Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 258: Mời đồng chí Trần Đại Chiêu ngồi xuống, để đồng chí Lý Độc Tú phát biểu đi

Chương 258: Mời đồng chí Trần Đại Chiêu ngồi xuống, để đồng chí Lý Độc Tú phát biểu đi
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
“Anh Nhan, tôi nhắc lại một lần nữa. Tôi không có hề có cảm giác với anh, tôi cũng sẽ không gả cho anh, mời anh từ nay về sau đừng quấn lấy tôi nữa!”
Trần Tâm Di vẻ mặt kiên định. Cô đã quyết định, lần này dứt khoát nói ra hết, bớt cho con người này về sau cứ quấn lấy cô.
Sắc mặt Nhan Hải trở nên vô cùng khó coi. Anh ta chưa từng bị con gái cự tuyệt thẳng thừng như vậy, đã vậy còn bị cự tuyệt ngay trước mặt người ngoài.
“Trần Tâm Di, tôi nói cho cô biết, cho dù cô không muốn lấy cũng phải lấy, trừ phi cô muốn thấy nhà họ Trần các cô hoàn toàn gameover.”
“Ý anh là sao?” - Trần Tâm Di nhíu mày nhìn Nhan Hải. Bất ngờ được thông báo gia đình mình đã an bài cho cô và Nhan Hải kết hôn, hình trong đó có bí mật gì đó mà cô không biết.
“Có ý gì hả? Người nhà họ Trần các cô sắp bị tai ương ngập đầu rồi, chỉ khi lấy tôi mới có thể bảo vệ người nhà họ Trần các cô.”
Nhan Hải cũng không giấu diếm nữa, anh ta muốn phá tan niềm tin của Trần Tâm Di, khiến cô gái này chết tâm mà gả cho anh ta. Đợi đến khi Trần Tâm Di lấy anh ta rồi, anh ta phải tra tấn chà đạp Trần Tâm Di thật tàn nhẫn, như vậy mới giải được tiết hận trong lòng.
“Anh nói bậy bạ gì đó, nhà họ Trần tôi làm ăn chân chính, không có kẻ thù, tai ương ngập đầu ở đâu chứ?”
Trần Tâm Di tuy ngữ khí cứng rắn, nhưng nội tâm cô có chút dao động. Bởi cô nhớ đến khoảng thời gian này, biểu hiện của ba cô và cả ông nội cô nữa.
Nhất là ông nội cô, hai tháng trước thần sắc có chút bất thường, cả ngày nhốt mình trong phòng, có khi cả ngày cũng không chịu ra khỏi phòng ăn cơm. Còn ba mình và chú bác mình cũng luôn tỏ ra căng thẳng, giống như có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra vậy.
“Không có kẻ thù? Không có kẻ thù thì làm sao người nhà họ Trần các cô trong khoảng thời gian này lại bán tháo nhiều xí nghiệp như vậy. Nhà họ Trần các cô muốn ôm tiền ra nước ngoài, nhưng kết quả lại không thành công.”
Lúc Nhan Hải nói chuyện cũng không chắc lắm, vì tình hình cụ thể anh ta cũng không biết rõ. Chỉ là ba anh ta nói với anh ta, nhà họ Trần sẽ gặp đại nạn. Nhà họ Trần sở dĩ tìm nhà họ Nhan họ để bàn chuyện thông gia, chính là muốn dùng thế lực nhà họ để tránh kiếp nạn này.
Thế nhưng Nhan Hải cũng biết tính toán của ba và các trưởng bối nhà anh ta. Họ đồng ý làm thông gia, mượn cơ hội lấy hết tài sản nhà họ Trần. Dù sao nhà họ Trần mấy năm nay phát triển không tệ, luận về giá trị tài sản thì vẫn ở trên nhà họ Nhan họ.
Tuy nhiên, đoạt lấy gia sản nhà họ Trần là thật, giúp nhà họ Trần vượt quá kiếp nạn này thì không có khả năng. Vì theo lời ba anh ta nói, nhà họ Trần đã đắc tội với người mà nhà họ Nhan họ không dám đắc tội.
Nói cách khác, nhà họ Trần bị giết là chuyện chắc chắn. Đối với Nhan Hải, chiếm đoạt tài sản nhà họ Trần cứ để các trưởng bối lo, hắn chỉ muốn có được Trần Tâm Di. Dù sao Trần Tâm Di cũng đẹp hơn những cô gái trước đó của anh ta.
Có được Trần Tâm Di, đến lúc đó nhà họ Trần bị giết, cho dù Trần Tâm Di có chết cũng không liên quan gì đến anh ta, dù sao anh ta cũng chỉ là chơi đùa mà thôi. Nếu Trần Tâm Di không chết, cũng không còn nhà họ Trần làm chỗ dựa vững chắc, vậy không phải đành để mặc anh ta khi dễ sao.
Đây là suy nghĩ chân chính trong lòng Nhan Hải, chẳng qua vì ba anh ta đã dặn, hơn nữa xuất phát từ ý nghĩ muốn thực hiện càng nhiều tư thế, anh ta mới tỏ ra bên ngoài là theo đuổi Trần Tâm Di. Nói cách khác, cứ đợi đến lúc Trần Tâm Di gả cho anh ta là được rồi.
“Cho cô mặt mũi cô lại không biết quý trọng. Tôi đồng ý lấy cô là cho nhà họ Trần các cô một cơ hội. Nếu ba cô không cầu xin ba tôi, cô nghĩ tôi sẽ lấy cô sao?”
“Anh… anh cút ngay cho tôi!”
Trần Tâm Di tức giận thở hổn hển. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói.
“Chuyện gì vậy, tôi nghe nói Tiểu Hải đến, chắc là đến tìm Tâm Di.”
Đúng lúc này, từ ngoài cửa xuất hiện bóng một người, một người đàn ông trung niên dáng người hơi mập mạp khoảng chừng hơn năm mươi tuổi bước vào.
“Ba, anh ta nói ba muốn đem con gả cho anh ta, là vì muốn cứu nhà họ Trần chúng ta, vì nhà họ Trần chúng ta sắp gặp đại nạn.” - Thấy ba mình xuất hiện, Trần Tâm Di liền dùng ngữ điệu chất vấn hỏi.
Trần Đại Lương nghe thấy con gái nói, vẻ mặt trở nên có chút lúng túng. Còn Nhan Hải lúc này lại hừ lạnh một tiếng, cũng không hề cho ba vợ tương lai chút mặt mũi nào, dù sao cũng đã xé mặt nhau rồi. Hơn nữa dựa theo lời ba nói, nhà họ Trần đã không còn con đường nào khác.
“Cái đó… Tâm Di… Chuyện này…”
“Ba, ba mau nói cho con biết anh ta có nói đúng không?”
“Thật ra, nói thế nào nhỉ, ba cảm thấy Tiểu Hải cũng không tệ, rất xứng với con…”
“Được rồi, ba không cần nói nữa, con hiểu rồi.”
Nghe thấy lời nói của ba mình, Trần Tâm Di làm sao có thể vẫn chưa hiểu chứ? Lời Nhan Hải nói đều là thật, nhà mình đang gặp nạn, mà ba mình quả thật đã dùng con gái để cứu nhà họ Trần.
Chỉ có một điều cô nghĩ không ra, xã hội hiện đại rốt cuộc còn có thế lực gì có thể diệt trừ nhà họ Trần họ chứ?
Càng không thể lý giải được là, ba mình lại là hạng người bán con gái để bảo vệ gia tộc.
“Tâm Di, có gì chúng ta từ từ nói, ở đây còn những người khác mà, hai người đây là?”
Mắt Trần Đại Lương nhìn về phía Phương Minh và Tiền Gia Lý. Hai người Phương Minh và Tiền Gia Lý lúc này cũng hơi lúng túng. Người ta nói chuyện nhà người ta, hai người ngoài bọn họ ngồi ở đây quả thật không thích hợp chút nào.
“Chúng tôi chỉ là khách nhàn rỗi đến đây uống tách trà mà thôi.”
Phương Minh đứng lên, liếc nhìn Tiền Gia Lý ra dấu ra về, nhưng Nhan Hải châm chọc nói: “Khách? Tôi thấy là tình nhân thì có.”
“Tiểu Hải, Tâm Di là đứa trẻ rất truyền thống, chưa từng hẹn hò với ai bao giờ.”
Trần Đại Lương cũng tỏ ra bất mãn. Nhưng nghĩ đến nhà họ Trần sắp gặp nạn, ông không thể không ngăn cơn giận. Nếu không đổi lại là người khác nói con gái mình như vậy, lấy tính cách của ông đã sớm cho anh ta một cái tát tai rồi.
“Dù sao cũng là nhà họ Trần các ông cầu xin chúng tôi, là các ông khăng khăng không phải tôi thì sẽ không gả. Có điều này nhà họ Trần các ông phải nhớ cho rõ, nếu làm tôi tức giận thì khỏi cần cưới hỏi gì nữa, tôi xem nhà họ Trần các ông sẽ làm sao.”
Nhan Hải không sợ Trần Đại Lương, bởi vì nhà họ Trần nhất định sẽ bị giết, anh ta không cần phải lễ độ với người chết. Về phần gia sản của nhà họ Trần, đợi đến khi nhà họ Trần bị giết sạch rồi mới chiếm đoạt, tuy rằng có hơi phiền phức nhưng cũng không phải là không làm được.
Trần Đại Lương nghẹn lời, mà người đàn ông trung niên đi vào chung với Trần Đại Lương có ngoại hình rất giống ông ta lúc này cũng lên tiếng: “Tiểu Hải con coi cách con nói kìa, Tiểu Di chắc chắn rất thích dáng vẻ này của con.”
Người này là chú của Trần Tâm Di, cũng chính là em trai của Trần Đại Lương - Trần Đại Chiêu.
“Chú hai, con không thích anh ta, chú thích thì chú lấy anh ta đi.”
Trần Tâm Di không nhịn được nữa, mình mà thích Nhan Hải? Một tên con trai lăng nhăng như vậy?
“Tâm Di, sao con lại nói như vậy chứ? Chú hai là nam, nếu chú hai là một cô gái trẻ hai mươi tuổi như con đây, chú hai đã sớm quấn lấy Tiểu Hải rồi. Chàng trai tốt như vậy đi đâu để tìm chứ?”
Lời Trần Đại Chiêu nói khiến Phương Minh lại nhịn không được mà phì cười, cậu thật sự muốn nói một câu, đồng chí Trần Đại Chiêu này có thể ngồi xuống, để đồng chí Lý Độc Tú phía sau lên tiếng không?
Một người đàn ông bốn, năm mươi tuổi lại có thể nói ra những lời ghê tởm không biết xấu hổ như vậy sao, cũng không phải ai cũng có thể làm được.
“Cậu cười cái gì, tên nhóc tôi nói không đúng sao?” - Trần Đại Chiêu nhìn Phương Minh cười, sắc mặt trầm xuống, chất vấn nói.
“Khụ khụ, tôi không biết nói lời duy tâm (1).”
(1) Duy tâm: toàn thể thế giới quanh ta là do tâm tạo nên.
Phương Minh không định sẽ nhúng tay vào chuyện nhà họ Trần, lúc này không do dự gì nữa trực tiếp đi thẳng ra cửa. Thế nhưng, khi cậu ra khỏi phòng bao đi ra đại sảnh, ở cổng đại sảnh lại có một ông cụ bước vào.
Một ông cụ hơn tám mươi tuổi, trên tay cầm một cây thước sắt, theo sau ông còn có mấy bác gái trung niên.
“Ba, ba đi chậm thôi!”
“Ba, ba đừng nóng, Đại Lương và Đại Chiêu cũng chỉ vì muốn tốt cho nhà họ Trần chúng ta thôi mà.”
Nghe mấy bác gái trung niên nói thế, mắt Phương Minh giật một cái. Ông cụ này chắc là ông nội của Trần Tâm Di chăng?
“Hôm nay ta muốn đánh chết hai đứa bất hiếu này. Ta còn chưa chết, nhà họ Trần còn chưa tới phiên tụi nó làm chủ.”
Phương Minh đã đoán đúng, đây chính là ông cụ nhà họ Trần - Trần Hán Sinh.
“Hai thằng nhãi ở đâu, cút ra đây cho ta.”
Tiếng nói của ông lão như tiếng chuông vang, sang sảng, một tiếng gầm vang khắp cả đại sảnh lẫn phòng bao. Còn nhân viên tiệm trà lúc này đều đã trốn đi hết, bởi họ biết chuyện của nhà cô chủ, người làm công ăn lương bọn họ vẫn nên đứng một bên nhìn thôi.
“Ông đến đây rồi?”
Trong phòng bao, hai anh em Trần Đại Lương và Trần Đại Chiêu nghe tiếng la của ba mình, cổ co rụt lại, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh hoảng trong mắt đối phương.
Duy chỉ có Trần Tâm Di, vừa nghe thấy tiếng ông nội mình, trên khuôn mặt liền tỏ ra tủi thân, chạy thẳng ra khỏi phòng bao.
“Ông nội.”
Trần Tâm Di nhìn thấy ông nội đứng ở giữa đại sảnh, như chim yến về tổ nhào vào trong lòng ông nội.
“Cháu gái bảo bối của ông, ông biết bảo bối chịu nhiều uất ức. Ba và chú hai con hai thằng nhãi đó đâu rồi? Hôm nay ông phải dạy cho tụi nó một trận mới được.”
Trần Hán Sinh thấy dáng vẻ tủi thân của cháu gái mình, trong lòng xót xa biết bao nhiêu, bởi vì Trần Tâm Di là cô cháu gái ông thương nhất.
“Ba, sao ba lại đến đây?”
Hai anh em Trần Đại Lương và Trần Đại Chiêu lề mà lề mề ra khỏi phòng bao. Khi họ nhìn thấy cây thước sắt đang được ông cụ cầm trên tay, sắc mặt liền đại biến. Bởi vì hai anh em họ hồi nhỏ bị cây thước sắt này đánh không hề ít. Thước sắt chính là ác mộng thời thơ ấu của họ, chỉ cần nhìn thấy thước sắt liền sẽ thấy sợ hãi theo bản năng.
“Sao ta lại đến đây à? Ta đến để đánh chết hai thằng nhãi các anh. Nhà họ Trần chúng ta còn chưa chết, cũng không cần các anh dùng thủ đoạn bán con gái.”
Trần Hán Sinh cũng không biết chuyện cháu gái mình bị ép gả cho Nhan Hải. Chuyện này là do hai anh em Trần Đại Lương và Trần Đại Chiêu lừa ông. Mấy ngày nay tâm tình không tốt nên ông vẫn luôn ở trong phòng. Hôm nay đột nhiên muốn đi ra ngoài tản bộ giải sầu, kết quả lúc ở trong sân, vừa vặn nghe thấy con dâu và con gái nói chuyện với nhau.
Nghe thấy cháu gái mà ông yêu thương nhất bị ép gả cho Nhan Hải, ông cụ trong chớp mắt liền nổi giận. Tính cách con trai nhà họ Nhan kia ông làm sao không biết được, gả cháu gái mình qua bên đó chẳng khác nào hủy hoại cuộc đời của cháu gái mình.
Vậy nên khi biết hai người con trai đi đến tiệm trà, ông cụ liền lấy luôn cây thước sắt đến tiệm trà để trừng phạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận