Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1003: Kết thúc

Chương 1003: Kết thúc
Người nhà họ Mục thấy thảm trạng của lão tổ nhà mình, trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt, không chỉ là vì lão tổ đã thua, quan trọng hơn là lão tổ thua đại biểu cho nhà họ Mục xong, mà sợ rằng tánh mạng của bọn hắn cũng khó có thể giữ được.
"Quả nhiên, đối mặt với pháp tắc Thời gian, sợ rằng cường giả Thiên Cấp bình thường không phải là đối thủ."
Ánh mắt đám cường giả Thiên Cấp ở đây nhìn Phương Minh mang theo vẻ kiêng kỵ, bọn họ không biết tình huống chiến đấu chân thật, chỉ cho rằng Phương Minh dựa vào pháp tắc Thời gian để chiến thắng pháp tắc Hắc ám của Mục Thượng.
Phương Minh bước từng bước đi về phía Mục Thượng bị đóng đinh trên vách đá, không che giấu sát ý của mình chút nào, mà đám người ở đây cũng không ai mở miệng khuyên can, bởi vì lần ước chiến này vốn là ước chiến sinh tử.
Đương nhiên, nếu như Phương Minh thua, tất cả mọi người tin tưởng đám trưởng lão nhà họ Phương tuyệt đối sẽ không ngồi xem mặc kệ, bởi vì nhà họ Phương có thực lực đủ để lật bàn không tuân theo quy tắc, nhưng nhà họ Mục lại không có thực lực này.
Nhà họ Mục chỉ có thể tuân theo quy tắc trên chiếu bạc, thắng thì tốt, nhưng nếu thua, đó chính là hoàn toàn game over.
Đối với nhà họ Mục, trận đánh cuộc này rất không công bình, nhưng trên đời này vốn không có công bình gì đáng nói, trước đây khi nhà họ Mục truy sát Phương Minh sao không nghĩ tới công bình?
"Yên tâm, ngươi sẽ không chết sớm như vậy, trước khi ngươi chết, ta sẽ để ngươi tận mắt chứng kiến nhà họ Mục bị diệt.",
Phương Minh không trực tiếp ra tay giết chết Mục Thượng mà xoay người, đưa mắt nhìn về phía tổ trạch nhà họ Mục.
Sau một khắc, tay phải vung lên, từng lưỡi đao gió xuất hiện từ trong hư không phóng về phía nhà họ Mục.
Dựa vào cảnh giới hiện tại của cậu có thể biết rõ toàn bộ tổ trạch nhà họ Mục có bao nhiêu người, thậm chí ngay cả chuyện dòng chính nhà họ Mục có bao nhiêu người cũng có thể cảm ứng tới.
Những lưỡi đao gió này đang phóng về phía tộc nhân dòng chính nhà họ Mục.
"Lưỡi đao gió, hắn còn nắm giữ pháp tắc Phong?"
Những cường giả Thiên Cấp kia thấy những lưỡi đao gió này xuất hiện, vẻ mặt cũng chấn động, trong nháy mắt lập tức hiểu được Phương Minh không chỉ nắm giữ pháp tắc Thời gian mà còn có pháp tắc Phong.
"Cậu ta đã lĩnh ngộ pháp tắc Phong khi nào?"
Sự nghi ngờ này đã trở thành nghi ngờ chung của những cường giả Thiên Cấp ở đây, ngay cả mấy vị trưởng lão nhà họ Phương cũng cảm thấy đầu óc mơ hồ, bởi vì bọn họ cũng cho rằng Phương Minh chỉ nắm giữ pháp tắc Thời gian mà thôi.
"Chẳng trách có thể dễ dàng đánh bại Mục Thượng như vậy, nắm trong tay pháp tắc Thời gian cùng pháp tắc Phong, đã có thể lọt vào top những cường giả Thiên Cấp hàng đầu."
Không nói tới sự nghi ngờ của những cường giả Thiên Cấp này nữa, lúc này nhà họ Mục đã biến thành một chốn tu la, khi một lưỡi đao gió hạ xuống lại có một tộc nhân dòng chính nhà họ Mục gục xuống, trực tiếp bị lưỡi đao gió bổ thành hai nửa.
Nhà họ Mục có rất nhiều tộc nhân, chỉ riêng nhất mạch lấy Mục Thượng làm chủ đã có tới hơn năm trăm tộc nhân, lại thêm mấy mạch khác nữa, tổng cộng dòng chính có hơn hai nghìn người.
Đương nhiên, chắc chắn không phải tộc nhân nào của nhà họ Mục cũng đang ở trong tổ trạch, lấy sự khôn khéo của Mục Thượng nhất định đã nghĩ tới hậu quả khi nhà họ Mục chiến bại trong trận này, nhất định đã bí mật đưa một nhóm tộc nhân nhà họ Mục đi, âm thầm đợi thời cơ Đông Sơn tái khởi.
Chẳng qua Phương Minh cũng không thèm để ý, bởi vì nhà họ Phương sẽ ra tay tiêu diệt dư nghiệt nhà họ Mục, trừ phi nhà họ Mục trốn ra nước ngoài như cậu trước đây.
"Phương Minh, ngươi tàn sát tộc nhân của nhà họ Mục ta, tất sẽ không được chết tử tế."
Mục Thượng thấy tộc nhân hậu bối không ngừng ngã xuống, quắc mắt nhìn trừng trừng, bởi vì hắn biết, nhà họ Mục đã hoàn toàn xong.
"Ta có thể được chết già hay không là chuyện của ta, chỉ tiếc, ngươi không có cơ hội thấy được."
Phương Minh lạnh lùng nhìn về phía Mục Thượng, không chút do dự, sau một khắc một lưỡi đao gió chém ra, trực tiếp chém về phía Mục Thượng.
Rầm!
Đầu Mục Thượng lăn xuống, một đời kiêu hùng, một vị cường giả Thiên Cấp cứ ngã xuống như vậy.
Vẻ mặt của những cường giả Thiên Cấp khác cũng đều có chút phức tạp, đã bao nhiêu năm qua, trong giới tu luyện vẫn luôn có một định luật bất thành văn, đó chính là sau khi bước vào cảnh giới Thiên Cấp, gần như đã tránh khỏi kết cục phải chết khi tranh đấu.
Trước khi chưa bước vào cảnh giới Thiên Cấp, mọi người vẫn luôn tranh khí vận tranh tài nguyên, giữa hai bên đánh nhau to, nhất tướng công thành vạn cốt khô, giẫm lên thi hài của những thiên tài cùng thời đại khác để bước lên bảo tọa Thiên Cấp.
Mà một khi có thể bước vào cảnh giới Thiên Cấp, những tranh chấp này gần như đã biến mất, cho dù có tranh đấu những cường giả Thiên Cấp khác nhưng đại đa số đều là đến điểm thì ngừng, thứ nhất là vì muốn giết chết một vị cường giả Thiên Cấp quá khó khăn, thứ hai cũng là vì giữ gìn lợi ích của mình.
Nếu những cường giả Thiên Cấp cũng chém chém giết giết như Địa Cấp, ngày hôm nay ngươi giết chết vị cường giả Thiên Cấp này, nhưng ai biết ngày sau có thể bị cường giả Thiên Cấp mạnh hơn giết chết hay không?
Cho nên, đến điểm thì ngừng là kết quả tốt nhất.
"Ta có dự cảm, có lẽ một thời loạn thế sắp đến, chỉ sợ ngay cả chúng ta cũng không được an sinh."
Một vị cường giả Thiên Cấp mở miệng, mà lời của hắn cũng khiến những cường giả Thiên Cấp khác đồng cảm, so sánh với những người tu luyện khác, đương nhiên con đường tin tức của những cường giả Thiên Cấp như bọn họ càng rộng hơn, những biến hóa đã xuất hiện trên thế giới này không thể tránh khỏi con mắt của bọn họ.
"Ước chiến đã kết thúc, lão phu phải đi trước đây."
Những cường giả Thiên Cấp này sôi nổi rời đi, vẻ mặt đều có chút ngưng trọng, có lẽ là kết cục của Mục Thượng đã khiến bọn họ cảm thấy thỏ chết cáo thương, hoặc cũng có thể bọn họ đang liên tưởng tới biến hóa của thế giới.
So sánh với cảm xúc trầm trọng của mấy cường giả Thiên Cấp, đám cường giả Địa Cấp đang xem cuộc chiến lại hoàn toàn bất đồng, nhất là những người trẻ tuổi kia, nguyên một đám trở nên xúc động vô cùng, bọn họ đã coi Phương Minh là thần tượng của mình, mà bây giờ Phương Minh lại có thể chém giết cường giả Thiên Cấp có uy tín lâu năm, điều này đã khiến bọn họ cảm thấy rất có lòng tin.
Ai nói giới tu luyện nhất định phải một bước một dấu chân (1), ai nói những người tu luyện thời gian dài nhất định sẽ lợi hại hơn những người tu luyện thời gian ngắn, ở trước mặt Phương Minh đại nhân lập tức không tồn tại những thứ này.
(1) Một bước một dấu chân: ý chỉ phải vững chắc từng bước, đánh tốt căn cơ
Đây là một loại cổ vũ.
...
"Mấy vị trưởng lão, chuyện giải quyết tốt hậu quả liền giao cho các ngươi đi."
Phương Minh không tiếp tục đợi ở chỗ này, sau khi chào hỏi các trưởng lão nhà họ Phương lập tức rời đi, mà các trưởng lão nhà họ Phương cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, lần này bọn họ dẫn theo không ít cường giả Địa Cấp nhà họ Phương qua đây, chính là vì để xử lý hậu quả.
Nhà họ Mục thua, nhưng nhà họ Mục lại đang chiếm cứ không ít tài nguyên, nếu là suy bại bình thường hẳn nhà họ Phương không thể nuốt hết những tài nguyên này một mình, nhưng Mục Thượng lại bị Phương Minh tự tay chém giết, chẳng khác nào tài nguyên nhà họ Mục đã thuộc về Phương Minh.
"Cung chủ, chẳng lẽ cứ nhìn nhà họ Phương độc chiếm tài nguyên nhà họ Mục sao?"
Bên phía Tông Thánh Cung có ông lão không phục, quay qua hỏi cung chủ nhà mình.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Đi tranh đoạt cùng nhà họ Phương sao? Hay ngươi cảm thấy ngươi là đối thủ của Phương Minh?"
Cung chủ Tông Thánh Cung tức giận trừng mắt liếc đệ tử này của mình, trận ước chiến giữa Phương Minh cùng nhà họ Mục đã được định trước từ lâu, lúc trước thế lực các nơi không nhúng tay, đương nhiên hiện tại cũng không thể nào nhúng tay muốn kiếm một chén canh.
Nếu như đổi lại là những cường giả Thiên Cấp khác, có thể các thế lực lớn còn sẽ có chút tâm tư, thế nhưng ai bảo đối phương lại là Phương Minh đây.
Hiện tại trong số những người mà các thế lực lớn không nguyện ý đắc tội nhất, Phương Minh tuyệt đối có thể xếp vào Top 3, cho dù là Tông Thánh Cung cũng không nguyện ý đắc tội với vị sát tinh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận