Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 127: Nói cho tôi quá khứ của cậu ta

Chương 127: Nói cho tôi quá khứ của cậu ta
“Xin chào ông chủ Phương.”
Nghe được giọng nói ôn nhu truyền tới từ đầu bên kia điện thoại, Phương Minh hơi sững sờ: “Cô là…”
“Tôi là cô của Sở Sở.”
“Xin chào bà Lăng, không biết bà Lăng gọi điện thoại là…?”
“Chuyện là như vậy, thực ra Sở Sở là vì muốn giúp tôi tìm người nên mới nhờ cậu, nghe nói trong chuyện này ông chủ Phương rất có bản lĩnh cho nên tôi mới cố ý tới đây.”
Nghe được lời nói trong điện thoại Phương Minh cũng không kinh ngạc lắm, lúc đầu cậu cũng đã đoán không phải bản thân Lăng Sở Sở cần tìm người, nếu như thật sự là cô ta cần tìm người thì đã không kéo dài tới hôm nay.
“Bà Lăng, nếu bà muốn tìm người thì cũng có thể, nhưng mà hiện tại tôi đã ra ngoài, sợ rằng không rảnh, đương nhiên bà cũng có thể nói ngày sinh tháng đẻ của người bà cần tìm cho Đại Trụ, sau khi tôi trở về có thể trực tiếp suy đoán luôn.”
“Ngày sinh tháng đẻ thì có, nhưng mà tên thì…”
Lăng Mộ Mai đột nhiên trở nên buồn bã, Phương Minh từ trong giọng nói của bà cũng có thể đoán ra một số thông tin, lập tức nói tiếp: “Nếu không có tên thì chỉ có thể tìm người có quan hệ máu mủ với bà, nếu đúng là vậy thì bà hãy để cả tên và ngày sinh tháng đẻ của bà nữa, còn có thời gian người kia được sinh ra.”
Tên cùng với ngày sinh tháng đẻ là dùng để thôi diễn ra người cụ thể.
Dù sao thế giới cũng có nhiều người như vậy, cho dù là cùng một giờ sinh cũng có tới mấy vạn người, nếu như chỉ dựa vào ngày sinh tháng đẻ thật sự khó có thể tìm tới.
Nhưng nếu thời gian sinh còn có thêm tên thì sẽ rất khó có khả năng sai lầm, dù sao cùng một ngày, cùng một giờ lại được đặt tên giống như đúc thật sự quá hiếm thấy.
“Được, vậy tôi sẽ làm theo lời cậu nói.”
Phương Minh cúp điện thoại, mà sau khi Lăng Sở Sở thấy cô của mình cúp điện thoại thì vội vàng hỏi thăm: “Cô, tên kia nói thế nào?”
“Ông chủ Phương nói cô cứ lưu lại ngày sinh tháng đẻ trước đã, sau khi cậu ấy quay về sẽ giúp chúng ta tìm kiếm sau.”
“Cái tên này vậy mà kiên quyết không chịu quay về.”
Lăng Sở Sở lại mắng thêm vài câu, nhưng cô biết hành động của mình thật sự chẳng có ích gì, tên kia căn bản là không nghe thấy.
“Cứ làm theo lời cậu ấy đi, để cô viết ngày sinh tháng đẻ ra.”
Trong cửa hàng đương nhiên có sẵn giấy bút.
Đại Trụ đưa bút cho Lăng Mộ Mai, bà nhận lấy viết ngày sinh tháng đẻ cùng với tên của mình xuống, sau đó còn viết cả ngày sinh tháng đẻ của người bà muốn tìm.
“Ồ!”
Đại Trụ vẫn đang quan sát ở bên cạnh bỗng nhiên hô lên một tiếng kinh ngạc, thấy ánh mắt khó hiểu của Lăng Mộ Mai thì vội giải thích: “Tại tôi thấy ngày sinh tháng đẻ bà viết không khác mấy so với ngày sinh tháng đẻ của Phương Minh, mà lại cùng cả năm sinh, nhưng mà người bà Lăng muốn tìm là nữ, còn Phương Minh lại là nam.”
Lăng Mộ Mai cũng không viết ngày sinh tháng đẻ theo bát tự mà là viết theo lịch hiện đại, Đại Trụ mặc dù không biết giờ sinh của Phương Minh nhưng vẫn biết ngày sinh của cậu, bởi vì trên chứng minh nhân dân có viết.
“Thật sao?”
Lăng Mộ Mai hơi sững sờ, lập tức cười lớn: “Vậy thì đúng là có duyên quá, ông chủ Phương của các cậu năm nay cũng 25 tuổi sao?”
“Đúng vậy, cậu ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng mà thông minh hơn tôi nhiều, bình thường chuyện gì cũng do cậu ấy quyết định.” Đại Trụ thật thà trả lời.
“Đại trí nhược ngu(1).” Lăng Mộ Mai đột nhiên tò mò: “Vậy ông chủ Phương đó sống cùng với cậu sao?”
(1)Đại trí nhược ngu: kẻ thông minh thường giả dạng ngu ngốc
“Đúng vậy, chúng tôi đều tới từ một thôn nhỏ, mà tình cảm của chúng tôi cũng rất tốt, có những lúc lão thần tiên không ở trong Đạo Quán, Phương Minh sẽ tới nhà tôi ăn cơm.”
“Lão thần tiên? Tại sao ông chủ Phương không ở trong nhà ăn cơm? Chẳng lẽ cha mẹ cậu ấy đi làm thuê bên ngoài sao?”
“Lão thần tiên chính là một người vô cùng lợi hại ở trong làng của chúng tôi, luôn sống bên trong đạo quán, trước kia nếu nhà nào gặp chuyện đều tới tìm lão thần tiên, cho dù là bệnh tật hay bất cứ chuyện gì ông ấy đều có thể giải quyết.”
Nhưng mà mọi người không được nói chuyện này ra ngoài, nhưng Đại Trụ lại không phải người thông minh gì, ai hỏi cậu thì cậu trả lời người đó, dù sao đây cũng không phải bí mật to lớn gì.
“Còn Phương Minh, cậu ấy là cô nhi, lão thần tiên đã nhặt được cậu ấy, vì vậy từ nhỏ cậu đã sống chung với lão thần tiên.”
“Cô nhi?”
Vẻ mặt Lăng Mộ Mai đột nhiên trở nên kích động, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không có khả năng, làm sao có thể trùng hợp như vậy? Chỉ là họ tên thôi không thể chứng minh được điều gì, nhưng mà lại cùng ngày sinh…”
“Cậu có ảnh của Phương Minh chứ?”
Đại Trụ hơi nghi hoặc, không hiểu vì sao khi người phụ nữ cao quý này biết Phương Minh là cô nhi lại có phản ứng lớn tới như vậy.
“Ảnh chụp thì tôi có…”
“Vậy cho tôi xem một chút có được không? Tôi không có ý xấu gì, chỉ hơi hiếu kỳ một người trẻ tuổi tài giỏi như vậy sẽ có diện mạo như thế nào…”
Đại Trụ nghĩ nghĩ, dù sao đưa ảnh của Phương Minh cho bọn họ xem cũng không có gì sai cả, vì vậy mở hình ảnh trong điện thoại, đưa bức hình cậu với Phương Minh chụp chung ở Y Học Viện cho bà ta xem.
Lăng Mộ Mai vội vã nhìn ảnh, trong tấm ảnh có hai người thanh niên trẻ tuổi, một trong số đó là Đại Trụ trước mặt, mà khi bà nhìn thấy người thanh niên đứng bên cạnh Đại Trụ thì cả người đột nhiên run rẩy…
Gió thổi nhè nhẹ, người thanh niên trẻ tuổi đang tươi cười…
“Giống… quá giống…”
Lăng Mộ Mai nhỏ giọng nỉ non, giống này không chỉ là ngoại hình giống, mà ngay cả thần thái cũng giống như đúc người mà 30 năm trước bà đã từng gặp…
“Cô à, cô làm sao vậy?”
Lăng Sở Sở nhìn cô mình đột nhiên trở nên hoảng hốt, vội vàng vừa giữ chặt tay cô vừa lo lắng gọi.
“Không có việc gì.”
Lăng Mộ Mai lắc đầu, cố nén nội tâm kích động, giờ khắc này trong lòng bà đã đoán ra, nhưng suy đoán này khiến cho bà ta không thể đứng vững.
“Cô à, tay cô…?”
Lăng Sở Sở đang nắm chặt tay bà, cảm nhận được tay bà đang run rẩy dữ dội.
“Cậu à, cậu có thể nói cho tôi một chút chuyện về cậu ấy không? Tôi rất hiếu kỳ một người trẻ tuổi như cậu ấy tại sao có thể lợi hại như vậy…”
“Kỳ thực cũng không phải chuyện xưa gì.”
Đại Trụ gãi gãi đầu, không biết vì sao cậu ta không thể cự tuyệt khi nhìn thấy ánh mắt của bà ấy, vậy là đánh kể những chuyện nghịch ngợm của hai người khi còn bé.
Lăng Mộ Mai lẳng lặng lắng nghe, mặc dù Lăng Sở Sở không hiểu tại sao cô của mình đột nhiên lại có hứng thú với Phương Minh như vậy nhưng vẫn yên lặng đứng bên cạnh cô.
Mà lúc này ba người Phương Minh cũng đã đi khỏi đường cao tốc tới tỉnh Trấn Giang, nhưng mà xe không chạy vào nội thành ngay mà đi về hướng một thị trấn nhỏ, chỗ đó là nhà của Hồ Phù, cũng là nơi có phần mộ của tổ tiên nhà họ Hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận