Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 451: Không phục thì chơi lại

Chương 451: Không phục thì chơi lại
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Trên bàn đánh bạc, cả nhóm không phải chơi bài Texas hold’em như trong các bộ phim điện ảnh mà là Tạc Kim Hoa ba lá.
Tạc Kim Hoa, ba lá có nút giống nhau người ta gọi là con báo được xem là lớn nhất, ngay sau là đồng chất, sau nữa là khác màu khác chất nhưng là một sảnh liên tiếp nhau, tiếp theo là đôi, rồi sau là ba lá không liền nhau không đồng chất nhau, lá lẻ thì con ách lớn nhất.
Phương Minh ngồi xuống, trên bàn thành bảy người.
Người chia bài xinh đẹp khêu gợi phát bài, mỗi người đặt mười ngàn.
"Nhà cái ra lệnh, mỗi lượt không được ít hơn mười ngàn, sau khi xem bài muốn so bài sẽ gấp hai, đặt cược thêm gấp ba." - Người chia bài trình bày quy tắc chơi cho Phương Minh.
"Cậu em Tần lần đầu tiên chơi, vậy nhẹ nhàng chút, hai mươi ngàn đi."
Vòng này Trang Tân làm nhà cái, chưa thấy bài đã dứt khoát bỏ ra hai mươi ngàn thẻ chơi bài. Tạc Kim Hoa khác bài Texas hold’em, nếu không xem bài thì không xem được lá nào cả.
Phương Minh ở sau Trang Tân, bỏ ra hai mươi ngàn. Bảy người đi hết một lượt, trên bàn đã là hai trăm ngàn.
"Tiếp tục."
Lượt thứ hai Trang Tân không xem bài, lại đặt thêm năm mươi ngàn. Đây là đặc điểm của người thua, thua hơn hai triệu, nếu không đặt số tiền lớn, ông ta căn bản không thể lấy lại vốn được.
Một người dù thua cỡ nào cũng đều hy vọng có thể gỡ lại một ván, Trang Tân cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, Phương Minh cũng đặt thêm năm mươi ngàn. Sau đó bốn người đều xem bài. Hai người bỏ bài, hai người còn lại sau khi xem bài thì chọn đặt tiếp.
Đặt sau khi xem bài gấp hai lần với khi chưa xem bài, nên hai người này đặt thêm một trăm ngàn.
Đến lượt Trang Tân, Trang Tân cũng cầm lên xem bài. Tuy ông ta thua tiền, nhưng vẫn chưa đến nỗi mất tỉnh táo. Hai người đối phương đã xem bài, ít nhất là có bài, ông ta có xem bài cũng không cần phải tiếp tục che bài nữa.
"Tôi thua rồi."
Xem bài xong, sắc mặt Trang Tân tối sầm, dứt khoát vứt bài xuống.
"Tôi che bài, một trăm ngàn."
Phương Minh cười cười, vẫn không xem bài, mà lựa chọn đặt thêm một trăm ngàn. Trên bàn cậu có tổng cộng một triệu tiền đặt cược, đó là số tiền lúc nãy Trang Tân bảo người chia bài đi đổi.
"Cậu em Tần, xem ra cậu cũng là người lành nghề."
Trang Tân thấy Phương Minh vẫn không xem bài, hơi sửng sốt, nhưng rồi cũng lập tức thông suốt. Bình thường người thường xuyên chơi bài, mấy ván đầu đều thích hào phóng chút.
"Tôi theo." - Người sau Phương Minh xem bài rồi bỏ thêm hai trăm ngàn muốn theo.
"Tôi đặt thêm."
Thế nhưng, người phía sau đó, cũng chính là ông già ngồi đối diện Trang Tân lúc này cũng chọn đặt cược thêm, trực tiếp bỏ ra thêm ba trăm ngàn.
Phương Minh cười cười, vẫn không xem bài, lúc này bỏ ra thêm hai trăm ngàn.
"Cậu em Tần, kiềm chế chút đi, nếu không thì hạ bài?"
Trang Tân ở bên khuyên một câu. Hai người xem bài, hơn nữa sau đó còn đặt gấp bội, hiển nhiên bài không nhỏ, không cần che bài nữa. Cho dù mấy trăm ngàn không tính là gì, nhưng tích tiểu thành đại, ông ta cứ hết ván này đến ván khác mới thua mất hai triệu đó.
"Không sao, tôi có dự cảm với bài của mình." - Phương Minh cười đáp.
"Tôi bỏ."
Một người xem bài đã chịu thua. Hiện tại trên bàn đánh bạc chỉ còn Phương Minh và ông già kia. Ông già kia cũng không nói nhiều, trực tiếp bỏ ra sáu trăm ngàn, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Phương Minh.
"Tôi không tin ván đầu tiên cậu lại may mắn như vậy."
Che bài thắng xem bài không phải là chưa từng có, dù sao theo lý mà nói, chỉ cần xem bài không phải là ba lá Át, che bài vẫn có cơ hội thắng, nhưng tỷ lệ này rất nhỏ.
Lấy bài, xem bài, sau một giây, Phương Minh liền bỏ bài xuống, trên mặt lộ ra vẻ nuối tiếc: "Xem ra dự cảm của tôi không chính xác rồi."
"Đừng nản, giờ mới là bắt đầu."
Trang Tân an ủi Phương Minh, vậy nên ông ta không nhìn thấy, sau khi Phương Minh bỏ bài, ông già đối diện có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Năm, sáu ván tiếp theo, Phương Minh cứ che bài một lúc rồi cầm lên xem, xem xong thì bỏ.
"Người anh em, không phải cậu mới chơi ván đầu tiên đã thấy sợ rồi đó chứ? Người ta nói tân quan tiền nhiệm ba bó hỏa (1), Trình Giảo Kim còn có ba búa lớn, còn cậu xem xong liền bỏ, hơi bị nhát đó."
(1) Tân quan tiền nhiệm ba bó hỏa: Ý chỉ quan mới nhậm chức thường cố thể hiện tài cán và quyết tâm cải cách để lấy uy phong, sau đó vẫn đâu vào đấy.
Người ở sau Phương Minh thấy Phương Minh bỏ bài, nửa đùa nói.
"Mấy ván vừa rồi dự cảm không được bài tốt, nhưng ván tiếp theo thì chưa chắc, ván tiếp theo chắc là tôi sẽ thắng."
"Được, vậy ván tiếp theo tôi sẽ đặt cược với cậu, tôi cược bài ván tiếp theo của cậu không lớn."
Người chia bài phát bài, lần này Phương Minh không xem bài liền mà là dứt khoát bỏ ra một trăm ngàn.
"Tôi theo."
Người đàn ông ở sau Phương Minh cũng không xem bài mà đặt một trăm ngàn. Mấy người Trang Tân tất cả đều xem bài, sau đó vô cùng ăn ý bỏ bài, hiển nhiên là đem chiến trường để lại cho Phương Minh và người đàn ông đó.
"Hai trăm ngàn."
"Theo."
"Ba trăm ngàn."

Một triệu thẻ của Phương Minh nhanh chóng dùng hết, lại tìm người chia bài đổi thêm năm triệu thẻ có Trang Tân đảm bảo. Người chia bài lập tức đưa thẻ chơi bài đến trước mặt Phương Minh.
Khi Phương Minh đã bỏ ra ba triệu, người đàn ông rốt cuộc cũng mở bài. Hai bên đều không xem bài, cuối cùng người chia bài mở bài hai người ra.
Phương Minh: J, 7, 8. Đối phương: 9, 6, 2.
"F*ck, J đại cũng có thể thắng, cậu em Tần quả nhiên lợi hại. Lão Hà, ông không thể không chịu thua rồi."
Trang Tân sau khi nhìn bài liền cất tiếng cười to, còn người đàn ông được gọi là lão Hà lại tỏ ra ủ rũ. Bài hai người đều là bài nhỏ, thuộc loại vừa xem bài là bỏ. Nhưng kết quả bởi vì không nhìn bài, ông ta che bài bỏ ra ba triệu.
"Cảm ơn."
Phương Minh cười ha ha thu thẻ chơi bài về trước mặt mình. Ông già kia thấy Phương Minh thắng tiền thì cũng nở nụ cười.
"Cậu em Tần, nếu tôi đây có được may mắn như cậu thì tốt quá."
"Anh Trang chắc chắn sẽ đổi vận, có lẽ là ván tiếp theo luôn đấy."
"Nhờ lời chúc may mắn của cậu em vậy."
Trang Tân nghĩ chắc Phương Minh chỉ nói để an ủi ông ta, cũng không để trong lòng. Nhưng đến lúc này, ông già đối diện cũng lên tiếng: "Còn tôi lại thấy cậu em Trang ván này cũng không có bài gì. Hôm nay cậu em Trang không được may mắn, tôi thấy thôi đừng chơi nữa mà xem bài luôn đi.”
"Phi, tôi sắp đổi vận rồi, có dám ván tiếp theo hai chúng ta che bài chơi với nhau không?"
"Xin hầu đến cùng." – Ông già cười ha ha đáp.
Người chia bài phát bài. Ván này đám Phương Minh đã sớm bỏ bài, chỉ còn hai người ông già và Trang Tân vẫn còn che bài..
"Năm trăm ngàn."
"Sáu trăm ngàn."
"Bảy trăm ngàn."

Tạc Kim Hoa khác Five Card Stud, không xem bài, mỗi lượt đặt thêm một trăm ngàn. Sau mười lượt. cả hai đều đã bỏ ra năm triệu.
Số thẻ chơi bài trên bàn Trang Tân không còn dư nhiều lắm. Bây giờ ông ta đã đặt một triệu năm trăm ngàn, chuyện này khiến ông hơi lưỡng lự. Tuy nói không tin chuyện tà ma, nhưng nói chung bỏ ra là bạc trắng thật, hơn nữa ông ta cũng không phải dân mê cờ bạc, lý trí nói ông có thể xem bài rồi.
"Như thế nào, không dám tiếp tục?"
"Không dám cái búa, chỉ là không muốn thắng ông vừa nhanh vừa nhiều như vậy thôi."
"Không sao, tôi đã thắng của ông hai mươi triệu, giờ xem như tôi trả lại ông một ít vậy. Dù sao thời gian không còn sớm nữa, không thể cứ đánh bài mãi được.”
Dưới sự khiêu khích của ông già, Trang Tân lại đặt thêm năm triệu. Bây giờ thẻ đánh bài trên bàn đã hơn hai mươi triệu. Đến lúc này, Trang Tân cũng không cậy mạnh nữa, muốn lấy bài lên xem.
"Anh Trang, tôi cảm thấy ván này anh chắc chắn thắng." - Phương Minh đột nhiên lên tiếng, ngăn Trang Tân muốn xem bài.
"Cậu em Tần, tôi cũng tin mình có thể thắng, nhưng ván này thắng được mười triệu cũng được rồi.” - Trang Tân cười ha ha đáp.
"Anh Trang anh không phải thua hai mươi triệu sao, chi bằng lại đặt thêm mười triệu nữa đi.” - Phương Minh giựt dây nói.
"Việc này…"
"Đứng nói chuyện không đau eo (2), nếu thua sẽ mất bốn mươi triệu đấy." - Người ngồi cạnh không quen nhìn Phương Minh cứ giựt dây, cười lạnh nói.
(2) Đứng nói chuyện không đau eo: Chỉ người không đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà lại thích nói ba hoa khoác lác.
"Anh Trang, dù sao tôi vẫn cảm thấy anh có thể thắng. Nếu không thì vậy đi, phần còn lại cứ thế phần của tôi, không phải tôi vẫn còn thẻ sao, nếu thua thì cứ tính cho tôi."
Phương Minh vừa nói xong, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Phương Minh. Anh chàng này tự tin với bài của Trang Tân đến cỡ nào mới có thể nói ra mấy lời như vậy chứ?
"Tôi vừa mới tính toán một chút. Anh Trang anh có mười sáu ván không thu lại tiền rồi, tính theo xác suất thì tỷ lệ rất lớn là ván này sẽ đến lượt anh. Cứ đọ một ván đi, dù sao tiền của tôi ở đây đều nhờ thắng mà có.”
Nghe Phương Minh giải thích, biểu tình những người khác mới trở lại bình thường. Bởi vì Phương Minh nói cũng có căn cứ. Đánh bài mà, cho dù xui đến cỡ nào cũng sẽ thắng vài ván. Phương Minh nói trắng ra chính là cược xác suất.
Trang Tân lưỡng lự một lúc, sau đó thì vỗ bàn nói: "Được, nếu người anh em Tần đã tin tôi như vậy, vậy tôi sẽ chơi đến cùng. Ngoại trừ thẻ đánh bài của cậu ở đây, tôi cũng đặt thêm một triệu, cũng không thêm cược mỗi vòng nữa, chơi một lượt này nữa thôi. Lão Đàm ông có dám tiếp không?"
Đôi mắt già nua của Đàm Diệu Văn chợt lóe lên, liếc qua bên cạnh một cái, cuối cùng cũng cao giọng đáp lại: "Tiếp, có gì mà không dám tiếp chứ?"
Trang Tân mười triệu, Phương Minh cũng gần mười triệu, nói cách khác nếu cộng lại sẽ gần ba mươi triệu. Ông già thắng Trang Tân hai mươi triệu, lượt này cũng phải bỏ tiền vốn của mình ra gần mười triệu. Một ván bài sáu mươi triệu, cho dù đối với nhóm Trang Tân chỉ là một ván bài lớn vì tài sản của họ có thể không chỉ có bấy nhiêu đây, nhưng nói thật, người có tài sản hơn mười triệu chưa chắc có thể lấy ra được một triệu tiền mặt, càng đừng nói tài sản của họ đến một nửa là bất động sản và cổ phiếu.
Người chia bài không nói gì, chỉ lấy tay lật bài. Khoảnh khắc bài được mở, người chia bài mặt không chút thay đổi, bởi hai bên cô ta đều không thể đắc tội.
"ĐM, cuối cùng cũng thắng được một bàn rồi, cậu em Tần cậu đúng là thần mà."
Trang Tân kích động vỗ bàn. Ván này ông ta đã thắng, hơn nữa còn có thể lấy lại tất cả tiền đã thua.
"Điều này sao có thể chứ? Không thể như thế được."
Phía bên kia, Đàm Diệu Văn tỏ ra không thể chấp nhận được, ánh mắt lại nhìn về phía người đàn ông áo đen đang đứng.
"Có gì mà không thể chứ? Anh Trang đã nhiều ván không thắng, cũng nên thắng một ván rồi." - Phương Minh cười ha ha đáp.
Nghe Phương Minh nói vậy, sắc mặt Đàm Diệu Văn trở nên tối sầm: "Có gan thì chơi lại một ván nữa."
"Không…"
Trang Tân muốn từ chối, nhưng lời còn chưa dứt thì Phương Minh đã nói tiếp.
"Được thôi, vậy thì thêm một ván nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận