Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 241: Trâu già gặm cỏ non

Chương 241: Trâu già gặm cỏ non
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
Sống lâu thêm hai năm, sau đó vẫn phải chết!
Chết sớm hơn 2 năm, thế nhưng có thể lưu lại một khoản tiền lớn cho người nhà.
Đây quả thực là một sự lựa chọn khó khăn, toàn bộ người trong cửa hàng đều im lặng, cứ im lặng như vậy nhìn Chu Hồng Cương.
Mà vẻ mặt Chu Hồng Cương cũng trở nên phức tạp vô cùng, trước kia khi đọc thấy mấy chuyện này ở trên mạng, anh ta cho rằng nếu thật sự có người đồng ý chi mấy trăm vạn ra mua thọ mệnh của anh ta, anh ta cũng đồng ý, cầm số tiền đó phóng túng, coi như đời này sống không uổng phí.
Thế nhưng khi thật sự phải đối mặt với sự lựa chọn này anh ta mới phát hiện ra, anh ta không muốn chết, một chút cũng không muốn chết, nếu anh ta sớm biết đây là tiền mua mệnh thì đừng nói là 3000 vạn, cho dù là 300 triệu, 3 tỷ anh ta cũng không bán.
“Thật sự không còn cách nào khác sao?”
Chu Hồng Cương dùng ánh mắt tràn ngập hy vọng nhìn Phương Minh, anh ta ao ước biết bao bản thân có thể nghe được một đáp án vừa ý, thế nhưng Phương Minh lại chỉ lắc lắc đầu, khiến anh ta triệt để tuyệt vọng.
“Cảm ơn, hiện tại tôi cảm thấy rất rối rắm, Minh Minh, tôi đi trước đây.”
Chu Hồng Cương cúi đầu với Phương Minh một cách đầy cảm kích, sau đó nhìn nhìn Hoa Minh Minh một chút rồi quay người, bước từng bước già yếu rời đi.
Hoa Minh Minh muốn đuổi theo thế nhưng đã bị Phương Minh chặn lại.
“Lúc này nên để anh ta yên tĩnh một mình thì hơn, anh ta cần phải tự mình quyết định.”
Phương Minh nhìn theo bóng lưng Chu Hồng Cương rời đi, thượng thiên công bình như thế đấy, nếu anh đạt được những gì không nên đạt được vậy thì cũng phải bỏ ra cái giá tương ứng.
“Phương Minh, cậu có thể điều tra người đã mua thọ mệnh của Chu Hồng Cương sao?” Hoa Minh Minh ảo não, gãi đầu gãi tai hỏi.
“Điều tra rồi thì sao chứ? Cậu có thể bắt người ta lại sao?”
Lời nói của Phương Minh khiến Hoa Minh Minh triệt để trầm mặc, đúng vậy nha, cho dù có tra được thì sao chứ? Chẳng lẽ lại đi báo cảnh sát? Cảnh sát không coi cậu ta là người bệnh tâm thần mà bắt vào viện là đã may lắm rồi.
“Nếu thật sự có thể dùng tiền mua mệnh thì chẳng phải sẽ khiến rất nhiều người gặp nạn hay sao? Dù sao con người ai chẳng tham tài, làm gì có ai đột nhiên đoạt được một số tiền lớn mà lại không động tâm kia chứ? Cho dù trong một thời gian ngắn không dùng số tiền kia, thế nhưng chờ mấy tháng, hay một hai năm vẫn không có ai tìm tới, cuối cùng chắc chắn vẫn sẽ sử dụng.”
Đại Trụ vẫn yên lặng bên cạnh đột nhiên mở miệng nói ra suy nghĩ của bản thân, loại chuyện lấy tiền mua mệnh này thật sự khó mà phòng bị được.
“Cho nên mới nói con người còn không nên có lòng tham, cũng không nên mơ mộng về chuyện bánh tự nhiên rơi từ trên trời xuống. Bởi vì bánh rơi xuống thường là có thể đập chết người đấy, đĩa bánh càng lớn thì nện càng nặng!” La Cẩm Thành nghiêm mặt trả lời.
Phương Minh nghe thấy những lời này của La Cẩm Thành cũng cười một tiếng, mặc dù tên La Cẩm Thành này không có tính xấu, thế nhưng trên đời này làm gì có ai có thể chân chính không động tâm với tiền tài?
“Tiền mua mệnh muốn có hiệu lực cũng không đơn giản như vậy, chắc chắn người mua mệnh đã gặp Chu Hồng Cương, hơn nữa còn dùng biện pháp nào đó khiến Chu Hồng Cương đồng ý ký hợp đồng. Có thể là dựa vào hợp đồng cho thuê nhà, hay là hợp đồng lao động… Nói chung là dựa vào một phương thức nào đó khiến Chu Hồng Cương không chú ý mà ký tên của bản thân cùng điểm chỉ vào hợp đồng.”
Chuyện này cũng không khó đoán, có lẽ người mua mạng đã quan sát Chu Hồng Cương một khoảng thời gian, nghiên cứu rõ ràng tính tình của anh ta, sau đó mới thiết lập cái bẫy như vậy.
“Nghe thấy thật là rợn cả người.”
“Thế nên người xưa mới có câu, không nên có tâm hại người nhưng nên có tâm phòng người, khi gặp phải bất kỳ thứ gì như hợp đồng cần phải ký tên cùng điểm chỉ thì phải đọc cho thật kỹ, không thể để người ta thay xà đổi cột hoặc để người ta có cơ hội lợi dụng.”
“Xem xem nơi này thật là náo nhiệt, các cháu đang nói chuyện gì vậy?”
Ngoài cửa hai người Lăng Mộ Mai cùng Lăng Sở Sở đi tới, nghe thấy những lời nói của Phương Minh, trên mặt Lăng Mộ Mai hiện lên vẻ tò mò, cười hỏi.
“Dì Lăng.” Phương Minh cười cười chào hỏi Lăng Mộ Mai, lập tức giải thích: “Chỉ là gặp một số chuyện nên cảm thán một chút thôi.”
“Thì ra là vậy.” Lăng Mộ Mai hiểu rõ: “Câu này là đúng đấy, không nên có tâm hại người nhưng nhất định phải có tâm phòng bị người, dù sao xã hội này cũng quá phức tạp, cháu không hại người nhưng không thể chắc chắn người khác cũng không hại cháu, cho nên cẩn thận đề phòng là không sai chút nào.”
Mấy ngày nay Lăng Mộ Mai không có ở Ma Đô, vừa làm xong công việc bên ngoài trở về bà liền chạy tới đây ngay. Cũng thật là bất đắc dĩ, con trai bảo bối của bà đang ở đây, đương nhiên bà muốn tới đây đầu tiên rồi.
“Chuyện ở Vân Nam lần này dì đã nghe nói rồi, Phương Minh, lần này dì Lăng phải cảm ơn cháu thật tốt mới được. Như vậy đi, tối nay dì xuống bếp, mấy cháu hãy tới nhà dì ăn cơm nhé?”
Lời này của Lăng Mộ Mai vừa nói ra, Lăng Sở Sở liền cảm thấy quái dị. Dựa vào hiểu biết của cô ấy thì từ nhỏ tới lớn cô ấy còn chưa nhìn thấy cô mình xuống bếp nấu ăn!
Cô biết nấu ăn sao?
Lăng Sở Sở cảm thấy khó hiểu vô cùng, thế nhưng nơi này toàn người ngoài, vì thế cô ấy nín nhịn, không tiếp tục nói ra.
“Dì Lăng, không cần phiền toái như vậy đâu.”
Phương Minh cũng cảm thấy khó hiểu, nếu thật sự muốn cảm tạ cậu thì chỉ cần tìm một quán cơm mời cậu ăn một bữa là xong, vì sao muốn đích thân xuống bếp?
“Không hề phiền, dì chỉ là muốn biểu hiện một chút thành ý mà thôi. Lần này chẳng những cháu có thể giúp Nghiễm Niên Đường thoát khỏi một kiếp, lại còn dựa vào đó mà khiến Nghiễm Niên Đường mở rộng sinh ý xuống miền Nam, khiến Hồi Xuân Đường trở tay không kịp.”
Lăng Mộ Mai kiên quyết muốn tự mình xuống bếp, ngữ khí kiên định không cho phép Phương Minh cự tuyệt, cuối cùng cậu cũng chỉ có thể đồng ý.
“Được, vậy dì đi chợ nấu thức ăn đây, xong việc sẽ nói Sở Sở đến đón mấy cháu.”
Mục đích đạt thành, Lăng Mộ Mai cảm thấy vô cùng vui vẻ. Có thể nấu cơm cho con trai của mình chính là tâm nguyện từ trước tới nay của bà, hôm nay cuối cùng đã có thể thực hiện.

Siêu thị nơi bán đồ ăn!
“Cô à, đã đủ rồi, nhiều như vậy làm sao có thể ăn hết được chứ?”
Lăng Sở Sở nhìn xe đồ ăn cô ấy đang đẩy mà không biết phải nói gì hơn, từ sau khi vào siêu thị cô của mình cứ như biến thành một kẻ cuồng mua sắm, gần như đã mua hết tất cả những món đồ có trong siêu thị, thậm chí còn mua rất nhiều nữa là đàng khác, khiến cô ấy sắp không thể đẩy nổi xe này nữa.
“Làm sao có thể đủ được? Dì chỉ mới lấy có một chút thôi, đám người Phương Minh đều là tuổi trẻ sức ăn lớn, khẳng định là sẽ ăn rất nhiều.”
Lăng Sở Sở trợn trắng mắt, đám người Phương Minh đúng là tuổi trẻ ăn nhiều thế nhưng lại không phải là heo, chừng này đồ ăn đã đủ cho mấy chục người ăn rồi…
Không thể hiểu được cô mình làm sao nữa, chỉ cần là chuyện có quan hệ với Phương Minh thì cô đều cư xử không giống một người cô khôn khéo mà cô ấy biết…
Không đúng!
Lăng Sở Sở giật bắn mình, trong óc cô ấy bỗng nhiên nhảy ra một ý niệm, sau đó cô ấy bắt đầu nhớ lại từng chút từng chút quãng thời gian mà cô mình đã sống chung với Phương Minh.
Đầu tiên là vô cùng quan tâm tới ngày tháng năm sinh của Phương Minh, sau đó lại giúp cậu chọn đồ, cuối cùng còn để Phương Minh có đặc quyền như vậy trong hội triển lãm dược liệu ở Vân Nam…
Từng chuyện từng chuyện đều khiến trái tim Lăng Sở Sở không ngừng nảy lên, bởi vì càng nghĩ Lăng Sở Sở càng cảm thấy suy nghĩ của bản thân thật sự rất có căn cứ.
Cô mình cùng Phương Minh nhất định là có bí mật gì không thể để cho ai biết!
Có lẽ là cô mình muốn trâu già gặm cỏ non!
Chị em yêu nhau Lăng Sở Sở còn có thể chấp nhận, thế nhưng cô mình cùng Phương Minh chênh lệch nhau tới 20 tuổi lận đấy!
“Không nên không nên, mặc dù Phương Minh cũng không kém chút nào thế nhưng tư tưởng này của cô mình quá nguy hiểm, mình không thể nhìn cô mình sa vào vũng lầy như vậy được.”
“Sở Sở, cháu đang nói thầm cái gì vậy?”
Lăng Mộ Mai nhìn cháu gái đang nỉ non cái gì trong miệng, có chút hiếu kỳ hỏi.
“Không… Không có gì.”
Lăng Sở Sở vội vã đẩy xe hàng theo, cô ấy quyết định phải bóng gió tìm chút thông tin trước đã.
“Cô à, cô cảm thấy Phương Minh thế nào?”
“Phương Minh sao? Là một người trẻ tuổi không tồi chút nào, thành thục lại hiểu chuyện, hơn nữa lại còn có bản lĩnh, người trẻ tuổi bây giờ không có mấy ai có thể so sánh với cậu được.” Lăng Mộ Mai không nén được tươi cười, đây chính là con trai của bà đấy, con trai bà đương nhiên là người tài giỏi nhất trên đời.
“Xong, người yêu trong mắt là Tây Thi!”
Lăng Sở Sở thở dài một hơi trong lòng, tiếp tục hỏi: “Cô à, nếu Phương Minh đã tốt như vậy thì cô nói xem, phải là kiểu phụ nữ nào mới có thể xứng đáng với cậu?”
“Đương nhiên phải là mỹ nữ xinh đẹp vô cùng rồi!” Lăng Mộ Mai trả lời mà không chút suy nghĩ, sau đó lại bổ sung thêm: “Chỉ đẹp không thì chưa đủ, còn phải hiền lành, hiểu chuyện, quan trọng nhất là phải thật lòng yêu thương Phương Minh.”
“Xong! Triệt để xong! Những lời này không phải cô mình đang tự nói chính cô ấy hay sao?”
Lăng Sở Sở không cam tâm, lại tiếp tục dò xét: “Vậy cô cảm thấy cháu thì sao? Cháu gái của cô cũng không kém đi!”
Nghe thấy những lời này của Lăng Sở Sở, đột nhiên vẻ mặt của Lăng Mộ Mai trở nên nghiêm túc vô cùng, ánh mắt của bà khiến Lăng Sở Sở cảm thấy sợ hãi, nơm nớp lo sợ nói ra: “Cô, cô dừng nhìn cháu với ánh mắt như vậy, cháu thấy sợ hãi.”
“Sở Sở, cháu thích ai cũng có thể, thế nhưng tuyệt đối không được thích Phương Minh! Nhớ lấy, tuyệt đối không thể!” Giọng nói của Lăng Mộ Mai trở nên nghiêm túc vô cùng, một người là con trai bà, một người là cháu gái của bà, đây chính là loạn luân!
“Mặc dù Phương Minh vô cùng ưu tú thế nhưng trên đời này vẫn có nhiều người trẻ tuổi ưu tú chỉ kém Phương Minh một chút mà thôi, Sở Sở cháu hãy nhìn xa trông rộng một chút. Hay là thế này, cô đưa cháu tới phía Nam làm quản lý, để cháu quen biết thêm nhiều người thanh niên tuổi trẻ tài tuấn ở nơi ấy.”
Lăng Sở Sở trừng mắt, đây chính là sự chiếm hữu của cô sao? Không muốn để bất kỳ người phụ nữ nào tới gần Phương Minh, cho dù là cháu gái của mình cũng không được?
“Cô, cháu chỉ nói đùa mà thôi, làm sao cháu có thể thích Phương Minh được chứ? Cậu ấy không đẹp trai, hơn nữa vừa nhìn thấy cậu ấy là cháu đã thấy tức giận rồi!”
Lăng Mộ Mai nghi ngờ nhìn Lăng Sở Sở, một lúc sau mới thu hồi ánh mắt: “Tốt nhất là như vậy.”
Thấy cô mình tiếp tục chọn đồ ăn, Lăng Sở Sở đi theo phía sau len lén vỗ vỗ ngực, xem ra cô ấy cần phải thay đổi chiến lược, không thể tác động vào cô mình được thì chỉ có thể ra tay từ phía Phương Minh.
Mà giờ khác này ở trong cửa hàng Vu Đạo cũng nghênh tiếp một vị khách không mời mà đến.
“Ông chủ của các người đâu, mau gọi cậu ấy ra đây, tôi có chuyện tìm cậu ấy!”
Đại Trụ sững sờ nhìn người vừa mới vào cửa, nếu như không phải dựa vào giọng nói của đối phương có khi Đại Trụ còn nghĩ đây là một mỹ nữ kia đấy!
“Anh tìm Phương Minh có chuyện gì không?”
“Có!”
Lưu Nguyệt đạp một chân lên ghế, vẩy vẩy mái tóc xinh đẹp: “Tôi tới phá quán!”
Chỉ là gương mặt vũ mị chúng sinh ngang ngửa với Hàn Kiều Kiều lại làm ra hành động như vậy, thật sự không có một chút tính uy hiếp nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận