Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 939: Xung đột (2)

Chương 939: Xung đột (2)
Chơi thì chơi, nháo thì nháo, mặc dù mọi người vẫn luôn mở miệng hô hào đòi chú rễ quá chén để ngày mai không cách nào tham gia hôn lễ, chẳng qua một khi bắt đầu chơi đùa ai cũng là người có chừng mực, không ai rót rượu cho Trần Trạch.
Những phú nhị đại này ăn chơi đàng điếm chỉ là vì tiêu khiển, nhưng không có nghĩa bọn họ thực sự hồ đồ, nếu thật sự để chú rể vì ăn chơi mà chậm trễ hôn lễ, bọn họ sẽ bị trưởng bối xử đẹp ngay.
Bầu không khí trong ghế lô càng ngày càng high, hai nữ minh tinh kia cũng đều tự tìm bạn cho mình, ngược lại Hoa Minh Minh không chọn vị nào trong số hai nữ minh tinh kia, bởi vì cậu ta tự biết mình bị lão cha quản rất nghiêm, trên tay cũng không có nhiều tiền để tiêu xài như thế.
Bầu không khí trong ghế lô rất high, ánh đèn cũng càng ngày càng mờ, đến sau này thậm chí còn có mấy đôi ôm rời khỏi ghế lô, tìm một chỗ không người lẫn lộn với nhau.
Rầm!
Sau mười mấy phút, đột nhiên cửa ghế lô bị người khác đẩy ra, nữ tinh tên Tiêu Tiêu kia vội vàng hấp tấp chạy vào, trên tóc ướt nhẹp, quần áo cũng có chút dơ dáy bẩn thỉu.
"Không tốt, Kiệt thiếu bị người đánh."
Kiệt thiếu mà vị nữ tinh này nói tới chính là bạn của Trần Trạch mà cô ấy mới dụ dỗ được trong ghế lô ban nãy, cũng là một phú nhị đại, hai người ở trong ghế lô trò chuyện tới lửa nóng, đi ra ngoài chuẩn bị phát triển tình hữu nghị một chút.
"Chuyện gì xảy ra?"
Mọi người trong ghế lô đều dừng động tác lại, Trần Trạch lại càng nhíu mày hỏi.
"Vừa... Vừa rồi tôi và Kiệt thiếu đang ở ghế lô không người đối diện, nhưng đột nhiên có một người tiến vào, Kiệt thiếu tức giận rống lên vài câu, không nghĩ tới người nọ lại kêu một đám người qua đấy, hiện tại bọn họ đang đánh Kiệt thiếu một trận."
"Con mẹ nó, kiêu ngạo như vậy? Mọi người cùng nhau đi qua xem."
Mấy người thanh niên trẻ tuổi trong ghế lô vừa nghe thấy bạn mình bị đánh, nguyên một đám vén tay áo lên muốn xông ra ngoài, chẳng qua còn không đợi bọn họ lao ra khỏi ghế lô, nơi cửa đã có một đám người trẻ tuổi đi vào.
"Thế nào, thằng nhóc này chính là người cùng một phe với các ngươi?"
Lưu Kiệt trực tiếp bị người ném trên mặt đất, toàn thân cao thấp đều là vết chân, khuôn mặt cũng sưng vù lên.
"Con mẹ nó, các ngươi dám đánh người?"
"Có phải muốn chết rồi hay không?"
Trong ghế lô, mấy người bạn của Trần Trạch đã uống quá nhiều rồi, thấy bạn mình bị đánh thành như vậy căn bản là không thể nhịn được, ngược lại vì Trần Trạch không uống nhiều rượu nên đầu óc tương đối thanh tỉnh.
Đây là đâu? Là dinh thự Hoàng Triêu, dám đánh người gây sự ở đây là tuyệt đối không có quả ngon để ăn đấy, đã từng có một phú nhị đại tự kiêu cho rằng mình có tiền, uống rượu đùa giỡn gây sự ở đây, nhưng kết quả sau cùng lại là bị chặt một tay xám xịt rời khỏi, trực tiếp trốn khỏi thủ đô.
Dường như đoàn người trước mắt này cũng đã uống rượu, nhưng hiển nhiên còn chưa tới mức say khướt, nếu đã không say mà vẫn dám đánh người ở chỗ này, còn phách lối ương ngạnh như vậy, hẳn lai lịch bối cảnh của dám người này cũng không nhỏ.
Tuy rằng nhà họ Trần có tiền, thế nhưng ở vùng đất thủ đô này, tiền cũng không phải vạn năng.
"Mấy vị có ý gì, hẳn bạn ta không đắc tội gì với các người đi…"
"Vậy phải xem thằng nhóc này làm chuyện gì, thật sự cho rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn đã có thể xông pha ở thủ đô này sao? Ta nói cho các ngươi biết, nơi này là thủ đô, chút tiền đó của các ngươi là không đủ dùng đâu."
Một người thanh niên vô cùng kiêu căng ngạo mạn lên tiếng, mà nghe được lời của đối phương, trong lòng Trần Trạch trầm xuống, chuyện cậu ta lo lắng nhất đã xảy ra, dựa vào giọng điệu của đối phương có thể thấy hẳn đối phương xuất thân từ gia đình quan lại.
Có một cách xưng hô dành cho loại người khác với loại con cháu nhà giàu như bọn họ: Quản nhị đại.
Ở xã hội hiện tại, có tiền đồng nghĩa với có được tất cả, có thể mua được vô số đồ vật, nhưng trong đám nhà giàu lại có lưu truyền một câu nói, đó chính là không nên đụng tới cấm kỵ.
Mà cấm kỵ này chính là một vòng tròn thần bí hơn.
Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa chỉ mới thành lập được vài chục năm, là một xã hội mới tinh, mà cải cách mở cửa càng chỉ mới bắt đầu từ cuối thập kỷ tám mươi, cho nên nói, thời gian tích lũy tiền tài của nhà giàu có trong nước cũng không phải quá dài.
Gần như tất cả vốn liếng tích luỹ ban đầu đều máu tanh, thậm chí phần lớn đều từ biên giới màu xám đi qua, căn bản không hề có chút thanh bạch rõ ràng, cho nên đối với những phú hào này đến nói, trên người của bọn hắn đều có gắn một câu chú khẩn cô (1), về phần câu chú khẩn cô này có linh nghiệm hay không vậy còn phải xem phía trên có niệm chú hay không.
(1) Chú khẩn cô: Quan Âm đánh lừa Ngộ Không và đặt trên đầu Ngộ Không một "vòng kim cô" để Tam Tạng có thể khống chế. Chỉ cần đọc một câu thần chú thì vòng kim cô có thể siết chặt đầu Ngộ Không, gây đau đớn khủng khiếp. Chú này còn được gọi là chú khẩn cô.
Một khi phía trên thật sự nghiêm túc, dù cho ngươi có gia tài bạc triệu cũng vô dụng.
Lưu thị ở tây nam, Mã gia ở đông bắc... Thậm chí mới mấy năm trước còn phong quang vô hạn, đột nhiên lại sụp đổ một cách nhanh chóng như vậy là vì nguyên nhân gì? Dân chúng bình thường cũng chỉ biết báo chí đăng tin như thế nào thì hay như vậy, nhưng toàn bộ phú hào đều biết, đây là bởi vì phía trên có người không quen nhìn nên đã ra tay.
Trên đời này, toàn bộ hành nghiệp hiện nay chỉ có thương mại điện tử mới có thể sạch sẽ hơn một chút, nhưng đừng quên, thương mại điện tử là ngành nghề đốt tiền, có thể mở một công ty thương mại điện tử đều nhờ vào công ty tư bản khổng lồ đỡ sau lưng, mà những công ty tư bản này cũng không sạch sẽ gì.
Đương nhiên, từ xưa đến nay quan thương là một thể, người chống lưng cho các công ty tư bản chính là một vài gia tộc lớn, những quan chức bình thường có lẽ sẽ không làm gì được bọn họ, mà Trần Trạch cũng biết sau lưng công ty nhà mình cũng có vài gia tộc đầu tư cổ phần.
Có thể không cần đầu tư tiền hoặc chỉ đầu tư chút tiền tượng trưng đã có thể lấy được danh nghĩa cổ phần của công ty, thậm chí đối với rất nhiều xí nghiệp còn hy vọng có thể tặng cổ phần của công ty mình cho mấy gia tộc kia.
Bởi vì việc đối phương tiếp nhận cổ phần, chẳng khác nào đã nguyện ý đóng vai thần hộ mệnh, chỉ một chút danh tiếng đó đã có thể giải quyết rất nhiều chuyện cho xí nghiệp.
Bởi vì nghĩ đến những người trước mắt này có thể là con cái nhà quan lại cho nên Trần Trạch cũng đè nén lửa giận, chẳng qua cậu ta đè lửa giận xuống được nhưng mấy người bạn đã quá chén của cậu ta lại không nhịn được.
"Tao đcm ông nội mày, ở trước mặt ông đây mà mày dám giả trang đại gia cái gì? Có tin ông đây ra giá một trăm vạn gọi người lấy mạng mày không?"
Đám phú nhị đại cũng không ngu dốt, nếu như không phải đã uống quá nhiều rượu tuyệt đối sẽ không nói ra lời như vậy, nhưng dưới sự kích thích của rượu cồn còn có mỹ nữ bên cạnh, căn bản không đủ khả năng tự hỏi nhiều như vậy.
"Nha, giọng điệu thật là phách lối, vậy hôm nay tao sẽ khiến mày không thể ra khỏi đây được."
Mắt thấy song phương muốn động thủ, thế nhưng đúng lúc này quản lý dinh thự lại dẫn theo bảo vệ chạy tới, sở dĩ phí hội viên của loại dinh thự này đắt như vậy là vì hai điểm, đầu tiên là có đẳng cấp, thứ hai chính là sự bảo đảm trên phương diện bảo mật an toàn, nói trắng ra chính là có thể “tráo đắc trụ” (2).
(2) Tráo đắc trụ: Chỉ một người, một nơi rất mạnh mẽ, có khả năng kiểm soát được tất cả mọi chuyện, ở đây ý chỉ dinh thự có thể bảo vệ được tất cả những người vui chơi giải trí bên trong, không để người khác bắt nạt họ.
Dối cảnh của dinh thự này rất sâu, người bình thường căn bản không dám gây sự ở nơi này, mà giờ khắc này Tô Hữu Thành thấy những người trẻ tuổi gây chuyện ở trước mắt này, lông mày lại nhíu chặt, bởi vì hắn nhận ra đám người tuổi trẻ này đều là quản nhị đại ở thủ đô.
Người nhà của mấy tên trẻ tuổi này đều là lãnh đạo của các ngành có quyền lực, Tô Hữu Thành rất rõ ràng, nếu như chỉ là một người, căn bản không thể khiến ông chủ sau lưng mình sợ hãi, nhưng ông ấy lại không thể chịu nổi một đám người gộp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận