Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 185: Lợi ích của Hoa Minh Minh

Chương 185: Lợi ích của Hoa Minh Minh
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
Hoàng Bằng Tiềm, Hoàng Bằng Phi là hai cậu chủ của Hồi Xuân đường, nhắc tới Hoàng Bằng Phi thì hầu như mọi người đều nhíu mày nhưng khi nhắc tới Hoàng Bằng Tiềm, ngay cả Lăng Sở Sở là đối thủ cạnh tranh đều phải công nhận tài năng của anh ta.
“Phương Minh, tôi thừa nhận trong chuyện nhận biết dược liệu cậu thật sự chính là thiên tài, thế nhưng Hoàng Bằng Tiềm này lại còn giỏi hơn cả cậu. Có người từng nói năm anh ta mười tuổi đã có thể nhận biết hơn 10000 vị thuốc đông y, năm mười sáu tuổi chỉ dựa vào mùi hương cũng có thể nói rõ tên trăm loại dược liệu, vô cùng lợi hại.”
Trong phòng, vẻ mặt Lăng Sở Sở trở nên nghiêm túc vô cùng: “Điểm đáng sợ của Hoàng Bằng Tiềm không chỉ có như vậy, đa số những vị thuốc đông y trên trăm năm vô cùng khó đoán biết số năm chính thức, thế nhưng anh ta có thể làm được, hơn nữa còn chưa từng đoán sai. Năm ngoái ban tổ chức đại hội đấu giá Nhân Sâm còn mời anh ta tới làm giám định sư, thế mà không ai phản đối cả.”
“Nói khó nghe hơn một chút thì chỉ dựa vào ba chữ Hoàng Bằng Tiềm, một cây Nhân Sâm chỉ có trăm năm, thế nhưng nếu anh ta nói nó là nghìn năm thì người ta sẽ tin tưởng nó là nghìn năm!”
“Thiệt hay giả vậy? Nếu thật sự vậy anh ta tùy tiện lấy ra vài cây Nhân Sâm chục năm nói thành Nhân Sâm trăm năm, không phải đã giàu to rồi sao? ”
Hoa Minh Minh tặc lưỡi, thế nhưng Phương Minh lại lắc đầu giải thích: “Người như anh ta tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy, đối với anh ta danh tiếng quan trọng hơn tiền tài nhiều. Hơn nữa cho dù anh ta có thật sự làm như vậy cũng sẽ có vô số thương nhân tới cướp mua, mặc dù bọn họ sớm biết số năm chỉ là giả!”
“Làm sao có thể thế được, không lẽ những thương nhân này đều là người ngu hay sao? Dùng số tiền đủ để mua cây Nhân Sâm mấy trăm năm cao quý mà đi mua cây Nhân Sâm mấy chục năm?” Hoa Minh Minh rõ ràng không tin tưởng, huống chi thương nhân vốn dĩ thông minh, ví như cha của cậu ta chẳng hạn.
“Ví dụ như hiện tại có một chuyên gia giám định cao cấp, như là chuyên gia giám định ở viện bảo tàng Cố Cung đưa cho cậu một cái chậu đồng, sau đó ông ta còn đưa cho cậu một tờ giấy giám định chứng nhận chậu đồng rách nát này ngày xưa đã được Càn Long dùng, mặc dù biết là giả dối thế nhưng cậu có mua hay không?”
Câu hỏi của Phương Minh khiến Hoa Minh Minh hơi bối rối một chút, thế nhưng vẫn đáp ngay: “Mua, đương nhiên là mua, có giấy chứng nhận kia rồi thì sợ gì không bán được kia chứ?”
Sau khi trả lời xong rốt cuộc Hoa Minh Minh cũng kịp phản ứng, vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây chính là hiệu ứng của danh tiếng, người mua vốn dĩ cũng không phải là chuyên gia, thứ khiến bọn họ tin tưởng không phải chính là giám định của chuyên gia sao? Mà danh tiếng của Hoàng Bằng Tiềm là không cần phải chối cãi, chỉ cần nói ra đây là dược liệu do Hoàng Bằng Tiềm giám định thì chắc chắn sẽ có vô số người tranh nhau mua, lo gì không bán được kia chứ?
“Mặc dù Hoàng Bằng Tiềm ở phương diện này thật sự rất lợi hại thế nhưng cũng chỉ là một kỳ tài mà thôi, không nên quan trọng hóa vấn đề như thế chứ. Mà những nhà cung cấp kia mặc dù rất coi trọng bản lãnh của anh ta nhưng làm sao có thể vì anh ta mà ngưng cung cấp dược liệu cho Nghiễm Niên đường?”
Hoa Minh Minh đối với những chuyện này cũng là rất rõ ràng, mặc dù Hoa Bảo Lâu của nhà cậu ta bình thường rất tôn kính chuyên gia giám định, thế nhưng đó là trong trường hợp hai bên không có mâu thuẫn về lợi ích. Nhưng nếu có một chuyên gia giám định chạy tới cửa hàng nhà cậu yêu cầu không được bán cho người này người kia… Chắc sẽ bị bọn họ trực tiếp đuổi ra ngoài!
“Chuyện cũng không đơn giản như vậy, mặc dù Hoàng Bằng Tiềm là cậu cả của Hồi Xuân đường thế nhưng anh ta lại không hề tham gia bất kỳ nghiệp vụ nào của Hồi Xuân đường, cũng không đảm nhiệm bất kỳ chức vị gì ở đó. Trong thiên hạ đồn đãi nguyên nhân chính là bởi vì Hoàng Bằng Tiềm không phải con trai ruột của nhà họ Hoàng, vì thế mới không cho anh ta nhúng tay vào bất kỳ một chuyện gì, tránh trường hợp tương lai anh ta lại tranh quyền cùng Hoàng Bằng Phi.”
Đây mới là nguyên nhân chính thức khiến Lăng Sở Sở lo lắng. Một nhân tài như vậy thế nhưng Hồi Xuân đường lại tuyết tàng(1) đi, mà đúng lúc này anh ta lại đại diện cho Hồi Xuân đường xuất hiện ở đại hội, cộng thêm với những gì Hoàng Bằng Phi lỡ lời lúc nãy…
(1)Tuyết tàng: cắt hết chức vụ, không cho tham gia hoạt động ở lĩnh vực nào đó.
“Nhất định phải điều tra rõ ràng vì sao Hoàng Bằng Tiềm lại xuất hiện ở đây, còn có âm mưu của Hồi Xuân đường là gì!”
Sau khi nhìn thấy Lăng Sở Sở trầm ngâm Phương Minh cũng im lặng đi về phòng. Những chuyện buôn bán này cậu thật sự không thể giúp đỡ được gì, thêm nữa chuyện này cũng không có quan hệ gì với cậu, cậu chỉ là cố vấn dược liệu của Nghiễm Niên đường mà thôi.
Đúng là dì Lăng đối xử với cậu rất tốt, nếu có thể trợ giúp nhất định cậu cũng sẽ hỗ trợ, thế nhưng sẽ không chìm đắm như Lăng Sở Sở, dù sao cậu cũng chỉ là người ngoài mà hai bên cũng chỉ là quan hệ hợp tác.

Ngày hôm sau!
Buổi sáng mới hơn tám giờ Lăng Sở Sở đã tới gõ cửa phòng. Gương mặt cô ấy mặt tiều tụy vô cùng, mặc dù đã được trang điểm che bớt thế nhưng vẫn có thể nhìn rõ quầng thâm, chắc hẳn chuyện Hoàng Bằng Tiềm cùng Hoàng Bằng Phi xuất hiện đã khiến cô ấy mất ngủ.
“Đi thôi, hôm nay là ngày khai mạc nên có tổ chức hội giao lưu, bên tổ chức đã sớm chuẩn bị xe chờ chúng ta trước cửa.”
Ngoại trừ Lăng Sở Sở cùng Tôn Lợi Dân còn có hai ông lão, chỉ là ánh mắt của hai ông lão này nhìn Phương Minh bằng vẻ vô cùng nghi hoặc cùng khinh thường.
“Giới thiệu với chuyên gia Phương, đây chính là hai vị chuyên gia của Nghiễm Niên đường, chuyên gia Vu cùng chuyên gia Trương.”
“Chào hai vị.”
Phương Minh vươn tay thế nhưng hai người này chỉ thờ ơ liếc mắt một cái, không hề có ý muốn bắt tay, Phương Minh thấy vậy cũng chỉ mỉm cười thu tay về.
“Thì ra đây chính là thủ tịch(2) chuyên gia do tổng bộ Nghiễm Niên đường phái tới, thật sự đúng là tuổi trẻ tài cao nha, lúc tôi tuổi này dường như còn đang đi theo sư phụ nhận biết một nghìn loại thảo dược.”
(2)Thủ tịch: người làm chủ, người thủ lĩnh, người dẫn đầu
“Đúng vậy nha, lúc tôi bằng tuổi này vẫn còn đi theo sư phụ tới thị trường dược liệu khắp nơi để nhận biết dược liệu đấy!”
Hai vị chuyên gia kẻ tung người hứng, nhìn giống như là đang khen Phương Minh thế nhưng ý trào phúng trong giọng nói của họ ai cũng có thể nghe rõ.
“Cái này… Người có chí không đợi lớn tuổi, người có tài không ngại tuổi nhỏ… Ha ha, mọi người đều là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực này.”
Tôn Lợi Dân chỉ có thể cười trừ giảng hòa, thế nhưng Phương Minh cũng không tức giận, sở dĩ cậu muốn bắt tay chỉ là vì tôn trọng đối phương lớn tuổi hơn mình mà thôi.
Về phần lời nói châm chọc của hai người này đương nhiên không thể ảnh hưởng tới tâm tình của cậu một chút nào, ngược lại cậu cũng có thể hiểu rõ nguyên nhân vì sao bọn họ lại cư xử như vậy.
Bọn họ tân tân khổ khổ cả nửa cuộc đời mới có thể trở thành chuyên gia, thế nhưng đùng một cái lại bị người thanh niên hơn 20 tuổi giật mất ghế thủ tịch, ai có thể cam tâm kia chứ?
Có điều mặc dù cậu không tức giận nhưng không có nghĩa cậu sẽ tươi cười nghênh đón, nếu đối phương đã không quan tâm tới cậu thì cậu cũng mặc kệ họ là được.
Chỉ là mặc dù Phương Minh không chấp nhất thế nhưng Hoa Minh Minh thì không nghĩ thoáng được như cậu.
“Đúng nha, có một số người thật sự là tài không bằng người, sống tới lớn tuổi như vậy mà còn không có được địa vị so với một thanh niên hơn 20 tuổi, thật là mấy năm nay đã sống trên người cẩu mà!”
“Cậu nói chuyện kiểu gì vậy?”
“Cậu không biết nói chuyện đàng hoàng sao?”
Vu Hải Dương và Trương Giang Ba tức điên lên, Hoa Minh Minh nói vậy không phải ý chỉ bao nhiêu năm nay bọn họ đã sống uổng phí sao?
“Tôi chính là nói hai ông đó! Cả hai ông mà không bằng một mình Phương Minh, nhìn tuổi của mấy ông rồi lại nhìn tuổi của Phương Minh xem, không phải hai ông mấy năm nay đều sống trên người cẩu thì còn sống ở đâu?”
Hoa Minh Minh không hề quan tâm chút nào tới vẻ tức giận của hai người này, luận về mắng chửi thì mười chuyên gia cũng đấu không lại cậu ta.
“Được rồi, bớt tranh cãi đi.”
Lăng Sở Sở mở miệng, sau đó nhìn hai vị chuyên gia, trầm giọng: “Hai vị, Phương Minh là chuyên gia được tổng bộ cử tới, hi vọng hai người có thể lý giải.”
Vu Hải Dương cùng Trương Giang Ba cùng im lặng, hai người bọn ông có thể mặc kệ Tôn Lợi Dân bởi anh ta không thể quản được bọn họ, nhưng Lăng Sở Sở thì khác, Lăng Sở Sở là cháu gái của chủ tịch, trừ khi bọn họ muốn thôi việc, nếu không thật sự không thể đắc tội nổi.
“Thật là, tưởng có tí tuổi là giỏi lắm sao, lúc nào cũng nói lời châm chọc!”
Hoa Minh Minh đi đằng sau nhìn thân ảnh của Trương Giang Ba cùng Vu Hải Dương mà hừ lạnh mấy tiếng, Phương Minh ở bên cạnh cậu ta cười cười, rõ ràng dẫn Hoa Minh Minh đi theo cũng vẫn có lợi ích đấy!

Đại hội giao lưu lần này được tổ chức rất long trọng, có thể nói trong mấy ngày nay toàn bộ sự chú ý của Đằng Trùng đều đặt lên hội giao lưu này, địa điểm diễn ra chính là ở trung tâm triển lãm y học quốc gia mới được thành phố Đằng Trùng xây dựng xong.
Để đề phòng trường hợp kẹt xe, cảnh sát đã bắt đầu xuất hiện điều hướng giao thông từ cách đó một dặm, trừ xe của khách mời ra thì những xe khác phải đi đường vòng để qua. Toàn bộ dân phòng đã được điều tới để duy trì trật tự trị an, thậm chí cả cảnh sát vũ trang và lực lượng phòng cháy chữa cháy cũng đã được huy động để phòng ngừa xuất hiện sự cố ngoài ý muốn.
Khi đám người Phương Minh xuống xe, Hoa Minh Minh rõ ràng đã bị tràng cảnh hoành tráng trước mắt làm cho rung động sâu sắc.
“Người nào điêu khắc mấy bức tượng này mà sống động như thật!”
Vừa mới vào cửa bọn họ bị những bức tượng điêu khắc dược liệu hấp dẫn, Điền Thất, Nhân Sâm, Hà Thủ Ô, Linh Chi…
Từng tòa điêu khắc sống động như dược liệu thật vậy, chỉ khác là nó được phóng to ra mà thôi, nếu như nó mà có kích cỡ giống bình thường sau đó đặt chung với những loại dược liệu trong hội giao lưu, chắc chắn mọi người đều tưởng nó là dược liệu thật đấy!
“Đây là do lãnh đạo thành phố chúng tôi đã mời mấy vị đại sư điêu khắc hao tốn hơn hai năm mới khắc ra được đấy.”
Nhân viên ở gần đó kiêu ngạo giới thiệu, hội giao lưu lần này là đại hội lớn nhất trong mười năm gần đây của tỉnh bọn họ.
Hoa Minh Minh cùng mấy người Lăng Sở Sở đều đắm chìm trong những bức tượng sống động này, mà trên mặt Phương Minh lại lộ vẻ suy tư nhìn quanh bốn phía, thứ cậu chú ý tới chính là vị trí đặt những bức tượng điêu khắc này.
“Cửu tinh yêu nguyệt, bát môn trấn phủ, bút trướng không tệ chút nào.”
“Cái gì mà cửu tinh yêu nguyệt, bát môn trấn phủ, Phương Minh cậu lại nói cái gì vậy?” Hoa Minh Minh đứng ở một bên nghe được rõ ràng lời thì thầm của Phương Minh, hiếu kỳ hỏi lại.
“Không có gì.”
Phương Minh lắc đầu, ở đây nhiều người khó nói chuyện, chỉ là cậu không ngờ tới chỉ mới vào cửa hội giao lưu thôi đã nhìn thấy một bố cục phong thủy rồi, hơn nữa còn là một bố cục lớn!
“Giả thần giả quỷ!”
Hoa Minh Minh bĩu môi, đúng lúc này đột nhiên đoàn người xao động, đa số người đều đi ngược về phía cửa.
Mà mấy người Lăng Sở Sở cũng hiếu kỳ nhìn về cửa, lập tức tập thể hai mắt trừng lớn, vẻ mặt không thể tin tưởng nổi nhìn mấy bóng người mới xuất hiện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận