Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 954: Thực nghiệm về kiếp trước và kiếp này

Chương 954: Thực nghiệm về kiếp trước và kiếp này
Vật dẫn!
Khi ông lão nói hai chữ này ra khỏi miệng, Phương Minh hơi nhíu mày, chờ đợi lão ta nói tiếp.
"Về phần Tứ Đại Thiên Vương trong tổ chức, kỳ thực bọn ta cũng đã từng lén thảo luận với nhau, bởi vì thực lực của Tứ Đại Thiên Vương không quá mạnh mẽ, chí ít một trong số Tứ Đại Thiên Vương mà ta gặp được trước đây chỉ mới tới cảnh giới Nhân Cấp sơ kỳ."
Với tư cách là hộ pháp, cảnh giới của lão ta đã là Địa Cấp trung kỳ, mà thiên vương càng cao hơn một tầng lại chỉ là Nhân Cấp sơ kỳ, điều này làm sao có thể? Cho nên trong lòng lão ta bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, trong lúc trao đổi với một vài hộ pháp khác, tình cờ lão ta nghe được một tin tức.
Tin tức này xuất phát từ miệng của một lão hộ pháp trong tổ chức, dựa theo những lời lão hộ pháp đã nói, hắn đã từng nhìn thấy một mặt mạnh mẽ của Tứ Đại Thiên Vương. Đó là khi hắn tham gia một hành động do tổ chức sắp xếp, lúc đó đột nhiên gặp phải ba vị cường giả Thiên Cấp, mắt thấy bọn họ sẽ toàn quân bị diệt, thế nhưng vào lúc quan trọng nhất, không biết vì sao đột nhiên thực lực của một vị thiên vương đi theo đội của bọn họ lại tăng trưởng một cách khủng bố, cuối cùng đánh chết ba vị cường giả Thiên Cấp kia.
Đây chính là ba vị cường giả Thiên Cấp, vậy mà lại không chịu nổi một chiêu dưới tay vị thiên vương này, mà trước đây, thực lực của vị này thiên vương chỉ mới đạt tới Nhân Cấp.
Dưới sự kích thích của bí thuật có thể khiến thực lực của một người đột nhiên tăng vọt, nhưng tuyệt đối không thể nào vọt hẳn qua nhiều cảnh giới như vậy, từ Nhân Cấp đến Thiên Cấp, trên đời này không có bất kỳ bí thuật nào có thể làm được điểm này.
Mấu chốt hơn là ngay sau đó vị thiên vương kia lại biến mất hoàn toàn, lại tiếp sau trong tổ chức xuất hiện một vị thiên vương mới đền bù vào ghế trống trong Tứ Đại Thiên Vương.
Cũng chính bởi vì những đầu mối này cho nên vị lão hộ pháp kia đã phán đoán, Tứ Đại Thiên Vương trong tổ chức chính là bốn vật dẫn, có thể có một cường giả siêu cấp tồn tại trong cơ thể của bọn hắn, mà hẳn thọ mệnh của những cường giả siêu cấp này không nhiều, hoặc là vì một nguyên nhân nào khác phải lựa chọn sống nhờ bên trong vật dẫn.
Bốn vị cường giả siêu cấp này sống nhờ trong vật dẫn nhưng chỉ có một cơ hội ra tay duy nhất, sau khi ra tay cần phải thay đổi vẫn dẫn, chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích vì sao thực lực của Tứ Đại Thiên Vương rất yếu nhưng lại có địa vị rất cao.
Lời của ông lão khiến Phương Minh lâm vào trầm mặc, cậu đang tự hỏi tính khả thi của cách nói vật dẫn này.
Nếu đám người Lưu Nguyệt thật sự là vật dẫn giống như những lời ông lão đã nói, như vậy vì sao thực lực của Lưu Nguyệt lại không nhảy lên tới Thiên Cấp mà chỉ tới Địa Cấp hậu kỳ? Dường như này có chút mâu thuẫn với những gì ông lão đã nói.
Huống chi, nếu như vật dẫn chỉ có thể dùng một lần, như vậy Lưu Nguyệt đã sớm không tồn tại, hơn nữa cậu có thể thấy được, lúc ấy trạng thái của Lưu Nguyệt không hề có chút không thích hợp nào.
Vậy rốt cuộc là ông lão trước mặt này nói dối, hay là tin tức lão ta lấy được có điểm sai sót đây?
"Nói tiếp đi, chiếc nhẫn kia của tổ chức các ngươi có tác dụng gì? Còn có mục đích thực sự của tổ chức các ngươi là gì?"
Phương Minh cảm thấy rất hứng thú với chiếc nhẫn kia của tổ chức Hắc Xà, từ sau khi lấy được chiếc nhẫn kia cậu đã nghiên cứu một hồi lâu, nhưng ngoại trừ có thể cảm giác được chiếc nhẫn kia có liên quan tới cõi âm thì không nhận được thu hoạch nào khác.
Mặt khác loại tổ chức thần bí giống tổ chức Hắc Xà này, thậm chí còn bị giới tu luyện xưng là tổ chức tà giáo, dựa theo tình huống bình thường hoặc là vì xưng bá, hoặc là vì muốn hoàn thành một kế hoạch nào đó, mà rõ ràng tổ chức Hắc Xà thuộc về loại thứ hai.
"Đây là Thánh giới, mỗi một thành viên của tổ chức bọn ta đều có một chiếc nhẫn như vậy. Tuy rằng bề ngoài như nhau nhưng Thánh giới khác nhau lại có tác dụng khác nhau, mà Thánh giới này còn có tác dụng biểu thị rõ ràng thân phận của thành viên. Nhưng có người nói tổ chức có một loại Thánh giới cất giấu một bí mật lớn bằng trời ở bên trong, mà bí mật này có liên quan tới sứ mệnh của tổ chức, chẳng qua trong toàn bộ tổ chức lại không có quá mười cái Thánh giới như vậy."
"Tuy rằng ta còn chưa tìm hiểu rõ ràng được mục đích của các trưởng lão là gì, nhưng ta lại có thể khẳng định một điều, những năm gần đây tất cả hành động của tổ chức đều chỉ hướng tới cùng một nơi, mà rất có thể Thánh giới này cũng có quan hệ với chỗ kia..."
"Cõi âm."
Phương Minh cắt đứt lời của ông lão, mà sau khi ông lão nghe thấy những lời Phương Minh nói, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn thật sự không ngờ vậy mà người trước mắt này lại biết cả những thứ đấy. Đây là tuyệt mật của tổ chức bọn hắn, ngay cả hắn cũng là vì thi hành nhiều nhiệm vụ do tổ chức sắp xếp suốt mấy năm nay mới có thể suy đoán được.
"Không sai, chính là cõi âm, dường như tổ chức rất có hứng thú với cõi âm, ta từng theo mấy vị trưởng lão đi qua thác cửu khúc Hoàng Hà, trong truyền thuyết..."
"Hộ pháp Chân, không nói tới chuyện ngươi phản bội tổ chức chạy tới Hương Giang, bây giờ còn dám tiết lộ bí mật của tổ chức với người ngoài, ngươi có biết dựa theo quy củ của tổ chức, kết cục của ngươi sẽ là như thế nào không?"
Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhã đột nhiên vang lên, giọng điệu rất bình thản, thậm chí còn trộn lẫn một chút ý chế giễu bên trong, vậy mà nghe được giọng nói này, vẻ mặt lão già đột biến, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Ngay sau khi giọng nói phát ra đột nhiên một ánh đao hạ xuống, đao quang nhanh tới mức ngay cả Phương Minh cũng không kịp ngăn cản, trực tiếp rơi vào điểm chính giữa trán của ông lão kia.
Ba giây sau, thân thể của ông lão nứt ra, từ vị trí chính giữa chia thành hai nửa, trực tiếp ngã trên mặt đất, đến lúc chết trên mặt lão ta vẫn còn đang duy trì biểu tình sợ hãi.
Phương Minh nghiêng đầu, nhìn bóng người đi ra từ trong núi rừng.
"Cậu đã nói muốn để hắn chết sảng khoái, tôi đây đành dựa theo yêu cầu của cậu. Không nên dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, cũng không cần cảm kích tôi làm gì, ai bảo tôi là người tốt kia chứ."
Bóng dáng Lưu Nguyệt từ trong núi rừng đi ra, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn trước sau như một, trong miệng còn ngậm một cây cỏ đuôi chó, không hề có chút phong phạm của cao thủ, lúc này cứ như vậy lé mắt nhìn cậu.
Phương Minh không mở miệng, Lưu Nguyệt cũng không mở miệng, hai người cứ tiếp tục nhìn nhau như vậy.
Gió tiếp tục thổi, rất lạnh, dáng tươi cười trên mặt Lưu Nguyệt biến mất, vẻ mặt thắt chặt.
Sau một khắc, đột nhiên trên tay Lưu Nguyệt nhiều hơn một cây đao.
"Tôi tới, vốn là tôi không nên tới."
Phương Minh tiếp tục im lặng.
"Thế nhưng tôi vẫn phải tới, bởi vì tôi biết nó muốn tôi đến."
Phương Minh: "..."
"Cậu nói trên đời này đao của người nào nhanh nhất?"
Phương Minh không trả lời.
"Trên đời này, chỉ có đao không ra khỏi vỏ là nhanh nhất, bởi vì không ai biết nó có thể nhanh tới mức nào."
"Nhưng bây giờ nó đã ra khỏi vỏ, hơn nữa đã uống máu, một đao khách, một ngày chỉ rút đao một lần, một lần rút đao cũng chỉ thấy máu một lần, cho nên, ngày hôm nay tôi đến không phải để đánh nhau với cậu."
Sau khi nói xong câu đó, trên mặt Lưu Nguyệt lại lộ ra nụ cười sáng lạn, đao trong tay không biết lại biến mất từ lúc nào.
"Thế nào, có cảm giác của một kiếm khách cô độc không? Tôi đã nói với cậu rồi, những năm gần đây giấc mộng của tôi chính là làm một đao khách giang hồ, uống rượu mạnh nhất, ra đao nhanh nhất, sau đó cưỡi ngựa hoang dã nhất."
Phương Minh có chút bất đắc dĩ, thật ra ngay khoảnh khắc khi nhìn thấy Lưu Nguyệt cậu thực sự nôn nóng muốn ra tay, nhưng sau khi thấy Lưu Nguyệt làm trò như vậy, chiến ý trong lòng cũng đã tiêu tán không còn bao nhiêu.
"Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, từ Trương Phúc đến vị này đều chỉ là vừa khớp, hai người này đều phản bội tổ chức của chúng tôi cho nên tất nhiên phải chịu hình phạt của tổ chức chúng tôi, chẳng qua tổ chức của chúng tôi không có hứng thú xuống tay với người bình thường."
Phương Minh biết Lưu Nguyệt đang giải thích cái gì, trước đây khi thấy Trương Phúc chết thảm, cậu thực sự không có thiện cảm đối với tổ chức Hắc Xà, bây giờ lại tới chuyện lão già trước mặt này bị chém thành hai nửa, khiến cậu càng cho rằng tổ chức Hắc Xà là một tổ chức tà giáo, một tổ chức như vậy cho dù không đối địch với mình, nhưng một khi bị cậu bắt gặp chắc chắn sẽ không nương tay.
"Có phải tổ chức của các người đang một mực tìm kiếm cõi âm?"
Sau một lúc im lặng Phương Minh nhìn về phía Lưu Nguyệt, mà Lưu Nguyệt lại bĩu môi, khinh thường nói: "Phương Minh, xem ra cậu quá coi thường tổ chức của chúng tôi rồi, tuy rằng quả thật lão tạp mao này không được tốt lắm, thế nhưng thực lực của lão lại không tồi. Cõi âm, từ lúc tổ chức được thành lập đã có người đi vào rồi."
"Nói thật cho cậu biết, cho dù là hiện tại, tổ chức của chúng tôi cũng có thể tiến vào cõi âm bất cứ lúc nào, đáng tin hơn nhiều so với kẻ gà mờ kiêm chức Âm Sai như cậu."
Hiển nhiên Lưu Nguyệt biết một số bí mật của Phương Minh, tròng mắt Phương Minh co rút lại một chút, tại thời khắc này cậu có một loại xung động muốn bắt Lưu Nguyệt lại, sau đó trói gô hắn ta, thậm chí tiếp sau còn sẽ dùng thuật sưu hồn để tìm hiểu toàn bộ bí mật trong đầu đối phương.
"Đừng xung động, xung động là ma quỷ, lần này tôi tới ngoài chuyện muốn thanh lý kẻ phản đồ còn muốn làm một giao dịch với cậu, cũng có thể nói cho cậu biết một số tin tức hữu dụng, tỷ như rốt cuộc là ông cụ nhà họ Lý đã gặp phải chuyện gì, và còn một tin tức khác mà cậu muốn biết."
Dường như biết suy nghĩ trong lòng Phương Minh ngay lúc này, hai mắt Lưu Nguyệt nháy nháy, gò má vốn còn tinh tế hơn cả phụ nữ kia phối hợp với động tác này, giống hệt như một cô gái quyến rũ đang liếc mắt đưa tình với người yêu của mình.
Điều đáng tiếc nhất là Phương Minh thẳng, hơn nữa cậu còn chắc chắn chính mình sẽ không bị bẻ cong.
Dùng im lặng để đáp lại Lưu Nguyệt, thái độ của Phương Minh cũng đã được biểu lộ một cách rất rõ ràng, nếu tin tức anh cho tôi không thể khiến tôi hài lòng, tôi đây cũng không ngại tự mình ra tay tìm kiếm.
"Vì có thể để bản thân mình sống được thêm vài năm nên ông cụ nhà họ Lý đã sử dụng thuật mua mạng, mà người bị mua mạng kia cậu cũng biết."
Nghe được lời của Lưu Nguyệt, trong nháy mắt hình ảnh người thanh niên trẻ tuổi được Hoa Minh Minh đưa đến cửa hàng của mình khi trước hiện lên trong đầu Phương Minh, cái tên Chu Cương Hồng tự cho mình là người may mắn, mỗi ngày đều có thể nhặt được tiền kia.
"Thuật mua mạng là do một con lừa ngốc nói cho ông cụ nhà họ Lý, để tỏ lòng cảm ơn, ông cụ nhà họ Lý còn xây dựng một Từ Vân Tự cho con lừa ngốc kia, thế nhưng điều đáng tiếc là con lừa ngốc kia cũng chỉ có kiến thức nửa vời đối với thuật mua mạng, vì thế mới dẫn đến thân thể của ông cụ nhà họ Lý xuất hiện vấn đề."
"Sao anh biết được chuyện này?" Phương Minh híp mắt nhìn về phía Lưu Nguyệt, cho dù nhà họ Lý có giàu hơn nữa nhưng trong mắt những người như cậu cùng Lưu Nguyệt, cuối cùng cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Hơn nữa cho dù nhà họ Lý sử dụng thuật mua mạng, đó cũng là chuyện của nhà họ Lý, sao có thể khiến tổ chức Hắc Xà quan tâm?
Trừ phi...
"Hòa thượng kia là người của tổ chức các anh?"
"Thật thông minh nha." Lưu Nguyệt dùng một loại ánh mắt khen ngợi nhìn về phía Phương Minh, đáp: "Con lừa ngốc kia không phải người của tổ chức chúng tôi, nhưng quả thật thuật mua mệnh là người trong tổ chức cố ý nói cho con lừa ngốc kia biết, mục đích của chuyện này cũng là vì tổ chức đang làm một thực nghiệm, muốn xem kết quả của thực nghiệm một chút mà thôi."
"Thực nghiệm gì?"
"Thực nghiệm kiểm chứng kiếp trước và kiếp này có thật sự tồn tại hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận