Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 855: Tiêu Ngọc Nhi gặp nạn

Chương 855: Tiêu Ngọc Nhi gặp nạn
Giới tu luyện, trước sau như một!
Có thế lực bởi vì phân tranh mà đánh nhau to, có thể vì thù hận mà người tu luyện lựa chọn kết cục sinh tử, cũng có thể vì người tu luyện đột phá một cảnh giới mà mở tiệc chiêu đãi tứ phương.
Đối với phần lớn người tu luyện đến nói, giới tu luyện không có bất kỳ điểm gì khác biệt so với trước đây.
Nhưng mà, trong cao tầng của rất nhiều thế lực lại cuồn cuộn sóng ngầm, tin tức Thiên Cơ Môn khởi xướng mở ra Long Môn bí cảnh, đương nhiên không thể gạt được những cao tầng này, trên thực tế Vô Cực Tử cũng không có khả năng im lặng âm thầm tự mình chịu Phương Minh lừa đảo, một số điều kiện cùng tài nguyên mà Phương Minh đã đưa ra, đương nhiên cũng cần những thế lực khác cung cấp.
Trong toàn bộ chuyện này, Thiên Cơ Môn càng giống một người tổ chức cùng khởi xướng hơn.
Long Môn bí cảnh, đối với cao tầng của các thế lực lớn tới nói, đây là một cơ hội tốt để tăng cao thực lực, đối với những thế lực đã có cường giả Thiên Cấp trấn giữ đến nói, nhiều thêm một vị cường giả Thiên Cấp có thể khiến xếp hạng của thế lực mình gia tăng vài bậc.
Mà đối với những thế lực còn chưa có cường giả Thiên Cấp trấn giữ, một vị cường giả Thiên Cấp có thể thay đổi địa vị của bọn họ trong giới tu luyện.
Cho nên, từ sau khi nhận được tin tức bên phía Thiên Cơ Môn, những cao tầng này bắt đầu mưu tìm, đương nhiên, chuyện Long Môn bí cảnh cũng không triệt để truyền bá rộng rãi tới tất cả mọi người, chỉ lan truyền trong lớp cường giả Địa Cấp hậu kỳ.
Trong lúc mỗi thế lực lớn đang âm thầm chuẩn bị vì Long Môn bí cảnh sắp mở ra, Phương Minh cũng rời khỏi tổ địa nhà họ Phương.
Ngày thứ ba sau khi đại điển tế tổ kết thúc, Phương Minh liền rời khỏi nhà họ Phương, cũng sắp bước sang năm mới rồi, tuy rằng cậu là đệ tử nhà họ Phương, nhưng thân nhân của cậu đều ở thế tục, đương nhiên, trước khi đi Phương Minh cũng đã nói chuyện với cô cậu cẩn thận, đợi những ngày giáp tết tới, sẽ để cô cùng em họ mình rời khỏi sơn môn tới Ma Đô.
Bình thường, đệ tử nhà họ Phương không tới Địa Cấp là không được phép rời khỏi sơn môn, nhưng bởi vì có Phương Minh, chấp sự nhà họ Phương cũng chỉ có thể lựa chọn mắt nhắm mắt mở coi như không thấy, dù sao tất cả mọi người trong nhà họ Phương, không ai muốn trêu chọc Phương Minh, cái tên quần là áo lụa đứng đầu nhà họ Phương này.
Dù sao thì ngay cả đám đường chủ cũng đều làm như không nhìn thấy, đều không muốn đắc tội vị kia, bọn họ cần gì phải đi tố cáo cái tên xấu xa này, mang lại phiền phức cho bản thân đây.
...
Ma Đô, khi Phương Minh trở lại cửa hàng, Lý Như đã xuất hiện ở đây, trước đây Chu Duẫn Văn đưa tàng bảo đồ của Đại Minh cho cô ta, có tàng bảo đồ, rất nhanh cô ta đã đào được bảo tàng.
Những kho báu này Lý Như phân chia dựa theo ước định ban đầu, quyên góp từ thiện một nửa bảo tàng, mà giờ khắc này cô ta là vội tới đưa ba thành của bảo tàng cho Chu Duẫn Văn.
Lý Như không dám tư tàng, bởi vì cô ta đã từng được bạn thân của mình dặn dò, mặc dù cậu Phương có vẻ nhã nhặn dễ nói chuyện, nhưng tuyệt đối là loại người hung ác các cô ấy không thể trêu chọc nổi, trước mặt loại người hung ác như vậy nghìn vạn lần không nên tính toán, mưu trí, khôn ngoan, bằng không thì ai cũng không cứu được mấy cô.
Đối với những lời bạn thân mình đã nói đương nhiên Lý Như rất tin tưởng, hơn nữa cô ta cũng đã nhận được tin tức, Quyền Hoằng đã bị kết tội rồi, mà đây là thủ đoạn của cậu Phương kia.
"Ha ha, từ giờ trở đi ta cũng được coi là người có tiền."
Trong cửa hàng Vu Đạo, Chu Duẫn Văn cất tiếng cười to, tuy rằng bảo tàng nhà mình chỉ còn lại có ba thành, nhưng cũng được chia một tỉ, một tỉ đấy, có thể mua bao nhiêu xe sang, có thể tán bao nhiêu em gái...
Sau khi sống ở đây một thời gian, Chu Duẫn Văn đã hoàn toàn hòa vào cuộc sống hiện tại, nếu như bây giờ để hắn trở lại Minh triều tiếp tục làm hoàng đế hắn cũng không muốn làm, đừng đùa, làm hoàng đế có gì tốt? Nào có thể sống cuộc sống thoải mái nhiều màu sắc như bây giờ?
Hơn nữa, bản thân mình có tiền rồi, ở cái thời đại này, chỉ cần có tiền thì có thể hưởng thụ cuộc sống sung sướng hơn cả hoàng đế thời xưa, làm hoàng đế chỉ có thể chơi đùa ở hoàng cung, nhưng bây giờ hắn có thể đi tới khắp mọi nơi trên thế giới!
Thực ra chuyện chuyển giao tài sản cũng không đơn giản, chí ít dựa theo bình thường, nếu một tài khoản bình thường đột nhiên nhiều thêm mấy trăm triệu, tất nhiên là sẽ khiến các ban ngành liên quan chú ý, chẳng qua bởi vì có Phương Minh, Chu Duẫn Văn ngược lại không cần lo lắng tới việc gặp phải vấn đề này.
"Cô Lý còn có chuyện gì sao?"
Phương Minh thấy dáng vẻ Lý Như muốn nói lại thôi, mở miệng hỏi.
"Cậu Phương kia, tôi nguyện ý giao một thành lợi nhuận của bảo tàng này cho cậu, hy vọng cậu có thể giúp tôi một chuyện."
Lý Như suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định mở miệng, một thành đã là cực hạn mà cô ta có thể lấy ra, bởi vì chính cô ta cũng chỉ chiếm được một thành mà thôi, dù sao muốn đào được bảo tàng cũng phải thuê người, cuối cùng còn phải khiến mấy người này kín miệng, không tiết lộ chuyện bảo tàng ra ngoài, tất cả những chuyện này đều cần dùng một số tiền không nhỏ, cộng thêm chuẩn bị mấy thứ khác, trên dưới cũng tốn hết một thành.
Phương Minh cũng hiểu những thứ này, cho nên sau khi nghe thấy lời nói của Lý Như, trên mặt cậu hiện lên vẻ kinh ngạc, nếu như lại lấy ra thêm một thành nữa, vậy lúc này Lý Như chẳng khác gì là làm không công.
"Cô Lý không ngại thì hãy nói cho tôi biết, cô cần tôi giúp chuyện gì trước đi."
Phương Minh không thiếu tiền, cho nên cho dù là một thành của bảo tàng cũng không thể khiến cậu cảm thấy động lòng, hiển nhiên Lý Như cũng biết điểm này, bởi vì bạn thân của cô ta đã nói với cô ta, dạng người như cậu Phương này, căn bản là sẽ không vì tiền tài mà làm chuyện gì đó, tiền đối với loại người này đến nói cũng chỉ là một con số mà thôi.
Nói khó nghe một chút, cái gì mà người giàu nhất toàn quốc hay người giàu nhất Châu Á, mà kể cả người giàu nhất thế giới, ở trước mặt loại người này đều chỉ là cặn bã.
Lý Như cảm thấy bạn thân mình nói có chút khoa trương, dù sao thì cô ta cũng không phải là người tu luyện, không rõ trong lòng người tu luyện, cái gì mới là quan trọng nhất, cũng không biết đối với một số thế lực lớn tồn tại từ hơn mấy nghìn năm trước, sẽ tích lũy được tiền bạc cùng tài nguyên nhiều tới cỡ nào.
"Tôi muốn mời cậu Phương ra tay giúp tôi cứu bạn thân của tôi, cũng chính là Ngọc Nhi."
Trên mặt Lý Như mang theo vẻ khẩn cầu, tình cảm giữa cô ta và Ngọc Nhi rất sâu, vì Ngọc Nhi, cô ta có thể dùng hết tất cả những gì cô ta thu hoạch được lần này.
"Tiêu Ngọc Nhi?"
Phương Minh nghĩ tới cô gái kia, cô gái lúc nào cũng mang biểu tình lấy lòng mình trên mặt, mặc dù nói cô bé này rất chân chó, chẳng qua trong lòng cậu lại không hề chán ghét cô bé này, ngược lại mơ hồ còn có một loại cảm giác rất thân thiết.
"Cô Tiêu làm sao vậy?"
"Kỳ thực tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ là mấy ngày hôm trước đột nhiên Ngọc Nhi nói muốn về nhà một chuyến, sau đó chúng tôi không còn liên hệ với nhau nữa, rất có thể Ngọc Nhi đã gặp phải nguy hiểm gì rồi."
Lý Như thấy biểu tình có chút nghi hoặc của Phương Minh, lại tiếp tục giải thích nói: "Lúc Ngọc Nhi trở về, vẻ mặt cô ấy đã có chút không đúng, sau đó tôi truy hỏi miết cô ấy mới nói cho tôi biết, sở dĩ phải gọi cô ấy trở về đột ngột như vậy, rất có thể là trong nhà đã xảy ra chuyện gì."
"Vậy cô chưa từng đi tìm cô ấy sao?"
"Tôi không thể vào nhà cô ấy được. Dựa theo lời của Ngọc Nhi, nếu như không có người dẫn đường thì không ai có thể tìm được nhà cô ấy, hình như cô ấy nói là có trận pháp gì đó."
"Trận pháp?"
Nghe được lời của Lý Như, Phương Minh hơi kinh ngạc, có thể nói rằng một gia tộc có được trận pháp, tối thiểu là trong gia tộc phải có một vị cường giả Thiên Cấp tọa trấn, chẳng qua hình như cậu chưa từng nghe nói trong giới tu luyện có một thế lực họ Tiêu như thế tồn tại.
Đương nhiên, cậu cũng không tiếp xúc nhiều với giới tu luyện, cũng có thể là cậu cô lậu quả văn mà thôi.
"Cho nên tôi muốn mời cậu Phương hỗ trợ đi tới nhà Ngọc Nhi một chuyến, bất kể có phải Ngọc Nhi thật sự gặp nguy hiểm gì hay không, chỉ cần cậu Phương đi chuyến này, một thành bảo tàng này vẫn sẽ là thù lao biếu tặng cho cậu Phương."
Phương Minh cười cười, một thành bảo tàng cậu không thèm để ý, chẳng qua cái cô Tiêu Ngọc Nhi kia ngược lại cậu thật thích.
"Nhà họ Tiêu ở đâu?"
"Thiên Phủ bên kia." Lý Như đáp.
"Thiên Phủ ấy ư, đi, tôi đi một chuyến cùng cô."
"Thực sự? Vậy xin chân thành cảm ơn cậu."
Nghe được Phương Minh đồng ý, Lý Như cũng là vui mừng không thôi, mà sau khi Chu Duẫn Văn cùng Hoa Minh Minh đang đứng bên cạnh nghe được cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời nói: "Chúng tôi cũng muốn đi."
Hai thằng cha này cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều có ý cười bỉ ổi, Thiên Phủ ấy à, đây chính là cái nôi của mỹ nữ, sao có thể không đi nhìn một lần?
Phương Minh liếc nhìn hai thằng cha này một cái, nếu hai người này muốn đi cậu cũng không ngăn trở, Lý Như lập tức đi đặt vé máy bay, bởi vì cô ta sợ kéo dài quá lâu, sợ rằng khi tới thì bạn thân mình đã gặp phải nguy hiểm gì rồi.
Có rất nhiều chuyến bay từ Ma Đô bay đi Thiên Phủ, hai giờ sau, nhóm bốn người Phương Minh đã lên máy bay bay tới Thiên Phủ. Sau ba tiếng, liền đi tới Thiên Phủ.
Thiên Phủ!
Một thành phố có lịch sử lâu đời, là đô thành của Cổ Thục Quốc, có rất nhiều ghi chép lịch sử về nơi này, cũng có rất nhiều danh nhân xuất thân từ nơi đây, từ họ Gia Cát võ hầu đến Đỗ Phủ thảo đường, hào quang của tòa thành cổ này nương theo lịch sử của Trung Quốc.
Mạt chược, ăn lẩu...
Thiên Phủ nhàn nhã trước đây nay đã trở thành một thành phố nổi tiếng trên mạng, mỹ thực cùng mỹ nữ khiến cho tòa thành cổ này trở thành thành phố mà rất nhiều người muốn tới thăm quan du lịch, cho nên, sau khi xuống máy bay, hai tên sắc lang Hoa Minh Minh cùng Chu Duẫn Văn này không nhịn được điên cuồng gào thét.
"Mau nhìn, cô gái kia thật đoan trang, gương mặt này..."
"Cậu thì hiểu cái gì, cô kia mới gọi là tốt, đôi chân dài này của ả ta chơi thích phải biết."
Nơi cửa sân bay, Chu Duẫn Văn cùng Hoa Minh Minh không ngừng đánh giá mỹ nữ xung quanh, mắt hai người sáng lên, nhất là Chu Duẫn Văn, bởi vì thời tiết ở Ma Đô quá lạnh lẽo, vì thế dù là ban ngày hắn cũng không muốn ra khỏi cửa.
"Phương Minh, cậu đi làm chính sự với cô Lý đi, không cần phải lo cho chúng tôi, đến lúc đó gọi điện thoại liên lạc."
Vừa đến Thiên Phủ, Hoa Minh Minh cùng Chu Duẫn Văn liền giống như hai con ngựa hoang mất cương, nhất là Chu Duẫn Văn còn đang mang trong người số tài sản kếch xù, đương nhiên hai người có dự định đi phải dạo chơi hết cái Thiên Phủ này.
"Bớt gây chuyện."
Phương Minh cũng không có ý định phản ứng hai kẻ dở hơi này, tuy rằng Chu Duẫn Văn chỉ mới dung nhập thời đại này không bao lâu, nhưng đầu óc thằng này rất tinh minh, tình huống bình thường sẽ không để bản thân chịu thiệt, dù sao thì từ nhỏ hắn cũng đã được giáo dục tâm thuật hoàng đế.
Hoa Minh Minh cùng Chu Duẫn Văn trực tiếp bắt một chiếc xe rời đi, mà Phương Minh cùng Lý Như cũng bắt một chiếc xe, chẳng qua chiếc xe con này không đi về phía trung tâm thành phố, mà đi về phía huyện nhỏ.
Huyện Phổ Giang!
Đây là một huyện thành nhỏ dưới Thiên Phủ, mà nhà của Tiêu Ngọc Nhi cũng ở chỗ này.
"Tôi và Ngọc Nhi đã quen biết nhau từ tám năm trước, lúc đó tôi tới đây du lịch, kết quả không cẩn thận bị rắn độc cắn, là Ngọc Nhi đã cứu tôi, từ đó về sau tôi và Ngọc Nhi đã trở thành chị em tốt."
Trên xe, Lý Như bắt đầu giới thiệu chuyện về Tiêu Ngọc Nhi cùng Phương Minh, cô ta và Tiêu Ngọc Nhi đã quen biết nhau ở tại huyện Phổ Giang này, nhưng cô ta không biết rõ địa chỉ nhà của Tiêu Ngọc Nhi, mà cho tới bây giờ Tiêu Ngọc Nhi cũng chưa từng đề cập tới chuyện này với cô ta.
"Để tôi nghĩ biện pháp."
Một huyện, nói lớn cũng không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng nếu như không có mục tiêu cụ thể, muốn tìm một người không khác gì đang mò kim dưới đáy biển. Nghĩ tới đây, Phương Minh lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận