Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 364: Phát hiện của Diệp Tử Du

Chương 364: Phát hiện của Diệp Tử Du
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
"Quả nhiên là người thông minh, dĩ nhiên có thể đoán được là tôi dẫn cậu qua đây."
Nhưng mà điều khiến tròng mắt của Phương Minh co rúm lại chính là, không giờ ông lão này dĩ nhiên lại thực sự thừa nhận.
Trầm ngâm một lát, Phương Minh mới mở miệng hỏi: "Ngược lại tôi thật sự không hiểu, vì sao ông đã dẫn tôi đến nơi đây, sau đó lại ngăn cản tôi tiến vào tòa thành, hai việc này không phải quá mâu thuẫn nhau sao?"
Ông lão đưa mắt nhìn Phương Minh: “Tôi dẫn cậu đến nơi đây tự nhiên là có dụng ý của tôi, mà tôi ngăn cản cậu vào tòa thành cũng là vì muốn tốt cho cậu, dẫn cậu qua đây chỉ là vì tôi muốn nhắc nhở cậu một câu, có những lúc thứ cậu nghe được không nhất định là chân tướng, người thoạt nhìn thành thật trung hậu không nhất định là người tốt, mà người thoạt nhìn gian trá giảo hoạt cũng không nhất định là người xấu."
"Các hạ là chỉ…?"
Con cậu của Phương Minh hơi ngưng lại, ông lão nói lời này rõ ràng cho thấy có dụng ý riêng, chẳng qua đúng lúc này, ở trong làn sương mù dày đặc phía sau đột nhiên truyền tới tiếng la.
"Phương Minh, cậu đang ở đâu?"
"Phương Minh!"
Là tiếng của Trần Trạch cùng Hoa Minh Minh, Phương Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua, ở trong sương mù mơ hồ có thể thấy mấy bóng người, mà đợi khi cậu quay đầu lại, lại phát hiện ông lão kia không biết đã biến mất từ bao giờ.
"Phương Minh, có phải cậu ở chỗ này hay không, nghe được thì hô lên một tiếng đi."
Giọng nói của Hoa Minh Minh lần thứ hai truyền đến, không tới vài giây sau, thân thể của Trần Trạch đã hiện ra rõ ràng, thấy Phương Minh đang đứng phía trước thì càng khó hiểu: "Phương Minh cậu làm cái gì vậy? Nghe được tiếng la của chúng tôi vì sao không đáp lời?"
"Mọi người đừng tìm nữa, Phương Minh ở chỗ này."
Trần Trạch hô to một tiếng, không bao lâu sau lại có mấy bóng người xuất hiện, Hoa Minh Minh cùng cha con Vương Quốc Đống, ngoài ra còn có một đạo sĩ chừng năm mươi tuổi.
"Tiểu huynh đệ, một mình cậu chạy đến nơi này làm gì vậy? Cũng may Nhàn Vân đạo trưởng đoán được có thể cậu ở chỗ này, sau đó đưa bọn tôi đến nơi đây tìm cậu, mau mau rời khỏi đây thôi."
Vương Quốc Đống có chút bất mãn, ông ta đưa mắt nhìn sương mù dày đặc bốn phía, trong ánh mắt mang theo một chút sợ hãi, không ai có thể biết rõ ở bên dưới tòa thành này chôn bao nhiêu người hơn người trưởng thôn là ông ta, bọn họ hiện tại không khác gì đang ở bãi tha ma. Huống chi, ở trong tòa thành kia còn có nhiều thi cốt như vậy.
"Nhàn Vân đạo trưởng?"
Ánh mắt của Phương Minh rơi vào trên người đạo sĩ trung niên kia, đạo sĩ trung niên này mặc áo bào nhật nguyệt tinh thần, bên hông còn đeo một thanh trường kiếm, trên mặt có một chòm râu, cả người toát lên cảm giác vô cùng nghiêm túc đạo mạo.
"Rời khỏi nơi này trước đi, ở đây âm khí quá nặng, những người bình thường như các cậu ở đây quá lâu sẽ ảnh hưởng tới thân thể đấy, nhẹ thì bệnh nặng một hồi, nặng thì thiếu khuyết hồn phách."
Nhàn Vân đạo trưởng nhìn Phương Minh một cái sau đó mở miệng nói, nghe được lời của đạo trưởng, Vương Quốc Đống càng gật đầu liên tục không ngừng, thúc giục Phương Minh mau mau rời đi.
Phương Minh không nói gì thêm, đi theo phía sau đoàn người, trên tay Nhàn Vân đạo trưởng cầm một cái chuông, vừa lay động chuông ở phía trước dẫn đường vừa thì thầm: "Đạo gia tiên âm, chư tà né tránh, ngoảnh mặt làm ngơ, diệt tan hồn phách."
"Đạo sĩ kia có lai lịch thế nào?"
Phương Minh đột nhiên kéo kéo Hoa Minh Minh một chút, Hoa Minh Minh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đang muốn mở miệng, chẳng qua sau khi thấy Phương Minh đưa tay làm ám hiệu, lập tức nhỏ giọng, đưa mắt nhìn đám người Vương Quốc Đống đi phía trước: "Đạo sĩ kia là do chú Vương bọn họ mời tới."
"Tôi cũng là nghe được nội dung khi chú Vương cùng đạo sĩ kia nói chuyện trời đất mới đoán được, Nhàn Vân đạo sĩ là đồ đệ của vị cao nhân năm đó đi tới trong thôn, thiết kế tòa tội thành trấn áp oán khí của nạn dân này."
Dựa vào lời giải thích của Hoa Minh Minh, Phương Minh xem như đã biết lai lịch của Nhàn Vân đạo trưởng.
Sau khi xây dựng tòa tội thành đó, vị cao nhân kia chỉ huy thôn dân đưa thi cốt của nạn dân vào trong tòa thành, tiếp sau đó hắn ta cũng không tiếp tục ở trong thôn, vào năm thứ hai hắn ta đã rời khỏi thôn. Thế nhưng trước lúc rời khỏi đây hắn ta đã để lại phương thức liên lạc cho thôn dân, nói rằng nếu ngày sau tòa thành này xảy ra điều khác thường gì có thể gửi thư cho hắn ta theo địa chỉ hắn ta để lại, đến lúc đó dĩ nhiên sẽ có người đến đây giải quyết.
Chẳng qua năm đó cao nhân kia đã hơn bảy mươi tuổi, sáu mươi năm trôi qua, ông ta đã sớm rời khỏi trần thế rồi, mà Nhàn Vân đạo trưởng chính là đồ đệ của vị cao nhân kia, sau khi nhận được thư cầu cứu do Vương Quốc Đống gửi liền chạy tới, vừa vặn đúng đêm nay thì chạy tới.
"Trùng hợp như vậy?"
Phương Minh hơi nheo mắt lại, nhìn bóng lưng của Nhàn Vân đạo trưởng kia.
"Đúng vậy nha, theo lời của Nhàn Vân đạo trưởng thì hắn ta đã khoác áo bào minh nguyệt tinh thần kia, một đường ngựa không dừng vó chạy thẳng tới nơi này, chỉ có điều bởi vì đường xá xa xôi cho nên mới hao tốn ba ngày."
"Ba ngày?"
Nghe được lời của Hoa Minh Minh, trong mắt Phương Minh hiện lên tia sáng, ánh mắt chuyển từ Nhàn Vân đạo trưởng qua người Vương Quốc Đống.
"Có chỗ nào không đúng sao?"
Hoa Minh Minh khó hiểu nhìn về phía Phương Minh, Phương Minh lắc đầu, không trả lời ở ngay đây: "Chờ rời khỏi nơi này rồi hãy nói."
Hơn mười phút về sau, đoàn người Phương Minh đi ra khỏi sương mù dày đặc, xuất hiện ở chân núi, mà ở nơi này, Diệp Tử Du chúng nữ đang đứng ở biên giới đám sương mù dày đặc chờ đợi.
"Phương Minh, tại sao cậu lại tới đây một mình? Tòa thành này quỷ quái như vậy, nếu như cậu xảy ra chuyện gì, vậy Tử Du của cậu phải làm sao bây giờ?"
Phương Minh vừa đi ra khỏi sương mù dày đặc, tiếng quở mắng của Trương Diễm liền truyền đến, vẻ mặt cô ấy tràn đầy bất mãn nhìn chằm chằm Phương Minh: “Cậu người này thế nào thích cậy mạnh như vậy?"
"Diễm Diễm?"
Trần Trạch theo sau đi ra nghe được lời nói của Trương Diễm, trên mặt liền hiện lên vẻ nghi hoặc, bọn họ đều biết Phương Minh không phải là người bình thường đấy, nếu như nói có người nào đi vào tòa thành này mà không gặp nguy hiểm, vậy khẳng định là ngoại trừ Phương Minh ra không còn người nào có thể nữa, Diễm Diễm làm sao lại nói lời như vậy?
Trần Trạch há hốc mồm, Hoa Minh Minh há hốc mồm, mà khóe miệng của Phương Minh cũng là co quắp một cái, nhất là khi cậu thấy viền mắt của Diệp Tử Du ửng đỏ, con ngươi trong trẻo thuần khiết như mặt nước giờ phút này đã tràn ngập sương mù, càng thêm tràn đầy tự trách.
"Tử Du, anh..."
"Anh không nên nói nữa, em biết tính cách của anh vẫn luôn ưa thích mạo hiểm, nhưng xin anh hãy suy nghĩ vì em nhiều hơn một chút, thực sự mỗi lần như vậy em đều rất lo lắng cho anh, từ khi chúng ta quen biết nhau anh vẫn luôn như vậy."
Nói xong lời này, Diệp Tử Du liền xoay người chạy đi. Khi Diệp Tử Du mới mở miệng, Phương Minh vẫn còn sửng sốt một chút, song ngay khoảnh khắc khi Diệp Tử Du xoay người chạy đi, khóe miệng của cậu lại hơi hơi cong lên.
"Tử Du, anh sai rồi, em chờ anh một chút, anh xin lỗi em."
Phương Minh chạy nhanh đuổi theo Diệp Tử Du, mà ở hiện trường Trần Trạch cùng Hoa Minh Minh bốn mắt nhìn nhau, Hoa Minh Minh còn muốn mở miệng nói gì, đột nhiên Lăng Dao lạnh giọng cười nói: "Đàn ông các cậu đều không phải là vật gì tốt, chỉ lo cho chính mình, căn bản sẽ không bận tâm tới cảm giác của bạn gái."
"Ai, lời này của cậu thật không đúng, cái gì gọi là không để ý tới cảm giác của bạn gái, Phương Minh cậu ấy bản..."
Trần Trạch không phục, nhưng mà ngay lúc anh ta mới nói được nửa câu, Trương Diễm đã trực tiếp đưa tay vặn tai của anh ta: “Lăng Dao nói không sai, đàn ông các anh chính là quá ích kỷ, sau này có phải anh cũng sẽ giống như Phương Minh, cũng bỏ mặc em rồi tự đi mạo hiểm không?"
"Không, không dám."
Trần Trạch vội vã chịu thua, mà Hoa Minh Minh ở một bên nhìn vẻ mặt của chúng nữ, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.
"Được rồi, đều đừng làm rộn, chúng ta cũng đi xem Tử Du cùng Phương Minh đi."
Trương Thục Kỳ mở miệng, sau đó nhìn về phía Vương Quốc Đống: “Chú Vương, chúng cháu đi trước khuyên nhủ bạn đã, miễn cho bọn họ cãi nhau."
"Đi thôi, chẳng qua cháu phải nói người bạn kia của mình một chút, hành vi của cậu ấy thật đúng là quá lỗ mãng."
Trương Thục Kỳ gật đầu, đoàn người nhanh chóng đuổi theo phương hướng Phương Minh cùng Diệp Tử Du rời đi.
Sau khi chạy qua sườn núi Diệp Tử Du đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Phương Minh trước mặt, trên gương mặt tươi cười đâu còn nửa điểm tức giận hay khóc lóc gì, đôi mắt linh động chớp chớp vài cái, vẻ mặt cô tràn đầy mong đợi hỏi: "Phương Minh, em diễn có đạt không?"
"Diễn rất đạt, thiếu chút nữa ngay cả anh cũng đều bị em lừa gạt."
Đúng vậy, ngay từ đầu Phương Minh còn thật sự cho rằng Diệp Tử Du tức giận, thế nhưng sau khi nghe được một câu cuối cùng của Diệp Tử Du thì cậu liền biết, Diệp Tử Du thật ra không hề tức giận.
Bởi vì, từ lúc cậu và Diệp Tử Du gặp lại cũng chỉ mới mấy tháng, cho nên ngay khoảnh khắc khi Diệp Tử Du nói “từ khi biết cậu, cậu đã luôn như vậy”, rõ ràng là vô lý.
Rất hiển nhiên đây là Diệp Tử Du đang nhắc nhở cậu, cho nên khi cậu đuổi theo cô mới đuổi chậm như vậy, nếu không mà nói, lấy tốc độ của cậu đã sớm đuổi kịp Diệp Tử Du từ lâu rồi, làm sao có thể để cô chạy xa như vậy chứ.
"Hì hì."
Diệp Tử Du hiếm có lúc lộ ra dáng vẻ nũng nịu của cô gái cười cười với cậu: “Anh Phương Minh, không phải em cố ý diễn trò như thế, đây là do em muốn tách anh khỏi đám người chú Vương kia, bởi vì em phát hiện một việc, mà việc này tuyệt đối không để đám người chú Vương biết được."
"Cho nên em cùng với Trương Diễm bọn họ cùng nhau kết phường diễn một màn kịch như thế?"
Phương Minh mỉm cười, rất hiển nhiên đây là biện pháp chúng nữ nghĩ ra được khi đám người chú Vương vào rừng tìm cậu, chẳng qua cậu lại có chút hiếu kỳ, rốt cuộc là cô đã phát hiện điều gì mà lại phải tránh Vương Quốc Đống?
"Vừa rồi anh cũng đã thấy đạo trưởng kia đúng không? Chú Vương nói người đạo trưởng kia lần đầu tới thôn này, thế nhưng em phát hiện ông ta nói láo, bởi vì lúc xế chiều hôm nay khi còn ở nhà họ Vương, thím Vương đã đưa album ảnh để bọn em xem ảnh khi còn bé của Vương Thiên, bên trong cũng có một vài bức ảnh của chú Vương, trong số đó còn có một bức ảnh mà chú Vương chụp chung với người khác."
"Lúc đó em cũng không để ý lắm, thế nhưng ngay khi em nhìn thấy vị Nhàn Vân đạo trưởng kia thì em liền nhận ra, vị Nhàn Vân đạo trưởng này chính là người chụp ảnh chung với chú Vương, cho nên rõ ràng trước đây chú Vương rất quen thuộc với vị Nhàn Vân đạo trưởng này, căn bản không phải là lần đầu nhìn thấy vị Nhàn Vân đạo trưởng này như lời ông ta nói."
"Hơn nữa vị Nhàn Vân đạo trưởng này cũng không phải lần đầu đến đảo Sùng Dương, bởi vì bối cảnh trong bức ảnh chính là trên bờ cát của đảo Sùng Dương."
Diệp Tử Du quan sát rất tỉ mỉ, hơn nữa cô ấy lại còn là một cô gái thanh khiết thông tuệ, mặc dù không biết Vương Quốc Đống cùng Nhàn Vân đạo trưởng tại sao phải nói dối, nhưng cô ấy cũng không vạch trần bọn họ.
Vừa rồi khi đám người Vương Quốc Đống đi vào tìm Phương Minh, cô đã nói chuyện này cho đám Trương Diễm, sau khi mọi người cùng nhau phân tích liền cho rằng vấn đề này không đơn giản chút nào, cho nên bọn họ mới phối hợp diễn một màn kịch như thế, khiến Diệp Tử Du tìm được cơ hội ở riêng với Phương Minh, sau đó nói phát hiện này cho Phương Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận