Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1070: Phương Minh có tâm sự? (2)

Chương 1070: Phương Minh có tâm sự? (2)
Lý Hạ Tiêu không mặn không lạt mở miệng, mà Trương Tư Hàn vừa nghe thấy lời này lập tức biết rõ bản thân mình đã đắc tội với người trong ghế lô, chẳng qua cho dù có đắc tội cậu ta cũng không để ý, bởi vì đối với cậu ta, Tần Tuyết là quan trọng nhất.
"Xin lỗi."
Không nói gì nữa, Trương Tư Hàn lập tức đi về phía trước.
Trong ghế lô, trên mặt Phương Minh lộ ra dáng tươi cười, lẩm bẩm một câu: "Thằng nhóc này cũng có thể coi là có chút cốt khí, nể mặt phần cốt khí này của cậu ta bản thân mình sẽ cho cậu ta ăn ít khổ hơn."
Phương Minh biết rõ chuyện đã xảy ra bên ngoài ghế lô, ngay khi Trương Tư Hàn đi ra ngoài thần trí của cậu đã chú ý tới đối phương, đương nhiên, vốn bản thân cậu muốn nhìn xem thằng nhóc này có chạy ra ngoài nôn hay không, nếu cậu ta mà nôn cậu sẽ rót cho cậu ta thêm ba bình rượu trắng nữa.
Một lần nữa trở lại ghế lô, Trương Tư Hàn không hề nói gì tới chuyện đã xảy ra trên hành lang, thật giống như cậu ta chỉ ra ngoài đi WC một lát mà thôi.
"Anh, em lại mời anh một ly."
Trương Tư Hàn không đề cập tới đương nhiên Phương Minh cũng không nói, hai người lại bắt đầu cụng ly, đương nhiên, kết quả sau cùng tự nhiên là Trương Tư Hàn ngã xuống.
"Tiểu Tuyết, thằng nhóc này đã say thành như vậy rồi, đêm nay đưa cậu ta tới nhà anh đi, một cô bé như em không chăm sóc cậu ta được đâu."
Nghe được những lời Phương Minh nói, Tần Tuyết còn chưa cảm thấy gì thế nhưng trên mặt Diệp Tử Du cùng Hàn Kiều Kiều lại lộ ra vẻ kinh ngạc, các cô là người hiểu rõ anh chồng nhà mình nhất, nếu ông xã nhà mình đã làm khó dễ Trương Tư Hàn như thế, chuốc Trương Tư Hàn say khướt, hẳn sau đó chồng mình phải ném cậu ta ở khách sạn mới đúng, làm sao có thể mang về nhà?
Chẳng qua mặc dù các cô ấy không biết rõ vì sao ông xã nhà mình lại thay đổi ý định, nhưng Diệp Tử Du cùng Hàn Kiều Kiều đều không có ý kiến gì, chàng trai tên Trương Tư Hàn này là người thành thật, lại đối tốt với Tần Tuyết, điểm này có thể cảm nhận được từ màn liếc mắt đưa tình của cặp đôi này khi ngồi trên bàn ăn.
Trương Tư Hàn ở nhà họ Trương, đương nhiên Trương An Nhàn cũng ở đó, cũng may là nhà của Phương Minh ở Ma Đô là một căn biệt thự, chỉ riêng phòng cho khách đã có tới mười mấy phòng, ngược lại có thể ở đủ.
Về đến nhà, một đêm bình yên.
Sáng sớm hôm sau!
"Anh, em đến trường học với Tư Hàn."
"Đi thôi đi thôi, đều nói con gái lớn không dùng được, ôi, lời này quả nhiên là không nói sai, chẳng qua buổi tối mấy đứa nhớ về nhà ăn cơm, anh trai em tự mình xuống bếp, để mấy em biết một chút về tài nấu nướng của anh đây."
"Tài nấu nướng của anh?"
Trên mặt Tần Tuyết khó có được lộ ra vẻ chê bai, nếu như cô ấy nhớ không lầm, người anh trai này của mình chưa từng xuống bếp nấu ăn bao giờ.
"Tiểu Tuyết, ánh mắt này của em là có ý gì? Anh nói cho em biết, trong khoảng thời gian này trù nghệ của anh đã đột nhiên tăng mạnh, mấy người chị dâu của em thích nhất là đồ ăn anh trai em làm đấy."
"Dạ dạ dạ, buổi tối nhất định bọn em sẽ trở về ăn bữa tiệc lớn."
Tần Tuyết che miệng cười khẽ, lúc này trên mặt Phương Minh mới lộ ra vẻ hài lòng, đợi khi Tần Tuyết thay giầy xong lại nói: "Em mang theo Tiểu Hắc đi."
Cửa biệt thự, Tiểu Hắc đang nhàn nhã phơi nắng hơi bất mãn đưa mắt nhìn thoáng qua Phương Minh, nhưng vẫn hấp ta hấp tấp đi tới trước mặt Tần Tuyết.
"Anh, không được mang sủng vật vào học viện." Tần Tuyết hơi khó xử.
"Người nào nói? Anh cũng biết học viện tu luyện, dường như không hề có quy định như vậy, em cứ dẫn theo Tiểu Hắc cùng đi đi, thằng này đã lâu rồi không được ra ngoài, nó ở trong sân mãi cũng sắp phát điên lên rồi."
"Vậy được rồi."
Cuối cùng Tần Tuyết vẫn đồng ý, ôm Tiểu Hắc vào lòng sau đó mới lên xe rời khỏi biệt thự.
Cùng đi học viện tu luyện, ngoại trừ Tần Tuyết cùng Trương Tư Hàn còn có Trương An Nhàn, lần này có thể xem là lần làm thủ tục nhập học chính thức của cháu mình, đương nhiên phải có trưởng bối như cô ấy đi cùng, mà anh trai cùng chị dâu của cô ấy lại tương đối bận việc không đi được, chỉ có thể là người cô như cô ấy đứng ra sắp xếp.
"Ông xã, vì sao anh lại muốn Tiểu Tuyết mang cho Tiểu Hắc đi vậy, anh sợ Tiểu Tuyết gặp phải nguy hiểm gì trong học viện sao?" Diệp Tử Du ôm đứa bé hơi nghi ngờ hỏi.
Người ngoài không biết Tiểu Hắc có thực lực gì, nhưng với tư cách là nữ chủ nhân Diệp Tử Du lại biết rất rõ ràng, Tiểu Hắc đã từng một vuốt trực tiếp cào nát một miếng sắt dày chừng mười phân, hơn nữa thằng nhóc chết tiệt này còn là một kẻ rất khó đối phó, thường xuyên bắt nạt sủng vật của những nhà khác trong tiểu khu, nó chỉ sợ một mình Lão Hoàng.
"Ngược lại anh không sợ Tiểu Tuyết lọt vào nguy hiểm, nhưng thằng nhóc Trương Tư Hàn này... Ha ha..."
Phương Minh cười cười, nụ cười có chút ý vị thâm trường, cậu rất thấu hiểu lòng người, ngày hôm qua Trương Tư Hàn không nể mặt các giáo viên trong học viện, lần này đến trường học chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy.
"Muốn làm chỗ dựa cho Tư Hàn thì anh cứ trực tiếp đến học viện tu luyện một chuyến không phải xong rồi sao, còn cần phải phiền toái như vậy? Danh hiệu Phương đại công tử vừa tung ra, còn ai dám bắt nạt Tư Hàn, muốn nịnh bợ cậu ta còn không kịp ấy chứ."
Hàn Kiều Kiều cũng từ gian phòng đi ra, thời gian một năm này vợ chồng ba người ở chung với nhau, Phương Minh cũng không lừa gạt bọn họ chuyện trong giới tu luyện, mà Hàn Kiều Kiều cùng Diệp Tử Du cũng đã biết thân phận địa vị của Phương Minh trong giới tu luyện.
"Ông xã, không phải người tu luyện như anh đều phải tu luyện sao, em thấy thời gian một năm này anh chỉ chăm sóc bọn em cùng con, cũng không nhìn thấy anh tu luyện, có phải anh có tâm sự gì hay không?"
Trên mặt Diệp Tử Du có vẻ lo lắng, trên thực tế cô ấy và Hàn Kiều Kiều đã từng cùng thảo luận vấn đề này, luôn cảm thấy ông xã nhà mình có cái gì đó không đúng, đường đường là nhân vật lớn trong giới tu luyện lại ở nhà trông trẻ cho các cô, mặc dù chuyện này khiến các cô ấy cảm thấy rất hạnh phúc, cũng tỏ rõ rằng ông xã rất quan tâm các cô cùng đứa bé, thế nhưng các cô vẫn luôn cảm thấy ông xã nhà mình có cái gì đó không đúng lắm.
"Anh thì có thể có tâm sự gì chứ, em chớ suy nghĩ lung tung, chỉ ở cùng hai em anh đã thấy rất vui vẻ rồi, bản thân anh vốn không có tâm tranh bá gì mà..."
Phương Minh cười cười lắc đầu, nhưng chỉ có bản thân cậu biết, trong lòng cậu đã hơi chấn động một chút khi nghe câu hỏi này của Diệp Tử Du.
Bạn cần đăng nhập để bình luận