Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 886: Văn Quân than nhẹ khít Tương Như

Chương 886: Văn Quân than nhẹ khít Tương Như
Quan trọng hơn chính là Lý Tinh Tinh rất có nhãn lực, tuy rằng Hàn Kiều Kiều biểu hiện ra rất gợi cảm cùng yêu tinh, nhưng cô ấy biết lần đầu tiên của Hàn Kiều Kiều vẫn còn đó, mặc dù xã hội bây giờ cũng không còn gắt gao như trước, khi đã quan hệ với người nào thì nhất định phải gả cho người đó, nhưng đối với đàn ông đến nói, lần đầu tiên của người phụ nữ vẫn là thứ khiến bọn họ canh cánh trong lòng.
Chỉ là điểm này, trong giới giải trí không có người phụ nữ nào có thể cạnh tranh cùng Hàn Kiều Kiều.
"Kiều Kiều, chị cũng chỉ có thể giúp tới em đây, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính em."
Trong lòng Lý Tinh Tinh nói nhỏ một câu, sau khi anh em nhà họ Trương bị bắt đi, bữa tiệc vẫn đang tiếp tục, mà ở trên bàn cơm cô ấy cố ý chuốc rượu Kiều Kiều, phải biết rằng dĩ vãng cho dù các cô ấy lén tụ hội, Kiều Kiều cũng chỉ đến điểm là ngừng, tuyệt đối sẽ không để bản thân mình uống say, thế nhưng lần này Hàn Kiều Kiều lại có thể uống thoải mái như vậy, cộng thêm cô ấy cố ý nhằm vào, rất nhanh Kiều Kiều đã say như chết.
Mục đích Lý Tinh Tinh làm như vậy chỉ có một, đó chính là thành toàn cho Kiều Kiều, hiển nhiên Kiều Kiều cùng cậu Phương này đã quen biết nhau từ lâu, nhưng đến hiện tại Kiều Kiều vẫn còn duy trì tấm thân xử nữ, cô ấy không tin cậu Phương kia không động tâm đối với Kiều Kiều, như vậy chỉ có thể nói rõ ở giữa Kiều Kiều cùng cậu Phương này, có thể còn có một nhân tố nào đó xen vào, để cho hai người không thể bước tới một bước kia.
Đều nói say rượu mất lý trí, có lẽ lần này, giữa Kiều Kiều cùng cậu Phương có thể bước ra một bước này.
Trên xe, tài xế đang lái xe, mà lúc này cả đầu Hàn Kiều Kiều đều đặt lên trên bắp đùi Phương Minh, mái tóc như thác nước tán loạn, tùy ý xõa ra trên bắp đùi Phương Minh.
Nếu như, Hàn Kiều Kiều chỉ ôm chặt cậu rồi ngủ thiếp đi thì cũng không có gì, nhưng mấu chốt là không ngờ yêu tinh kia uống quá nhiều xong lại rơi vào trạng thái không ngủ được, cái đầu nhỏ không ngừng cựa quậy ma sát như muốn tìm một vị trí thoải mái, cái miệng nhỏ kia càng đang nỉ non điều gì đó.
"Đáng chết."
Cảm thụ được cảm giác khác thường phía dưới bụng truyền tới, khóe miệng Phương Minh co quắp một cái, cậu là một người đàn ông bình thường, một người đàn ông huyết khí phương cương, đương nhiên cũng phải có phản ứng, mà kết quả của phản ứng chính là tiếng lẩm bẩm của Hàn Kiều Kiều càng lớn.
"Đây là cái gì, đụng… Đụng vào tôi rồi."
Phương Minh chỉ cảm giác thằng em của mình bị bàn tay nào đó nắm lấy, càng không tự chủ được hít sâu một hơi, nhất là khi cậu thấy tài xế kia liếc về phía bên này thông qua kính chiếu hậu, không cần nói cũng biết trong lòng tài xế này đang nghĩ gì, đoán chừng đã đặt cậu ngang hàng với sắc lang lợi dụng khi người khác gặp khó khăn rồi.
"Ngồi yên đừng nhúc nhích."
Phương Minh chỉnh đầu Hàn Kiều Kiều lại, để cô ấy dựa vào trên vai của mình, sau đó nắm lấy đôi tay đang hành động lung tung kia, lúc này mới cảm thấy bản thân mình dễ dàng hơn rất nhiều.
...
Một đường không nói gì, cuối cùng xe dừng lại ở gara khu dân cư mà Hàn Kiều Kiều mua ở, sau khi nói câu cảm ơn tài xế, Phương Minh trực tiếp khiêng Hàn Kiều Kiều đi vào thang máy.
Rầm!
Dễ dàng tìm được chìa khóa từ trong túi xách của Hàn Kiều Kiều, Phương Minh mở cửa phòng ra, sau đó cậu không hề làm gì khác, trực tiếp ném Hàn Kiều Kiều về phía giường, sau đó tự mình đi tới sảnh lớn điên cuồng uống hết ba ly nước lạnh, miễn cưỡng đè ép nhiệt khí đang dâng trào.
"Quên đi, ở chỗ này chịu đựng một đêm đi."
Phương Minh ngồi ở trên sàng, Hàn Kiều Kiều uống say tới mức không biết gì như vậy, đương nhiên cậu không thể yên tâm khi để một mình Hàn Kiều Kiều ngủ ở nơi này, vốn là cậu dự định gọi đám người Lý Tinh Tinh qua đây chăm sóc Hàn Kiều Kiều một chút, nhưng lúc trước Lý Tinh Tinh lại nói cô ấy còn có chút việc phải làm, cuối cùng trọng trách chăm sóc Hàn Kiều Kiều chỉ có thể rơi vào trên người chính cậu.
Nếu như sớm biết rằng kết quả là như vậy, Phương Minh thề cậu tuyệt đối sẽ không cho Hàn Kiều Kiều uống say như vậy.
Nhưng mà Phương Minh còn chưa ngồi trên sàng được vài phút, trong phòng lại có động tĩnh truyền ra, ngay sau đó cửa phòng bị mở ra, vẻ mặt Hàn Kiều Kiều tràn đầy mơ hồ tựa đầu nơi cửa.
Mái tóc như tảo biển che mất nửa khuôn mặt tinh xảo, miệng nhỏ lúc này hơi hơi chu, trong lười biếng lại mang theo mơ hồ, lại có thêm mấy phần khả ái.
Quan trọng nhất là không biết có phải vì uống nhiều dẫn tới quá nóng hay không, một bên dây váy trên chiếc váy bó sát của người phụ nữ này đã tụt tới khuỷu tay, da thịt trắng nõn nà kia lộ ra ngoài không khí, bởi vì say rượu mà như bị dính lên một lớp đỏ mịn, bộ dáng này khiến người không nhịn được muốn bắt nạt.
"Anh... Tại sao anh lại ở nhà em? Em... Em muốn đến nhà vệ sinh."
Hàn Kiều Kiều đưa mắt nhìn thoáng qua Phương Minh, sau đó lập tức cất bước đi về phía nhà vệ sinh, lung la lung lay đi tới buồng vệ sinh.
Vài phút sau đó, Hàn Kiều Kiều vẫn chưa đi ra, Phương Minh có chút nhức cả trứng, xoay người đi về phía nhà vệ sinh, nhưng mà mới vừa đi tới vị trí đối diện buồng vệ sinh, cậu lại nhanh đến quay đầu.
Cửa phòng vệ sinh không đóng, quan trọng nhất là Hàn Kiều Kiều cứ ngồi trên bồn cầu như vậy, thân thể hơi ngửa về phía sau, cho nên toàn bộ phía dưới đều bại lộ ở trước mắt Phương Minh.
Phương Minh là ai? Dù là trong bóng đêm thì tầm mắt của cậu cũng không đã ảnh hưởng nhiều, tự nhiên nhìn rõ rõ ràng ràng.
"Khụ khụ."
Nặng nề ho khan hai tiếng, Phương Minh muốn thức tỉnh Hàn Kiều Kiều, nhưng mà hiển nhiên Hàn Kiều Kiều đã say khướt rồi, vẫn nằm ở nơi đó không nhúc nhích.
Sau khi do dự một lát, Phương Minh chỉ có thể ngẩng đầu đi vào buồng vệ sinh, một tay dìu lấy cánh tay Hàn Kiều Kiều kéo người phụ nữ này rời khỏi bồn cầu, chẳng qua Hàn Kiều Kiều đã hết hơi.
Sau khi an toàn kéo được Hàn Kiều Kiều rời khỏi bồn cầu, Phương Minh bế Hàn Kiều Kiều lên, nhưng mà chú ý được phía trên lại không quan tâm được phía dưới, quần lót trên đùi Hàn Kiều Kiều trực tiếp tuột xuống, rơi vào chỗ đầu gối.
Màu đen, khêu gợi...
Nhịn xuống xung động muốn chảy máu mũi, Phương Minh ngẩng đầu lấy động tác quân tử chớ nhìn ôm Hàn Kiều Kiều về tới gian phòng, cẩn thận đặt Hàn Kiều Kiều lên trên giường, cuối cùng nhắm mắt lại kéo quần lót của Hàn Kiều Kiều lên phía trên.
Ngón tay đụng chạm da thịt nõn nà kia của Hàn Kiều Kiều, Phương Minh cảm giác tay của mình đều đang run rẩy, ngay tại lúc tay cậu vươn vào đến giữa hai đùi cô ấy, đột nhiên một bàn tay nóng bỏng bắt được tay cậu.
Hàn Kiều Kiều mở mắt, đôi mắt xinh đẹp lộ ra cảnh giác cùng tia sáng lạnh lẽo, hiển nhiên tại thời khắc này cô ấy đã tỉnh lại.
Làm một mỹ nữ xinh đẹp, còn là minh tinh đang hot, đương nhiên Hàn Kiều Kiều biết có rất nhiều đàn ông ngấp nghé bản thân mình, đó cũng là nguyên nhân cho tới bây giờ mà cô ấy vẫn không thả lỏng phòng bị, nhưng ngoại trừ hôm nay, song khi Phương Minh đụng chạm vào cô ấy, lòng phòng bị nhiều năm khiến cô ấy lập tức thức tỉnh.
Chỉ là khi cô ấy nhìn thấy người trước mắt mình là Phương Minh, đôi mắt xinh đẹp của Hàn Kiều Kiều nháy mấy cái, mà vẻ mặt của Phương Minh cũng có chút xấu hổ, tuy rằng cậu không có mưu đồ cố ý gây rối, nhưng lúc này bị Hàn Kiều Kiều nhìn chằm chằm như vậy không hiểu sao lại có cảm giác có tật giật mình.
"Tôi..."
Phương Minh đang muốn mở miệng giải thích, nhưng mà sau một khắc thân thể hơi nhấc, nắm lấy tay cậu đặt lên cặp mông tròn của cô ấy, mà cái tay còn lại thì đặt lên phần gáy của cậu.
"Cậu muốn bắt nạt chị đây thì cứ bắt nạt đi."
Cái lưỡi thơm tho của Hàn Kiều Kiều hơi phun ra liếm môi một cái, lại sau đó đột nhiên cố sức ấn đầu Phương Minh xuống.
"Đây là em tự tìm."
Trong lòng Phương Minh vốn có một đám lửa, một động tác cuối cùng này của Hàn Kiều Kiều giống như bước cuối cùng dẫn động núi lửa phun trào, không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa, nhẹ giọng nói.
"Chính là chị đây tự tìm, chị đây nói cho cậu biết, ngày hôm nay nếu cậu không thể khiến chị đây thoải mái, ngày mai khi tỉnh lại lập tức kiện cậu cưỡng bức."
Hàn Kiều Kiều xoay người một cái ngồi ở giữa eo của Phương Minh, vai nhẹ nhàng run lên, dây áo rơi xuống, nửa người trên hoàn mỹ không một tì vết triển lộ ở trong mắt Phương Minh.
"Đẹp không?"
Hàn Kiều Kiều cúi người như yêu tinh, cặp môi thơm khẽ hỏi một câu bên tai Phương Minh.
Phương Minh dùng động tác trả lời Hàn Kiều Kiều, cũng không lâu lắm, một loạt tiếng động vang lên trong gian phòng, bởi vì mới có câu thơ gọi là:
Lưỡng thân hương hãn ám triêm nhu, trận trận xuân phong thấu ngọc hồ. Nhạc xử sơ thông nghênh nhận kiếm, chiết ky lưu chuyển tẩu bàn châu.
Nhục trung thôi chẩm chân như túy, tửu hậu thiêm bôi tranh tự vô. Nhất điểm hoa tâm tiêu diệt tẫn, Văn quân mạn hu sấu Tương Như. (1)
(1) Mấy câu thơ thuộc mười bài vịnh trích từ “Quốc sắc thiên hương”, một quyển sách cấm của triều Minh, tác giả Ngô Kính Sở
Bạn cần đăng nhập để bình luận