có thể đưa ra lợi ích đầy đủ, vậy cuộc làm ăn này không phải là không được.
"Tôi biết chuyện này đối với thần tử đến nói là một việc rất khó khăn, nhưng nếu như thần tử đáp ứng, thần tử có thể không cần tới thánh thành, cậu chỉ cần ở lại nước Anh nhưng vẫn sẽ có địa vị tương ứng, quốc gia của tôi sẽ bảo vệ thần tử, chí ít ở quốc gia của tôi, tất cả nhân viên thần chức đều phải lấy thần tử vi tôn."
Lúc Kassel nói lời này trong mắt có thâm ý, điều này làm cho Phương Minh ngạc nhiên một chút, rất hiển nhiên, hoàng thất nước Anh tồn tại cổ xưa như vậy hẳn là cũng biết một số bí mật của giáo hội, cái bí mật giữa giáo hoàng và thần tử Mộng Cơ nói cho cậu biết, hoàng thất nước Anh rất có thể cũng biết.
"Thần tử đi tới nhà thờ lớn ở các nơi là vì cái gì, tôi tin tưởng trong lòng thần tử cũng rõ ràng, mà ở điểm này hoàng thất tôi sẽ đứng về phía thần tử."
Lời này vừa ra Phương Minh liền biết rõ, hoàng thất thật sự biết bí mật giữa giáo hoàng và thần tử, cũng đã nhìn thấu nguyên nhân mình phải đến giáo đường ở các nơi để chúc phúc cho tín đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận