Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 206: Không thể rời khỏi đất

Chương 206: Không thể rời khỏi đất
Cháu trai của Trần Bách Vạn ngay từ lúc sinh ra đã khóc lóc không ngừng, cho dù ai ôm cũng giống nhau.
Một đứa trẻ mới ra đời lại không ngừng cất tiếng khóc, đương nhiên sẽ rất dễ chết yểu.
Dựa vào thế lực tiền tài của nhà họ Trần đương nhiên có thể đưa đứa bé tới bệnh viện tốt nhất cả nước, mời chuyên gia số một số hai trong khoa nhi, thậm chí cả những chuyên gia ở nước ngoài. Thế nhưng những chuyên gia này đều không thể trị được bệnh của đứa bé, thậm chí bọn họ còn không thể tìm ra nguyên nhân vì sao đứa bé cứ khóc mãi không ngừng.
Các chỉ số đo lường đều vô cùng bình thường, không hề thiếu hụt hay bệnh tật gì.
Trần Bách Vạn già rồi mới có một đứa cháu, còn mong có thể được vui đùa sum vầy, không ngờ bây giờ lại vì bệnh của cháu trai mà sốt ruột tới đứng ngồi không yên, nếu đứa bé cứ khóc hoài như vậy chỉ sợ không thể sống nổi…
Đang lúc cả nhà đang lo lắng không biết phải làm sao thì lại có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, con dâu của Trần Bách Vạn bởi vì tâm lực tiêu hao quá độ, trong lúc bế con đi lại không cẩn thận ngã sấp xuống, khiến đứa bé lăn trên mặt đất.
Nhìn thấy cháu trai bị ngã lăn trên đất, Trần Bách Vạn đau lòng đang định trách mắng con dâu sơ ý, thế nhưng không ngờ chuyện tiếp theo khiến ông ấy chấn kinh tới nói không thành lời. Sau khi đứa bé bị rơi trên mặt đất, thế mà ngừng hẳn không thút thít nữa, còn an tĩnh lâm vào giấc ngủ say.
Một màn này khiến Trần Bách Vạn quên cả la mắng con dâu, thế nhưng ngay khi con dâu bế đứa bé lên, nó lại bắt đầu gào khóc không ngừng.
Trần Bách Vạn vội vàng ra hiệu cho con dâu đặt đứa bé xuống đất lại, quả nhiên, đứa bé vừa nằm xuống đất liền ngừng, không tiếp tục gào thét nữa.
Mặc dù không hiểu nguyên nhân thế nhưng là một người từng trải, ông ấy biết có lẽ cháu trai của mình đã gặp phải điều kỳ lạ gì đó rồi. Vì thế ông ấy ra lệnh không cho con dâu để lộ chuyện này ra, lập tức xử lý thủ tục xuất viện về nhà.
“Cháu trai này của tôi chỉ có khi nằm trên mặt đất mới có thể ngủ, mà rời mặt đất sẽ lập tức thút thít ngay.”
Trần Bách Vạn nhìn về phía Phương Minh, đây là bí mật trong nhà họ Trần, ngoại trừ con cái của ông kể cả họ hàng thân thích cũng không biết.
Phương Minh không tiếp lời mà ra hiệu cho Trần Bách Vạn nói tiếp.
“Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như vậy. Nó không phải là bệnh vì trong giới y học không hề có loại bệnh này, nhưng nếu không phải là bệnh thì có thể là gì kia chứ?”
Trần Bách Vạn cũng không phải loại người trẻ tuổi ngông cuồng kia, trải qua muôn vàn bể dâu, mặc dù ông ấy cũng tin tưởng vào khoa học thế nhưng ít nhiều gì cũng đã từng nghe tới những chuyện huyền ảo.
Vì thế ông ấy nghi rằng cháu trai của mình đã bị nhiễm phải thứ gì bẩn thỉu. Sau đó ông ấy đưa cháu tới chùa gặp mấy vị hòa thượng, thế nhưng những hòa thượng này đều không thể tìm ra nguyên nhân, chỉ khẳng định tuyệt đối không phải do thứ bẩn thỉu tác oai tác quái.
Đương nhiên ông ấy đi nhiều nơi như vậy cũng không phải tốn công vô ích, sau khi được một vị hòa thượng đeo chuỗi phật châu trên tay cháu trai, về sau cho dù có bế cậu bé lên khỏi mặt đất cậu bé cũng không còn khóc nháo nữa.
Kết quả này khiến mấy người trong gia đình Trần Bách Vạn thở phào một hơi. Để bày tỏ lòng cảm kích, Trần Bách Vạn đã quyên góp 100 vạn cho chùa coi như tiền hương khói.
Cũng chính vì chuyện này mà một nhà Trần Bách Vạn mới trở thành tín đồ Phật giáo, bọn họ cho rằng hòa thượng kia thật sự rất lợi hại.
Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, không tới ba năm chiếc vòng phật châu đột nhiên vỡ vụn, mà cháu trai của ông ấy lại tiếp tục xảy ra vấn đề.
Sốt cao.
Cậu bé sốt cao không hạ, cho dù tìm bao nhiêu thầy uống bao nhiêu thuốc cũng đều vô dụng. Mắt thấy cậu bé sốt cao tới sắp cháy não, Trần Bách Vạn đột nhiên như nhớ tới điều gì, vội đặt cậu bé xuống đất. Quả nhiên cơn sốt hạ ngay lập tức.
Trần Bách Vạn lại đi tìm vị hòa thượng năm xưa, mà sau khi vị hòa thượng này nghe thấy lời nói của Trần Bách Vạn, ông ấy thở dài một hơi rồi nói chân tướng cho Trần Bách Vạn biết.
Hẳn là cháu trai của Trần Bách Vạn đã bị thứ gì đó quấn thân, chỉ là ông ấy không thể nhìn ra được đó là thứ gì. Chuỗi phật châu lúc trước đeo trên tay cậu bé chính là linh khí, bên trong ẩn chứa phật pháp chi ý, có thể trấn áp thứ kia.
Chỉ là những thứ như linh khí này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, mà chuỗi phật châu đó cũng không phải của ông ấy mà chính là của một vị cao tăng lúc trước lưu lại. Sở dĩ ông ấy lấy ra cũng là vì muốn kết một mối thiện duyên với Trần Bách Vạn.
Nói trắng ra, ông ấy biết Trần Bách Vạn là người có tiền, chỉ cần đưa chuỗi phật châu cho cháu trai của Trần Bách Vạn thì chắc chắn Trần Bách Vạn sẽ quyên tiền hương khói.
Dựa theo lời của cao nhân kia thì cháu trai của Trần Bách Vạn cần phải có linh khí trấn áp, vì vậy những năm gần đây Trần Bách Vạn không ngừng đi khắp nơi trong cả nước, tìm kiếm những món linh khí của Phật giáo.
Tốn mấy trăm vạn để viết tên cháu trai lên đèn trường sinh, nhờ các hòa thượng tụng kinh bảo hộ, lại mua thêm mấy vật khai quang để gia trì…
Ở phương diện này Trần Bách Vạn đã tiêu tốn hơn trăm triệu, thế nhưng không thể khiến tình huống của cháu trai tốt hơn chút nào. Bởi vì cứ mỗi chuyện ông ấy làm chỉ có thể giúp cháu trai khá hơn được một thời gian rất ngắn, mà sau đó tình hình của cậu bé càng thêm quỷ dị.
Khóc rống, phát sốt, cuối cùng tới cả đặt xuống mặt đất cũng không thể thay đổi được gì, phải đặt trong hố sâu mới có thể bình thường lại.
Nghe xong câu chuyện của Trần Bách Vạn, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Tình huống của cháu trai Trần Bách Vạn thật sự là quá sức tưởng tượng, Hoa Minh Minh không nhịn được cảm thán một câu: “Chẳng lẽ đứa trẻ này do đất sinh ra hay sao mà không thể rời bỏ đất?”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Phương Minh đang chìm đắm trong suy tư, nghe thấy những lời này của Hoa Minh Minh thì hai mắt sáng lên.
“Kỳ thật tôi muốn gốc Tuyết Liên này cũng chỉ là vì ôm một chút hi vọng, hi vọng đây thật sự là xá lợi tử của một vị cao nhân nào đó, nó sẽ giúp cháu tôi bình thường thêm một đoạn thời gian.”
“Anh Trần đừng bi quan quá, trời không tuyệt đường người, tôi tin chắc cuối cùng cháu của anh Trần có thể khỏe mạnh lại.”
Quách Thiên Thành an ủi, thế nhưng Trần Bách Vạn chỉ cười khổ không nói. Ánh mắt của ông ấy vẫn một mực chăm chú nhìn vẻ mặt của Phương Minh, trong đôi mắt già nua hiện lên tia sáng hi vọng.
“Chỉ sợ tác dụng của Tuyết Liên này không lớn, cho dù nó đúng là xá lợi tử của cao tăng.” Phương Minh trầm ngâm một lát mới trả lời Trần Bách Vạn.
“Nguyên nhân rất đơn giản, xá lợi tử do cao tăng để lại có ẩn chứa phật tính, đối với những Phật tử thì đó là chí bảo, có thể cảm ứng phật pháp vô thượng từ trong đó.”
“Thế nhưng đối với người bình thường thì lại không có tác dụng quá rõ ràng, đương nhiên vẫn có tác dụng tĩnh tâm an thần, trấn áp những vật âm tà.”
“Chỉ là tình huống cháu trai của ông rõ ràng không phải âm tà nhập thể, nếu không những hòa thượng kia chắc chắn sẽ phát hiện ra. Dựa theo miêu tả của ông thì tình huống cháu trai ông càng lúc càng nghiêm trọng, điều này nói rõ mỗi lần lợi dụng linh khí để trấn áp, mặc dù có thể trấn áp được nhất thời nhưng sau đó tình huống sẽ lại chỉ càng thêm ác liệt hơn.”
Phương Minh hơi ngừng một chút, đột nhiên tụng niệm:
“Tật tại thấu lí(1), thuốc thích hợp có thể chữa; tại da thịt, châm cứu có thể chữa; tại dạ dày, hỏa khí có thể chữa; tại cốt tủy, trung tâm của sinh mạng, làm sao cũng không hơn.”
(1)Thấu lí: thuật ngữ trong đông y, chỉ phần giữa da và các thớ thịt
Nghe Phương Minh nói những lời này Trần Bách Vạn liền rùng mình, mà Hoa Minh Minh ở một bên thì gãi đầu gãi tai, hỏi thăm Tôn Lợi Dân bên cạnh: “Lão Tôn, những lời này của Phương Minh là có ý gì vậy?”
“Đây chính là những lời mà thần y Biển Thước thời cổ đại đã nói với Thái Hằng Công, ý là người bị bệnh, lúc đầu bệnh nhẹ còn có thể trị, nhưng nếu để càng lâu thì bệnh tình càng chuyển biến xấu hơn, tới cuối cùng thần tiên cũng khó cứu.”
“Đó không phải ám chỉ những người giấu bệnh sợ thầy sao?”
Mặc dù Hoa Minh Minh học hành không tới nơi tới chốn thế nhưng vẫn biết câu giấu bệnh sợ thầy này, dù sao đây cũng là những kiến thức cơ bản thời trung học, chỉ là phản ứng của cậu ta có chút chậm chạp mà thôi.
“Cậu Phương, những lời này của cậu là có ý…?” Giọng nói của Trần Bách Vạn đã hơi run rẩy, ông ấy cố gắng ép buộc bản thân bình tĩnh hơn để hỏi Phương Minh.
“Ngăn chặn cuối cùng cũng là vô dụng, tin tưởng hội trưởng Trần có thể thấy được, chuyện đó chỉ làm bệnh tình của cháu trai ông ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cho dù xá lợi tử này thật sự có thể tạm thời trì hoãn được bệnh của cháu trai ông, thế nhưng đợi tới lúc xá lợi tử này mất đi tác dụng thì sao? Đến lúc đó phải đi tìm bảo bối như thế nào nữa?”
Vẻ mặt của Phương Minh cũng trở nên nghiêm túc hẳn: “Chỉ có tìm ra căn nguyên, bốc thuốc đúng bệnh mới là cách đúng.”
Trần Bách Vạn hít sâu một hơi nhìn chằm chằm Phương Minh: “Cậu Phương, nếu như cậu có thể trị hết bệnh của cháu trai tôi, dù muốn gì nhà họ Trần tôi cũng cố gắng hết sức để thỏa mãn.”
Có thể phát triển sinh ý ngọc thạch lớn tới mức như vậy, thậm chí trở thành nhân vật số một trong ngành, đương nhiên Trần Bách Vạn không ngốc. Nếu Phương Minh không nhìn ra điểm gì đó tuyệt đối sẽ không nói những câu như bốc thuốc đúng bệnh.
“Hội trưởng Trần nói quá lời, tôi cũng chỉ đoán được một chút qua lời kể của hội trưởng Trần mà thôi, thế nhưng phải đợi tới khi nhìn thấy cháu trai của ông mới biết được dự đoán của tôi có đúng hay không.”
Trần Bách Vạn đoán không sai, đúng là trong lòng Phương Minh đã có một mạch suy nghĩ. Thế nhưng khi chưa thể xác định cậu sẽ không nói ra suy đoán này, lỡ sai thì thật quá mất mặt xấu hổ.
Nghe thấy câu trả lời của Phương Minh, dù là người lão luyện từng trải như Trần Bách Vạn cũng không nhịn được kích động. Cái này cũng không thể trách ông ấy, cháu trai chính là tâm bệnh của ông ấy, dù đã tìm tới bao nhiêu cao nhân cũng không thể chữa được, thậm chí tới chút manh mối cũng không có.
Mà Phương Minh chỉ dựa vào miêu tả của ông ấy lại có thể tạo nên một mạch suy nghĩ riêng, đây chính là lần đầu tiên ông ấy gặp được tình huống như vậy, thậm chí ông ấy không hề nghĩ rằng có thể chỉ là cậu đang lừa dối ông ấy.
“Cậu Phương, vậy xin mời cậu đi tới nhà tôi một chuyến, vì tình huống khó khăn nên cháu tôi không thể ra ngoài được. Hơn nữa nhà tôi cách đây không xa, chỉ cần đi mấy giờ là tới.”
“Tôi nói này anh Trần, ông cũng không nên kích động như vậy chứ. Chuyện của cháu trai ông cũng không thể chữa khỏi ngay trong ngày một ngày hai được, tôi còn muốn tâm sự thêm với Phương Minh đây này, mà cho dù không có tôi chỉ sợ hiện tại Phương Minh cũng không thể đi được.”
Quách Thiên Thành mở miệng, mà Trần Bách Vạn nghe xong những lời này cũng biết là bản thân quá kích động mà không suy nghĩ chu toàn, mặt mũi tràn đầy áy náy: “Đều do tôi kích động mà đường đột, không biết khi nào cậu Phương mới có thời gian?”
“Hai ngày còn lại của hội giao lưu còn chuyện gì nữa không?”
Phương Minh không trực tiếp trả lời mà nhìn về phía Lăng Sở Sở, nếu là những ngày trước chắc chắn Lăng Sở Sở sẽ trừng mắt nhìn cậu: “Đương nhiên là có chuyện, phải cùng chúng tôi đi xem dược liệu chứ, chẳng lẽ cậu nghĩ 30 vạn dễ kiếm vậy sao?”
Thế nhưng lúc này trên mặt Lăng Sở Sở lại hiện lên nụ cười ngọt ngào: “Đúng là vẫn còn một chút chuyện nhưng mà không quan trọng, cậu cứ tùy ý quyết định sao cũng được.”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Lăng Sở Sở, Phương Minh trầm mặc nửa ngày, sau đó thốt lên một câu khiến Lăng Sở Sở tức điên.
“Cô đột nhiên cười ngọt ngào như vậy thật khiến người khác rùng mình, vẫn là đừng cười thì tốt hơn.”
“Cậu…!”
Lăng Sở Sở tức tới phồng má, thế nhưng vì giữ gìn hình tượng mà phải ráng nín nhịn.
“Vậy ngày mai tôi sẽ đi một chuyến cùng hội trưởng Trần.”
“Được được được, vậy thì cảm ơn cậu trước.”
Trần Bách Vạn kích động nắm chặt tay Phương Minh, chuyện này cuối cùng đã được quyết định xong như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận