Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 667: Phương Bảo Bảo, vậy mới tốt chứ

Chương 667: Phương Bảo Bảo, vậy mới tốt chứ
Sau khi rời khỏi khách sạn, Phương Minh đi đón Alice, gọi một chiếc xe taxi đi về phía một khu chung cư.
Long Hoa Nhất Phẩm, một khu dân cư hạng sang của Ma Đô, Phương Minh cùng Alice xuống xe ở cửa khu dân cư, trực tiếp đi về phía trong khu dân cư.
"Alice, một lát nữa gặp được người nào em nhớ phải lễ phép, biết không?"
Phương Minh xoa xoa tóc Alice, tính tình của Alice có chút lạnh lùng, đoạn thời gian ở nước ngoài kia cũng chỉ cho Shirley ôm một chút, những người khác muốn ôm nhưng cô bé đều không chịu, hơn nữa cũng sẽ không chủ động chào hỏi người xa lạ.
"Ừm, anh, em biết rồi."
Alice gật cái đầu nhỏ, những lời này anh đã nói với cô bé tới ba bốn lần, trong lòng cô bé biết, người cô bé sẽ gặp một lát nữa chắc hẳn là người rất quan trọng với anh, ừm, cũng chỉ kém Alice một chút như vậy.
"Hẳn là cô ấy còn đi học ở thủ đô đi."
Khu dân cư này là khu dân cư nhà Diệp Tử Du ở, chẳng qua Phương Minh biết lúc này hẳn Diệp Tử Du còn đi học ở thủ đô, mà mình cũng không nói cho Diệp Tử Du chuyện đã trở về, cậu muốn cho Diệp Tử Du một kinh hỉ.
Đi tới trước biệt thự nhà họ Diệp, Phương Minh nhấn chuông cửa, trong phòng khách của biệt thự có một cái đầu nhỏ xuất hiện dò xét, đó là một khuôn mặt nhỏ mập phì, thấy khuôn mặt nhỏ này, Phương Minh liền muốn mở miệng chào hỏi.
"Phương..."
Rầm!
Bóng người nhỏ bé này trực tiếp đóng cửa lớn lại, lưu lại bóng người xốc xếch của Phương Minh ở ngoài cửa sắt.
"Bảo Bảo, có phải là có khách tới không? Mới vừa rồi bà nghe được tiếng chuông cửa, tại sao cháu lại đóng cửa vậy?" Lương Quỳnh từ trong phòng bếp đi ra, thấy tiểu bảo bối đã đóng cửa lại đi vào nhà, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
"Bà nội, bên ngoài không ai, là một đứa bé ấn loạn." Tròng mắt nhỏ của Phương Tiểu Bảo chuyển động một cách tinh quái, đột nhiên làm nũng nói: "Bà nội, sao đồ ăn thơm quá, cháu rất muốn ăn."
"Cháu cái con sâu nhỏ thèm ăn này, đến, bà nội dẫn cháu đi rửa tay, rửa tay xong chúng ta ăn cơm."
Lương Quỳnh không nghi ngờ lời Phương Bảo Bảo nói, bởi vì tên nhóc từ nhỏ đã thông minh, rất biết chọc cho hai vợ chồng bọn họ vui vẻ, con gái đi học ở thủ đô, có một thằng nhóc như vậy ở cùng, ngược lại khiến cuộc sống của Lương Quỳnh phong phú rất nhiều.
Mặc dù biết đứa nhỏ này không thể nào là con của con gái mình cùng Phương Minh, nhưng đứa bé mở miệng gọi một tiếng mẹ cùng bà nội, ngay từ đầu Lương Quỳnh còn sợ sau khi hàng xóm nghe được sẽ nói xấu, nói con gái mình chưa lấy chồng đã có con, nhưng sau này bà đã nghĩ thông suốt, chỉ cần con gái mình cùng Phương Minh hai đứa bọn nó không thèm để ý, vậy cần gì phải quản mấy lời đàm tiếu của người ngoài, huống chi đứa bé này đáng yêu hiểu chuyện như vậy, bà còn ước gì có một cháu trai như thế.
Đinh linh linh!
"Bảo Bảo, dường như bà nội nghe được tiếng chuông cửa."
"Bà nội, là đứa bé ấn loạn đấy, chúng ta không cần phải xen vào." Tên nhóc đảo đảo tròng mắt, vẻ mặt thành thật đáp.
"Thật vậy chăng?"
Lương Quỳnh có chút nghi ngờ, chẳng qua nghĩ đến Bảo Bảo còn nhỏ như vậy, nhất định sẽ không gạt người, cũng không có để ý.
Ngoài cửa, khóe miệng Phương Minh co quắp một cái, vừa rồi mặc dù Phương Bảo Bảo chỉ lộ một cái đầu, nhưng làm sao có thể tránh được ánh mắt của cậu, trước đây thế nhưng thằng nhóc chết tiệt này dính lấy cậu nhất, bây giờ lại bắt cậu đứng ngoài cửa.
Quan trọng nhất là vừa rồi Phương Minh đã vận dụng thính lực tới mức cao nhất, có thể nghe được rõ ràng mấy lời Phương Bảo Bảo nói cùng dì Lương, rõ ràng thằng nhóc chết tiệt này chính là cố ý.
Giữa lúc Phương Minh chuẩn bị lấy điện thoại cầm tay ra, sau lưng của cậu truyền đến âm thanh.
"Các người là ai, đứng ở cửa nhà tôi làm gì?"
Diệp Minh mới vừa dừng xe xong chuẩn bị về nhà, kết quả phát hiện có người đứng ở cửa nhà mình, thoáng cái liền cảnh giác, dù sao đoạn thời gian trước, xung quanh nhà bọn họ đã từng xuất hiện không ít người xa lạ, nếu như không phải Tử Du nói không sao, hắn đều chuẩn bị dọn nhà.
"Chú Diệp."
Phương Minh xoay người cười cười nhìn về phía Diệp Minh, mà khi Diệp Minh nhìn thấy Phương Minh, sửng sốt như vậy một lát, lập tức nghiêm sắc mặt, "Tên nhóc cháu còn biết qua đây sao? Chú còn tưởng rằng cháu chạy đến nơi rừng sâu núi thẳm xuất gia rồi, đã lâu như vậy đều không gọi lấy một cuộc điện thoại."
"Chú Diệp, cháu gặp phải một chút chuyện, chẳng qua bây giờ đều đã được giải quyết."
Trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ áy náy, thời gian suốt gần một năm này tự mình thật giống hệt như đã mất tích, chú Diệp tức giận cũng là bình thường.
"Gặp chuyện?"
Trên mặt Diệp Minh lộ ra vẻ suy tư, kỳ thực trước đây khi cửa nhà mình xuất hiện một số người xa lạ, hắn đã nghĩ tới những thứ này, chẳng qua hắn cũng biết Phương Minh khác với mấy người bình thường như bọn họ, có một số việc cho dù hắn biết rõ cũng không làm nên chuyện gì.
"An toàn của mình quan trọng nhất." Diệp Minh đi lên vỗ vỗ bả vai của Phương Minh, "Chỗ chú ngược lại dễ nói, chẳng qua dì của cháu bên kia, chú đoán chừng sẽ không dễ nguôi giận như vậy."
"Cháu biết."
Phương Minh gật đầu, tự mình không từ mà biệt lâu như vậy, nhất định trong lòng dì Lương rất tức giận đấy, đối lại bất kỳ một người làm cha mẹ nào thấy bạn trai của con gái mình, mất tích một cách bí ẩn suốt một năm cũng đều sẽ mất hứng, không gọi con gái chia tay ngay luôn đã là rất tốt rồi.
"Được rồi, theo chú vào đi thôi, a, cô bé này là ai?" Diệp Minh vừa mở cửa vừa nhìn về phía Alice, nghi ngờ hỏi.
"Cháu ra nước ngoài một chuyến gặp được Alice là cô nhi, cháu nhận nuôi cô bé, nhận cô bé làm em gái cháu." Phương Minh giới thiệu một chút, lập tức nói với Alice: "Alice, nhanh chào chú."
"Cháu chào chú."
Thiên phú ngôn ngữ của Alice rất cao, khi ở nước ngoài cũng đã đang học tiếng Trung, tuy rằng không phải nói rất trôi chảy, nhưng cũng có trình độ xấp xỉ một đứa bé năm sáu tuổi ở trong nước.
"Ôi, chào Alice."
Diệp Minh cũng học dáng vẻ của Phương Minh, vươn tay chuẩn bị xoa xoa đầu của Alice, cái mũi tinh xảo đẹp đẽ của Alice hơi nhíu một chút, muốn né tránh, nhưng nghĩ tới lúc trước anh đã dặn dò, cuối cùng cắn cắn môi nhỏ, vẻ mặt buồn bực để Diệp Minh xoa xoa đầu nhỏ của cô.
Cửa sắt mở ra, Diệp Minh đi ở phía trước nhất, Phương Minh dắt tay của Alice theo ở phía sau.
"Bà xã, bà xem ngày hôm nay ai tới này, Bảo Bảo, cháu mau nhìn xem ai tới!"
Diệp Minh vừa đi vào sảnh lớn liền hô lên, Lương Quỳnh rửa tay cho Phương Bảo Bảo xong, nghe nói như thế dắt tay Phương Bảo Bảo đi ra khỏi phòng bếp, đúng lúc thấy Phương Minh cùng Alice theo sau đi vào.
"Phương Minh!"
Thấy Phương Minh, vẻ kinh hỉ trên mặt Lương Quỳnh giống hệt Diệp Minh lúc trước, khác biệt chính là tốc độ biến đổi sắc mặt của bà còn nhanh hơn Diệp Minh, trong nháy mắt liền lạnh xuống, lạnh lùng nói: "Nha, còn biết qua đây sao? Dì còn tưởng rằng cháu đã quên đường đến nhà họ Diệp phải đi như thế nào rồi đấy."
Nghe thấy những lời Lương Quỳnh nói, Phương Minh cười khổ, quả nhiên là giống hệt lời chú Diệp nói, oán khí trong lòng dì Lương không nhỏ.
"Bà xã, Phương Minh cũng không phải cố ý, cháu nó gặp phải một số chuyện khó giải quyết nhất định phải đi xử lý, bà cũng biết thân phận của Phương Minh khác với chúng ta, thông cảm cho thằng bé một chút."
Diệp Minh ở một bên hát đệm, sau khi Lương Quỳnh nghe được lời chồng mình nói, sắc mặt mới hơi tốt hơn một chút, nhưng vẫn là dáng vẻ nổi giận đùng đùng, "Cho dù là chuyện khó giải quyết hơn nữa, cũng không đến mức ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có chứ? Suốt thời gian một năm bặt vô âm tín, ném Bảo Bảo cho chúng ta, cũng quá không chịu trách nhiệm."
"Bà nội, chú này là ai vậy ạ?"
Ngay khi giọng của Lương Quỳnh truyền ra, cái đầu nhỏ của Phương Bảo Bảo thò ra ngoài, nhìn nhìn Phương Minh, lại ngẩng đầu nhìn về phía Lương Quỳnh, đôi mắt nhỏ chớp chớp, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
"Cậu ta... Cậu ta là một người không có trách nhiệm, Bảo Bảo không cần để ý đến cậu ta." Lương Quỳnh tức giận trả lời.
"Ah, nhưng không phải bà nội đã nói đứa bé phải lễ phép sao, hẳn là chú này còn chưa ăn cơm, chú, có muốn ngồi xuống cùng ăn cơm không ạ? Bà nội làm sườn xào chua ngọt ăn ngon lắm."
Nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của Phương Bảo Bảo, nhưng Phương Minh lại không bỏ qua vẻ giảo hoạt vừa lóe lên trong ánh mắt kia, thằng nhóc chết tiệt này nào phải không nhận ra cậu, rõ ràng chính là đang giả ngây giả dại.
Phương Bảo Bảo, vậy mới tốt chứ.
Khóe miệng của Phương Minh cong cong, nhàn nhạt đáp: "Ăn, đương nhiên muốn ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận