Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 871: Phương Minh là sắc lang (1)

Chương 871: Phương Minh là sắc lang (1)
Dù sao thì Lăng Mộ Mai cũng là tổng giám đốc một tập đoàn đa quốc gia, sau khi nghe thấy Phương Minh nói đến đây, làm sao có thể không rõ ràng? Huống chi, đây còn là chuyện luôn quanh quẩn trong lòng bà suốt hơn hai mươi năm nay.
"Con... Con là Mẫn nhi?"
Run run rẩy rẩy vươn tay, Lăng Mộ Mai dùng giọng điệu không thể tin được hỏi, nhưng không đợi Tiêu Ngọc Nhi trả lời, Lăng Mộ Mai đã lập tức xông tới ôm Tiêu Ngọc Nhi vào lòng.
"Đúng vậy, con chính là con gái của mẹ, mẹ có thể cảm giác được."
Lúc trước bởi vì không suy nghĩ tới phương diện này, nhưng bây giờ vừa nhìn liền thấy, trán của cô gái trước mắt này quá giống với bản thân mình khi còn trẻ, huống chi, bà tin tưởng con mình không sẽ không lừa gạt mình.
Bị người ôm lấy, Tiêu Ngọc Nhi cũng có chút chân tay luống cuống, cô ấy không biết nên nói cái gì, muốn há mồm, nhưng kích động trong lòng không ngừng dâng lên, một câu cũng đều không nói ra được.
"Mẫn nhi, mẹ tìm con hơn hai mươi năm, mẹ tìm con tìm tới thật khổ..."
Lăng Mộ Mai ôm con gái của mình, nước mắt chảy ròng ròng, trước đây khi con trai con gái mất tích, lòng bà như bị đao cắt, nhưng nếu phải nói tới bà lo lắng cho người nào hơn, thì đương nhiên đó chính là con gái của mình.
Nếu như có người nhặt nuôi con trai, dựa vào tư tưởng trọng nam khinh nữ của người trong nước, hẳn con trai bà sẽ không phải chịu quá nhiều tổn thương, tối đa cũng chỉ là lớn lên trong gia đình hơi nghèo khó một chút mà thôi, chịu chút khổ sở trong ăn uống sinh hoạt, nhưng chí ít những phương diện khác đều được bảo đảm.
Nhưng con gái lại không giống vậy, bởi vì quan niệm truyền thống, rất nhiều người già đều không thích cháu gái, nếu như con gái mình là do một gia đình có điều kiện không tốt nhận nuôi, như vậy khả năng con bé phải chịu khổ cực là rất lớn.
Không chỉ không được người trong nhà coi trọng, bị trưởng bối đánh chửi, thậm chí còn có thể bị buộc lập gia đình, nhất là bà còn biết có một số nơi nghèo đói bần cùng, rất nhiều người đều trông cậy vào việc gả con gái để kiếm tiền mua nhà cưới vợ cho con trai.
Cho nên, tại trong lòng Lăng Mộ Mai luôn cảm thấy vô cùng lo lắng cho con gái mình, nhưng phần lo âu này bà lại không thể nói ra được, lúc này thấy con gái mình đứng ở trước mặt mình, cuối cùng cũng không được nữa.
Tiêu Ngọc Nhi có thể cảm thụ được phần tâm tình kích động kia của mẹ mình, phần tâm tình này nhiễm qua cô ấy, khiến viền mắt cô ấy đỏ bừng, cố nén không để nước mắt rơi xuống.
"Mẫn nhi, con là đang trách mẹ sao? Trách mẹ nhiều năm như vậy vẫn không tìm được con, để conn chịu khổ sao?"
"Không, con sống rất tốt."
Tiêu Ngọc Nhi lắc đầu, lúc này Lăng Mộ Mai mới ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát con gái mình, da trắng mềm mịn, mới nhìn qua thực sự không bị khổ gì, nghĩ đến điều kiện của gia đình nhận nuôi của con bé cũng thật không tệ.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, mẹ chỉ sợ con phải chịu khổ, có thể nói cho mẹ những chuyện con đã trải qua mấy năm nay không?"
Lăng Mộ Mai lôi kéo tay Tiêu Ngọc Nhi, ngay từ đầu Tiêu Ngọc Nhi còn có chút không được tự nhiên muốn rút tay về, thế nhưng cô ấy phát hiện tay của mình bị bà nắm rất chặt, cuối cùng chỉ có thể thôi, bị kéo đến ngồi ở tấm phản gần đó.
"Mẹ, mẹ và em gái tâm sự đi, con đi ra ngoài một chút."
Nhìn hai người phụ nữ đỏ cả vành mắt, Phương Minh cảm thấy dưới loại tình huống này bản thân cậu tiếp tục ở lại đây có vẻ không thích hợp lắm, cậu vẫn nên đi ra ngoài một chút thì hơn.
"Ừm, để trợ lý Trần đưa con đi thăm quan khắp nơi đi, đi thăm công ty một chút cũng rất tốt."
Có con gái mình, hiện tại Lăng Mộ Mai đã không hề để tâm tới cậu nữa, đương nhiên, Phương Minh cũng không ăn ghen tị, cười cười đi ra cửa, nhường lại không gian này cho hai mẹ con.
Thấy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc mở ra, Trần Khiết đang ngồi đối diện trong phòng làm việc cũng lập tức đặt công việc trên tay xuống, đi tới.
"Phương Minh thiếu gia, có chuyện gì không?"
"Ah, không sao, tôi muốn đi thăm quan các nơi một chút."
Nghe được lời của Phương Minh, Trần Khiết suy nghĩ một chút đáp: "Vậy để tôi đưa cậu đi thăm quan công ty."
Thật ra, bởi vì nghe được lời nói của Phương Minh khi còn trong phòng làm việc lúc trước, ấn tượng của Trần Khiết với Phương Minh đã tụt dốc không phanh, thế nhưng rốt cục thì người ta cũng là thái tử gia, bản thân mình lại chỉ là một người làm thuê, không đắc tội nổi.
Phương Minh gật đầu, lập tức Trần Khiết lại dẫn theo Phương Minh đến từng phòng ban bộ môn trong công ty, mà đối với Trần Khiết, đương nhiên người trong công ty quen thuộc, tổng trợ lý Trần, là người thân tín bên cạnh tổng giám đốc, một đường đi qua, không ít người đều dừng lại chào hỏi.
"Phương Minh thiếu gia..."
"Tuổi của chị lớn hơn tôi, tôi gọi chị là chị Trần thì tốt hơn, chị cũng cứ gọi thẳng tên tôi là được, cái danh xưng thiếu gia này nghe có chút không được tự nhiên, hiện tại đã là năm tháng nào rồi..."
Nghe được lời nói của Phương Minh, Trần Khiết không chỉ không cảm thấy vui vẻ, ngược lại trong lòng càng thêm khinh bỉ Phương Minh, bởi vì cô ấy cho rằng Phương Minh làm vậy là muốn lôi kéo làm quen mình, loại công tử nhà giàu có tiền này rất biết cách tán gái đấy.
Cái gì mà chị Trần, mình và cậu thân quen lắm sao?
"Phương Minh thiếu gia khách khí, cậu là con trai của tổng giám đốc mà tôi chỉ là trợ lý của tổng giám đốc thôi, không đảm đương nổi cách xưng hô này của cậu, cậu cứ gọi tôi là trợ lý Trần đi."
Phương Minh có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn người phụ nữ này, đây là có địch ý gì với bản thân mình sao? Chẳng qua dường như bản thân mình không đắc tội với cô ấy mà đúng không? Hay phụ nữ hơn ba mươi tuổi đã tới thời mãn kinh rồi?
"Được rồi, trợ lý Trần thì trợ lý Trần."
Trần Khiết dẫn đầu, ở trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng, lão nương cũng không phải mấy cô gái không hiểu sự đời kia, sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy.
Phân bộ của tập đoàn Nghiễm Niên ở Ma Đô rất lớn, tất cả các bộ môn phòng ban trong nước đều ở đây, Trần Khiết dẫn theo Phương Minh đi tới rất nhiều bộ môn, những người của nghành khác thấy Trần Khiết liền muốn đi lên chào hỏi, nhưng đều bị ánh mắt của Trần Khiết ngăn lại.
"Tập đoàn Nghiễm Niên ngoại trừ thuốc đông y, còn dính tới sản nghiệp khác?"
Sau khi thăm quan một chút, Phương Minh cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, cậu vốn cho rằng nghiệp vụ chủ yếu của tập đoàn Nghiễm Niên là tiệm thuốc đông y, nhưng sau khi đi thăm quan một vòng lại phát hiện, thuốc đông y chỉ chiếm một bộ phận trong đó mà thôi, thậm chí còn không được tính là nghiệp vụ quan trọng nhất.
"Phương Minh thiếu gia, mặc dù tập đoàn chúng ta lập nghiệp từ thuốc đông y, chẳng qua từ mười năm trước đã bắt đầu phát triển theo hướng đa dạng hóa, không chỉ liên quan đến mấy ngành nghề internet, công nghệ cao, còn có điền sản cùng ngành đầu tư, dù sao hiện tại đa số xí nghiệp đều phát triển như vậy."
Trần Khiết vừa trả lời câu hỏi của Phương Minh vừa thêm khinh bỉ Phương Minh trong lòng, quả nhiên là nhị thế tổ, thậm chí ngay cả nghiệp vụ công ty kinh doanh đều không quan tâm.
Đầu năm nay, nếu như chỉ kinh doanh tiệm thuốc, sao tập đoàn Nghiễm Niên có thể có quy mô lớn như vậy, lại làm sao có thể xây dựng một tòa nhà lớn như thế ở nơi tấc đất tấc vàng như Ma Đô này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận