Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 931: Cảm ơn trời cao

Chương 931: Cảm ơn trời cao
Đạo quan ở thôn Diệu Hà rất xưa cũ!
Một tòa chủ điện thờ phụng tổ sư Tam Thanh, sau đó chính là một hậu viện, lúc này trên cửa nơi hậu viện lại có thêm một móc khóa, mà ở bên cạnh hậu viện chính là một giếng cổ, ở cách giếng cổ không xa thì lại là một phòng bếp.
Cả đạo quan, cho dù là Phương Minh hay là Diệp Tử Du đều rất quen thuộc, duy chỉ có Hoa Minh Minh là người tới đây lần đầu tiên, đang tò mò đánh giá bốn phía.
Phương Minh đứng lặng thật lâu ở trước đạo quan, thần tình kích động, nhưng có người càng kích động hơn cả bản thân cậu.
Gâu!
Lão Hoàng chạy tới như bay trực tiếp đụng vỡ cửa chính của chủ điện, lại tiếp tục phóng vào nhanh như tên, rất nhanh bóng dáng của con chó này đã biến mất không thấy gì nữa.
"Xem ra Lão Hoàng cũng rất tưởng niệm đạo quan này, đây là một con chó rất nhớ tình xưa..."
Cùng tới đây với đám người Phương Minh còn có bác cả Vương, thấy bóng dáng Lão Hoàng biến mất, ông ấy ở một bên cảm thán một câu.
Chỉ là nghe được bác cả Vương cảm khái, vẻ mặt của Phương Minh trở nên có chút quái dị, người khác không biết Lão Hoàng vội vội vàng vàng như vậy là muốn làm gì, nhưng lấy thần trí của cậu có thể cảm giác rõ ràng, sở dĩ Lão Hoàng kích động như vậy không phải là vì nhớ nhà gì, mà là lúc này có mấy con mèo rừng đang chuồn êm vào phòng bếp, đang ăn vụng mấy miếng thịt khô còn sót lại được treo ở trên trường.
Lão Hoàng là đang muốn bảo vệ đồ ăn đi.
Thậm chí bởi vì vô cùng kích động, còn đụng ngã lăn mấy chén đèn dầu ở chủ điện.
"Em nhớ trước đây lúc em đến nơi này đạo quan đã có bộ dáng như vậy, nhiều năm trôi qua như thế vẫn không chút thay đổi."
Trên mặt Diệp Tử Du cũng hiện lên vẻ nhớ lại, trước đây khi mấy cô tới thôn Diệu Hà, mọi người có thể đi tới bất kỳ nơi nào trong thôn Diệu Hà, chỉ duy chỉ có đạo quan này là không cho phép đoàn làm phim tiến vào, mỗi lần muốn vào nhất định phải có anh Phương Minh mới được.
"Cô Diệp, tuy rằng lão thần tiên đã đi nhưng tất cả mọi người trong thôn đều vô cùng tưởng niệm lão thần tiên, đạo quan này cũng thường xuyên có người đến quét tước, ngay cả dầu vừng trong chủ điện cũng có thôn dân tự động duy trì, nhưng vì trước đây khi còn tại thế lão thần tiên không cho phép mọi người đi vào hậu viện, cho nên chưa có ai dám tới đây quét dọn nơi này."
Phương Minh gật đầu, cậu biết bác cả Vương đang nói cái gì, từ trong xương sư phụ vẫn luôn có loại phong phạm của ẩn sĩ Đạo giáo, rất coi trọng thanh tịnh, cho nên không cho phép người ngoài tiến vào hậu viện, trừ thím có trách nhiệm chăm lo cuộc sống hằng ngày cùng chuyện cơm nước của hai người, ai cũng không thể tiến vào.
"Tạm thời đến viện sau đi."
Phương Minh thu liễm sự kích động nơi đáy lòng, trực tiếp vượt qua chủ điện, giống hệt như sư phụ đã nói, cậu cũng không phải đệ tử Đạo gia, cho nên cũng không cần lập tức cúng tế tổ sư Tam Thanh.
Cửa chính ở hậu viện dùng loại cửa có chốt khóa, cũng là loại khóa phòng quân tử mà không phòng tiểu nhân, nhưng mà ở thôn Diệu Hà vẫn chưa có người nào dám mạnh mẽ xông tới đạo quan. Mà lúc trước khi Phương Minh rời đi cũng đã bố trí một trận pháp nho nhỏ trong sân, không đến mức bị ăn trộm lẻn vào bên trong.
Mở khóa, đẩy mở cửa sân, một hơi thở u lãnh kéo tới, dù sao thì cũng đã một thời gian ngắn không ai mở nơi này ra, lúc này trong viện mang tới cho mọi người một loại cảm giác yên tĩnh sâu thẳm, chẳng qua tiếng động khi cửa gỗ được đẩy mở đã kinh động ba năm con chim nhỏ bên trong.
Cỏ dại rậm rạp, mạng nhện đan chen!
Phương Minh nhíu mày một cái, ngay sau đó cậu vận chuyển Vu Sư Chi Lực trong cơ thể, chân phải nhẹ nhàng giẫm một cái lên mặt đất, một cơn gió lớn lập tức nổi lên, cơn gió lớn này thổi tan mạng nhện trong sân, cũng thổi tan hơi thở u ám lạnh lẽo này, giống hệt như một cơn gió thanh lọc, tuy rằng cả viện không có quá nhiều biến hóa nhưng đã mang tới cho đám người Diệp Tử Du một cảm giác hoàn toàn khác.
Bước vào sân, Phương Minh đi thẳng về phía nhà chính, đẩy cửa ra, mọi thứ bên trong đều như trước.
Vật dụng trong nhà được làm từ gỗ Hoàng hoa lê Hải Nam (1), mấy bộ trà cụ cổ có giá trị liên thành không nhuộm một tia bụi bậm, nhất là ngay khoảnh khắc khi cậu đẩy cửa ra càng có thêm một mùi thơm xuyên vào lòng mỗi người ở đây.
(1) Hoàng hoa lê Hải Nam: Còn có tên gọi là gỗ Sưa. Từ xưa, loại gỗ này đã được dùng để sản xuất những vật dụng đắt giá, được liệt vào một trong bốn loại gỗ quý nhất theo quan niệm của người Trung Quốc.
"Sư phụ anh ông ấy rất chú ý chuyện sinh hoạt, trong phòng có hương liệu đặc chế, có thể khiến mấy loại xà trùng kia không dám tới gần."
Phương Minh giải thích một câu, mà Hoa Minh Minh đi tới sau nhìn thấy những vật dụng gia đình xa xỉ bên trong căn phòng, há miệng thật to, với tư cách là ông chủ nhỏ của Hoa Bảo Lâu, Hoa Minh Minh vẫn có chút nhãn lực, những món đồ cổ này còn có vật dụng trong nhà này đều có giá trị liên thành đấy!
"Bức tranh được treo trên tường kia là bút tích của Ngô Đạo Tử sao?"
"Ừm."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ phía Phương Minh, Hoa Minh Minh tặc luỡi, Ngô Đạo Tử đấy! Đây chính là tồn tại được xưng "Họa thánh", những tác phẩm được hắn truyền lại thật sự rất ít, thế nhưng dù lấy bất kỳ bức nào ra đấu giá cũng có thể bán được với giá cả trên trời.
"Cậu đừng nói với tôi rằng hủ đựng trà này thật sự được làm từ ngọc cẩm thạch Jade (2)đấy."
(2) Ngọc cẩm thạch Jade, hay còn gọi là ngọc cẩm thạch Miễn Điện, là loại đá cẩm thạch thiên nhiên rất được ưa chuộng trong văn hóa Phương Đông, có nhiều tác dụng về hộ mệnh, phong thủy.
Ngay sau đó, ánh mắt Hoa Minh Minh lại rơi vào một ấm trà phỉ thuý (3) được đặt trên bàn, sau khi mở nắp ra còn có thể thấy lá trà bên trong, cho dù là cách một khoảng cách ngắn nhưng cậu ta vẫn có thể nghe thấy mùi hương đặc biệt của lá trà này.
(3) Phỉ Thúy là tên gọi khác của Cẩm thạch khi cẩm thạch đạt chuẩn với các yêu cầu: Có màu Lục táo, trong suốt không có tạp chất khác và xuất xứ Miến Điện (Do nham thạch trong lõi trái đất qua hàng triệu năm tác động với nhiệt độ, áp suất và thành phần cấu tạo hóa học địa chất trong lòng đất thì chỉ có 2 nơi này mới tạo thành được loại ngọc đạt chuẩn phỉ thuý)
"Xa xỉ, thực sự là quá xa xỉ, hoàng đế thời cổ đại cũng không gì hơn thế này, đoán chừng chỉ có thời gian lão Chu làm hoàng đế lúc trước mới có thể có cuộc sống xa xỉ như vậy."
Nghĩ tới đây, Hoa Minh Minh lấy di động ra chụp mấy tấm hình, lão Chu trong miệng cậu ta đương nhiên là chỉ Chu Duẫn Văn.
Chẳng qua sau một phút, lời Chu Duẫn Văn đáp lại lại khiến cậu ta khiếp sợ.
"Trước đây khi trẫm còn làm hoàng đế cũng chưa từng được sống cuộc sống xa xỉ như vậy."
Chu Duẫn Văn là một hoàng đế rất khổ cực, nguyên nhân là vì ông nội của hắn tức hoàng đế Hồng Vũ mới vừa đoạt được thiên hạ, kiêng kị nhất là xa hoa dâm dật, cho nên hoàng cung lúc ấy nào có được vàng xanh rực rỡ như vậy, huống chi hắn còn chưa làm hoàng đế được bao lâu đã bị chú mình cướp ngôi…
"Phương Minh, nhà cậu thật sự có mỏ!"
Cuối cùng Hoa Minh Minh chỉ có thể cảm khái một câu như thế, nếu lấy hết mấy thứ này ra đi bán sợ rằng còn đáng tiền hơn so với toàn bộ Hoa Bảo Lâu.
"Những thứ này đều là do sư phụ tôi lưu lại, là không thể bán được." Phương Minh lắc đầu, cậu lại không thiếu tiền.
"Nhưng lẽ nào để mấy thứ này ở đây mà cậu không sợ bị người trộm đi sao? Tiền tài động nhân tâm, một khi bị lộ tin tức ra bên ngoài sợ rằng đạo tặc ở khắp nơi trên toàn quốc đều sẽ qua đây."
Hoa Minh Minh nói mấy lời này cũng là nói thật, chỉ cần để người khác biết trong đạo quán có nhiều bảo bối như vậy, sợ rằng tất cả đạo tặc trên toàn quốc đều sẽ chen chúc tới đây, trừ phi Phương Minh một mực ở đây trông coi, nhưng đây rõ ràng là chuyện không thể nào.
"Yên tâm đi, người bình thường không thể vào hậu viện này được."
Không nói hậu viện vốn có trận pháp nhỏ do cậu thiết trí, lần này trở về cậu sẽ lại bố trí một trận pháp, có thể nói toàn bộ hậu viện trừ phi là cường giả Thiên Cấp, bằng không căn bản không thể nào xông vào được, mà đối với cường giả Thiên Cấp, căn bản bọn họ không để mấy thứ này vào mắt.
Kỳ thực Hoa Minh Minh cũng không biết, thứ đáng giá nhất trong toàn bộ hậu viện cũng không phải những món đồ cổ hay những vật dụng trong nhà này, thứ đáng tiền chân chính là thư phòng ở bên cạnh, những thư tịch còn có bút ký của sư phụ mình bên trong thư phòng kia mới là thứ đáng giá nhất.
Lấy cảnh giới của sư phó mình, không cần nghĩ cũng biết thư tịch có thể được ông ấy cất giữ là trân quý tới cỡ nào, nói không khoa trương, một khi có được những quyển thư tịch này cũng đồng nghĩa với đủ để bồi dưỡng ra được một thế lực không nhỏ, thậm chí nếu có đủ thời gian, chuyện nhảy vào top những môn phái lớn trước mười cũng không hẳn là chuyện không thể nào.
Toàn bộ hậu viện tổng cộng có bốn gian phòng, một phòng chính cùng hai phòng ngủ, còn có một phòng sách, Phương Minh không vào gian phòng mà ngày thường sư phụ cậu ở mà là về tới gian phòng của mình.
"Anh Phương Minh, phòng này của anh cũng không có thay đổi gì cả."
Diệp Tử Du đánh giá căn phòng của Phương Minh, trước đây cô cũng đã từng tới đây, căn phòng này rất giản đơn, chỉ có một giường lớn, một cái bàn, trên tường còn có treo một số món đồ chơi nhỏ chính tay Phương Minh làm ra trước đây.
Đồng thời Diệp Tử Du cũng chú ý tới hai tấm hình trên bàn, một tấm là ảnh chụp chung của mấy đứa trẻ, hình này là hình mà đám trẻ bọn họ đã chụp chung với nhau trước khi đoàn làm phim rời khỏi thôn, mà một tấm hình còn lại cũng là hình của đứa trẻ, chẳng qua trong tấm ảnh chỉ có hai đứa bé, chính là Phương Minh cùng Diệp Tử Du.
Thời điểm đó Diệp Tử Du chỉ cao tới ngực của Phương Minh, đôi tay nhỏ ôm lấy tay của Phương Minh, ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười ngọt ngào nhìn chằm chằm Phương Minh.
Thấy hình này, khuôn mặt Diệp Tử Du đỏ ửng lên, bởi vì tấm hình này khiến cô nhớ lại ước định khi còn bé.
"Anh Phương Minh, nhất định anh phải tới tìm em đấy, mang theo tấm hình này tới tìm em, em chính là cô dâu mới của anh."
Lúc kia cô không biết cô dâu mới là có ý gì, chỉ nghe cha nói cô dâu chính là người thân nhất, mà cô phải làm người thân nhất của anh Phương Minh.
Ngón tay xoa xoa tấm hình này, trong lòng Diệp Tử Du nổi lên cảm giác ngọt ngào, hứa hẹn thời nối khố, cuối cùng cũng không cô phụ.
Có bao nhiêu bóng người đã tồn tại trong sinh mệnh nhưng cuối cùng lại giống như lưu tinh, biến mất ở trong bể người, có lẽ chỉ khi uống say mới có thể nhớ tới bóng người đã nằm sâu trong ký ức kia, nhưng hẳn đã không còn nhớ tên cùng dáng vẻ của người ấy nữa.
Cảm ơn trời cao!
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Diệp Tử Du, lúc này trong con ngươi trong suốt thuần triệt kia đã hiện lên một vòng hơi nước, dáng dấp động tình này khiến đáy lòng Phương Minh run lên, hai người bốn mắt đối diện, không ngừng tới gần, đến cuối cùng Phương Minh cúi đầu lướt qua đôi môi đỏ mọng mê người kia.
Mà cái lướt qua ấy rất nhanh đã biến thành thâm nhập, cô gái động tình ôm Phương Minh, chàng trai cũng đã không thỏa mãn với hiện trạng, hai tay bắt đầu táy máy lướt khắp thân thể lả lướt của cô gái, mà khi hai người gần lên tới đỉnh núi thì...
"Phương Minh, tối nay chúng ta ăn cơm ở... A, tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì, coi như tôi chưa đi vào đi."
Hoa Minh Minh đi tới cửa, mới nói được nửa câu đột nhiên nhắm mắt lại xoay người chạy ra.
Chỉ là, bầu không khí vốn kiều diễm đã hoàn toàn biến mất khi tiếng nói của cậu ta xuất hiện.
Nhìn dáng vẻ e thẹn có chút xấu hổ của cô gái, nằm úp sấp ở ngực mình không dám ngẩng đầu lên, thế nhưng một hồ xuân ý này đã bị thổi tan, cậu cũng biết lấy tính hay xấu hổ của cô gái là không thể nào tiếp tục nữa, Phương Minh cũng chậm rãi thu hồi tâm tình trào dâng trong lòng.
"Em đi xem cây hoa quế trong sân một chút, là cây mà em tự tay trồng năm ấy..."
Cô gái tìm một lý do, như thể con thỏ con bị giật mình, đỏ mặt rời khỏi từ trong lòng Phương Minh, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng đi về một phương hướng khác.
"Hoa quế à..."
Trong đầu Phương Minh nhớ lại cây hoa quế đã được trồng ở phía sau đạo quan, đã nở hoa mười năm, mà rốt cục hiện tại nó đã có thể chờ được tới lúc chủ nhân của nó trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận