Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 806: Con đường âm ty

Chương 806: Con đường âm ty
Có gì không thích hợp liền lui về dựa vào phía sau.
Lý Như bị những lời này của Tiêu Ngọc Nhi làm hồ đồ rồi, nếu nói gặp phải nguy hiểm lập tức xoay người chạy ngược lại là có thể lý giải, nhưng lùi ra sau là dựa vào nơi nào?
"Cái này... Nói chung đến lúc đó theo em là được rồi."
Tiêu Ngọc Nhi không dám bại lộ quá nhiều, lấy thực lực của vị kia hẳn là có thể nghe được những lời cô ấy nói bên này, tự bản thân người kia không bại lộ thân phận, nếu cô ấy lộ quá nhiều ra ngoài sáng, ai biết vị kia có thể vì việc này mà giận bản thân mình hay không.
Tiêu Ngọc Nhi không đoán nhầm, đoạn đối thoại giữa cô ấy và Lý Như thực sự bị Phương Minh nghe được, dù cho âm thanh rất nhỏ, nhưng vốn đội ngũ cũng không quá dài, khoảng cách giữa song phương chỉ tầm mười mét mà thôi, lấy khả năng của Phương Minh tự nhiên nghe được rõ rõ ràng ràng.
Chính là vì nghe thấy những lời Tiêu Ngọc Nhi nói, Phương Minh mới có chút dở khóc dở cười, chẳng qua quả thật là cậu có một cảm giác rất kỳ lạ với cô bé này, chính như ban đầu khi ở tổ địa của nhà họ La, còn cố ý trêu cợt đối phương một chút.
Phía trước đội ngũ, Quyền Hoằng nhìn vị đại sư phong thủy mình mời tới kia không ngừng nhìn chằm chằm la bàn rồi lẩm bẩm cái gì, nghiêng đầu quay qua hỏi một ông lão mặc áo bào đen: "Vương lão, lão có phát hiện gì không?"
Quyền Hoằng có thái độ rất tôn kính đối với ông lão mặc áo bào đen bên cạnh này, bởi vì hắn biết vị này mới thật sự là điểm tựa lớn nhất trong số những người hắn đưa tới lăng mộ của Huệ Đế lần này, mặc dù mấy người phía trước đều đã bị hắn dụ dỗ mời tới đây, nhưng hắn cũng biết tính tình của kỳ nhân dị sĩ đều rất kém, nếu như không phải có Vương lão ở, sợ rằng không trấn áp được bọn họ.
"Có chút kỳ quái, chẳng qua tôi không hiểu biết nhiều về phong thủy khảm dư, nói chung tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến."
Trong khi lão Vương này đưa ra câu trả lời, cuồng phong đột nhiên biến mất, cũng giống khi nó đột nhiên từ hư không xuất hiện, khi biến mất cũng rất triệt để, song ngay sau khi âm phong biến mất, một cỗ âm hàn bay thẳng vào đáy lòng mấy người ở đây.
"Không tốt, mau gọi tất cả mọi người đứng sang một bên, lập tức đứng sang một bên."
Sắc mặt Vương lão đột nhiên thay đổi, âm thanh mang theo hoang mang rối loạn, nhìn mấy người còn đang thầm thì phía trước kia, càng là trực tiếp quát: "Còn ngây ngốc làm gì, đây là con đường cõi âm, có Âm Sai qua đường, không muốn chết thì nép qua một bên."
Nghe thấy những lời Vương lão nói, sắc mặt mấy vị ở phía trước kia cũng thay đổi, tuy rằng bọn họ chưa từng nhìn thấy Âm Sai qua đường, nhưng cũng đã được nghe nói về con đường cõi âm.
"Ngọc Nhi, con đường cõi âm là cái gì?" Tiếng rống của Vương lão không nhỏ, Lý Như ở phía sau cũng nghe được.
"Con đường cõi âm, đó là con đường dành cho Âm Sai cùng quỷ hồn, truyền thuyết khi Quỷ Sai âm ty đến nhân gian câu hồn, thường dẫn theo quỷ hồn đi đường núi, mà con đường núi này thường nằm ở nơi hoang vu vắng vẻ, cho nên người thường không thể đụng được."
Vẻ mặt Tiêu Ngọc Nhi cũng có chút gấp gáp, sư phó của cô ấy đã từng nói với cô ấy, gặp phải con đường cõi âm nhất định phải nhường đường cho người ta, bằng không hậu hoạn vô cùng.
"Ngươi là ai, con đường núi này có ngưu đầu mã diện cùng quỷ hồn?"
Lý Như cũng có học, biết đường núi là có ý gì, chẳng qua cô ấy không biết vì sao Ngọc Nhi sẽ gấp gáp như vậy.
"Chị Như, con đường âm ty không phải chuyện đùa, thứ nhất là vị trí hẻo lánh, ở nơi hoang vu không người, thứ hai bình thường phải đợi đêm khuya thì Âm Sai mới xuất hiện, chính là bởi vì hai điều kiện này, muốn đụng tới con đường cõi âm lại vừa vặn đụng tới Âm Sai, gần như là một chuyện có xác suất cực kỳ thấp."
"Vậy nếu gặp được sẽ như thế nào?"
"Nhẹ thì bị bệnh vài ngày, nặng thì bị Âm Sai câu hồn đoạt phách, đưa tới cõi âm cùng những quỷ hồn kia."
Câu trả lời của Tiêu Ngọc Nhi khiến nét mặt Lý Như trở nên khẩn trương hẳn lên, hồn phách đi cõi âm? Vậy không phải đồng nghĩa với tử vong sao?
"Chúng ta nhanh chóng tránh ra."
"Không còn kịp rồi." Tiêu Ngọc Nhi lắc đầu, nói: "Nếu như vài người còn dễ, tối đa cũng chỉ bị âm khí thẩm thấu mà thôi, sau khi trở về thân thể khó chịu sinh bệnh một hồi, thế nhưng chúng ta nhiều người như vậy, điều này sẽ khiến Âm Sai nghĩ thế nào? Có thể hắn còn cho rằng chúng ta cố ý đứng đây chắn đường."
"Không phải nói không thể nhìn thấy quỷ hồn sao, mà như chúng ta làm sao có thể chặn đường được?"
Ở trong nhận thức của Lý Như, người thường không thể nhìn thấy quỷ hồn, tiếp nữa là nó cũng rất hư vô mờ mịt, làm sao bọn họ lại chặn đường của nó được chứ?
"Không thể lý giải như vậy, chúng ta người nhiều dẫn tới dương khí tràn đầy, dương khí tràn đầy như vậy sẽ khiến quỷ hồn không dám tới gần, bằng không rất dễ dàng bị dương khí gây thương tổn, mà càng là người mạnh mẽ thì dương khí cũng càng tràn đầy, điều này sẽ khiến Quỷ Sai nghĩ thế nào?"
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Rốt cục thì Lý Như cũng chỉ là người thường, gặp phải loại tình huống này cũng thật không biết phải làm thế nào.
"Tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến, nhìn xem mấy người trước mặt kia có biện pháp nào không, nếu như không có biện pháp nào, nhớ kỹ những lời lúc trước em đã nói, theo ta cùng lùi về phía sau."
Trong lúc Tiêu Ngọc Nhi cùng Lý Như đối thoại, lúc này trên tay Vương lão lại nhiều hơn một bó hương, châm hương, hướng về phía trước cúng bái ba cái, sau đó phân phó nói: "Mỗi người cầm ba chi hương trên tay, một hồi nâng hương lên đỉnh đầu, khom người cúi đầu cúng bái, nếu không muốn chết thì đừng phát ra một chút âm thanh nào, bất kể gặp tình huống ra sao đi nữa."
Hương, Quyền Hoằng mang theo rất nhiều, lập tức có người nhanh chóng phân phát thiền hương, mỗi người ba cây sau đó dựa theo lời của Vương lão, toàn bộ đều đặt hương lên đỉnh đầu duy trì tư thế cúng bái.
"Vô tình gặp được con đường cõi âm, quả thật chỉ là việc vừa khớp, âm ty dẫn hồn phách nhập âm gian địa phủ, là công đức vô lượng, nếu bọn tôi đã gặp phải, tự nhiên dâng hương cúng tế, hi vọng âm ty chớ trách."
Trong miệng Vương lão niệm tụng, đồng thời cắm hương lên mặt đất, sau đó liền lẳng lặng đứng bất động tại nguyên chỗ, những chuyện nên làm hắn đều đã làm, kế tiếp chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Đã không còn âm phong, cũng không có người nói chuyện, tại thời khắc này đội ngũ mấy chục người yên tĩnh một cách quỷ dị, dù cho có phi trùng đột nhiên bay đến trên mặt, những người này cũng không có một người nào dám lấy tay gãi.
Cảm giác âm lãnh càng lúc càng mạnh, có người còn đang run lẩy bẩy, cố nén sự sợ hãi và lạnh lẽo xuống, nguyên nhân là vì tất cả mọi người đều biết Âm Sai đã dẫn theo quỷ hồn tới rồi, lúc này nếu như dám lộn xộn khiến Âm Sai chú ý, thật sự không khác gì với tự tìm chết.
Thời khắc này Lăng Phong cũng nhắm mắt lại, nhưng khi hắn nghe được phía trước truyền đến phịch một tiếng, khi cảm giác được có người ngã xuống đất, thân thể theo đó run lên một cái, lại sau đó lập tức cảm giác được phía sau chợt lạnh, hình như có thứ ướt ướt lạnh lạnh gì đó nằm ở trên lưng mình.
Vừa ướt vừa nặng, vẻn vẹn chỉ vài giây liền khiến Lăng Phong có chút không chịu nổi, rốt cục thì hắn cũng hiểu được vì sao người phía trước ngã xuống đất, mà mắt thấy chính bản thân mình cũng sắp không chịu nổi sức nặng này ngã xuống đất, bên tai của hắn đột nhiên nghe được giọng nói của Phương Minh, dường như Phương Minh đang trò chuyện cùng ai đó.
"Cho chút thể diện."
Đây là chữ duy nhất Lăng Phong có thể nghe rõ, sau đó hắn liền cảm giác được áp lực trên lưng cứ như vậy biến mất, cả người lại khôi phục bình thường.
"Tốt rồi, có thể mở mắt."
Tuy rằng khôi phục bình thường, nhưng Lăng Phong vẫn không dám mở mắt, thẳng đến khi nghe được lời của Phương Minh, lúc này mới dám mở mắt ngẩng đầu lên, kết quả vừa liếc mắt lập tức phát hiện ba chi hương trên tay mình đã bị tắt.
Ngoại trừ điều này, hắn còn phát hiện trong đội ngũ phía trước có năm sáu người ngã xuống ngổn ngang, mà năm sáu người này đều không ngoại lệ, thiền hương trong tay đều bị diệt giống như hắn.
Về phần những người còn đang đứng không bị tổn thương gì kia, đều là những người hương trong tay còn đang thiêu đốt, thấy những thứ này Lăng Phong liền hiểu, hẳn là Phương Minh vừa cứu mình.
"Sắp xếp vài người đưa mấy người nằm dưới đất xuống núi đi, những người này bị quỷ quấn thân, đoán chừng phải bệnh nặng một hồi."
Vương lão quay đầu liếc nhìn những người ngã xuống trong đội ngũ, lại thở ra một hơi dài, đồng thời trong lòng cũng có chút nghi ngờ, đụng vào con đường âm ty mà chỉ có vài người bị quỷ quấn thân, lẽ nào tính tình của vị Quỷ Sai âm ty này tương đối khá?
Về Quỷ Sai âm ty, hắn hiểu cũng không nhiều, cũng không thực sự được gặp, nhưng hắn đã từng nhìn thấy một số ghi chép từ trong điển tịch, tính tình của Quỷ Sai âm ty đều không tốt lành chút nào, bình thường nếu như xúc phạm đến bọn họ, chưa ai có kết cục tốt cả.
"Có lẽ là nể mặt chúng ta tương đối thành tâm đi…” Cuối cùng Vương lão chỉ có thể thầm phán đoán như vậy.
Trong đội ngũ, tổng cộng có sáu người ngã trên mặt đất, sau đó Quyền Hoằng lại sắp xếp bốn người lưu lại trông nom sáu người này, người còn lại thì tiếp tục đi tới. Xảy ra chuyện như thế, người trong đội ngũ đều trở nên căng thẳng vô cùng, gần như là không phát ra bất kỳ âm thanh trò chuyện nào.
Phía trước nhất, lần này vẫn là vị Trương lão đầu dẫn đường, hắn cầm la bàn đi tại phía trước nhất, dẫn theo mọi người vòng tới vòng lui, rõ ràng khoảng cách thẳng tắp chỉ đi ba phút là tới, thế nhưng đám người phải đi vòng tới suốt mười lăm phút.
"Phương Minh, tuyến đường này có ý gì sao?" Lăng Phong nhỏ giọng hỏi.
"Chúng ta đang đi Đằng Xà Bộ, rắn tu hành nghìn năm hóa thuồng luồng, thuồng luồng tu luyện nghìn năm độ kiếp hóa thành rồng, rốt cục Huệ Đế cũng là một vị đế hoàng, phong thủy nơi hạ táng tự nhiên không cần nhiều lời. Hiện tại chúng ta đang thuận theo quỹ tích vận hành của ngọn núi này, sau khi thuận theo quỹ tích này liền có thể tìm tới nơi có phong thủy tốt nhất bên trong sơn mạch."
Phương Minh giải thích một chút, đương nhiên nếu như đổi lại là bản thân cậu dẫn đường thì không cần phiền toái như vậy, chỉ có điều vị Trương lão đầu này học nghệ không tinh, chỉ có thể mượn la bàn một bên hành tẩu một bên điều chỉnh phương hướng.
"Ngoài ra nếu như tôi không đoán nhầm, phong thuỷ mảnh đất nơi Huệ Đế hạ táng cũng không đơn giản, bằng không cũng sẽ không vội vàng tới mức phải vào núi ngay trong đêm."
Phương Minh lại nhắc nhở Lăng Phong một câu, đồng thời cũng đang tự hỏi rốt cuộc là địa thế phong thủy như thế nào, cần buổi tối mới có thể tìm đến?
Đội ngũ cứ như vậy đi tới hai giờ, lúc này đã qua nửa đêm, mà rốt cục Trương lão đầu cũng dẫn theo mọi người ngừng lại ở một mảnh đất trống trải ngay giữa khe núi.
"Sẽ không sai, rồng cuộn sáu vòng, rắn đi chín vòng, nếu như tin tức không sai, rồng chôn nơi hoang dã, như vậy hẳn cửa vào lăng mộ của Huệ Đế chính là ở chỗ này." Trương lão đầu đánh giá bốn phía, bình tĩnh nói.
"Đã như vậy, vậy cứ làm theo kế hoạch đã thương lượng lúc trước đi."
Quyền Hoằng vẫy vẫy tay, thuộc hạ của hắn liền tháo balo xuống, cuối cùng có bảy tám người đàn ông vạm vỡ nhận lấy những thứ trong balo, hợp thành một mặt rada hình dáng cái gương.
Ánh trăng rơi xuống trên mặt gương này, mà bởi vì góc độ nên mặt kính lại phản xạ ra một quang ảnh to lớn ngay mảnh đất xa xa phía trước.
Những người đã từng học vật lý đều biết, bởi vì ánh sáng mặt trời là ánh sáng thẳng, mà ánh trăng lại là ánh sáng tán xạ, cho nên nếu muốn mặt kính phản xạ ra quang ảnh cũng không phải chuyện dễ dàng, hiển nhiên kính này được tạo thành từ chất liệu không tầm thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận