Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 239: Tiền từ trên trời rơi xuống

Chương 239: Tiền từ trên trời rơi xuống
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
------------------------
“Đại Trụ, Phương Minh ở trong cửa hàng phải không? “
Vu đạo quán, hoàng hôn, Hoa Minh Minh đi xe tới, mà đi với hắn ta còn có một người đàn ông trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt.
“Phương Minh ở trên lầu. “
Đại Trụ thấy là Hoa Minh Minh, tùy ý trả lời một câu, còn La Cẩm Thành thì nhìn ngưòi đàn ông trẻ tuổi sau lưng Hoa Minh Minh.
La Cẩm Thành đối với Hoa Minh Minh không có hảo cảm, dù sao trước đây Hoa Minh Minh cười nhạo hắn là kẻ lang thang, đường đường là chưởng môn của Quy Nguyên Giáo, làm sao có thể không mang thù, chẳng những phải nhớ, hơn nữa còn không khác gì một tiểu nhân viết lên lưng Hoa Minh Minh mấy câu châm biếm.
“Đại nạn buông xuống, sinh cơ suy bại, thực sự là kỳ quái. “
Giọng nói của La Cẩm Thành không lớn, nhưng lại để cho người đàn ông trẻ tuổi kia nghe được khiến ta hắn thần tình run lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt một phần.
“La ria mép ngươi nói thầm cái gì đó, muốn dọa bạn của tôi hả."
La ria mép là nick name mà Hoa Minh Minh đặt cho La Cẩm Thành, ai kêu La Cẩm Thành không chịu cạo chòm râu, giữ lại cái râu quai nón.
“Chết đến nơi rồi còn không biết, bản tọa cam đoan, ngươi tuyệt đối sống không quá bảy ngày.“ La Cẩm Thành không có để ý Hoa Minh Minh mà chỉ nói với người đàn ông trẻ tuổi.
“La râu mép ngươi nói nhăng gì đấy, bằng hữu ta năm nay chỉ có hai mươi sáu, thọ mệnh còn dài mà.“
Hoa Minh Minh không chịu, hắn mang theo bạn hắn tìm đến Phương Minh, kết quả chưa gặp Phương Minh đã bị La Cẩm Thành cho đe dọa một trận.
“Ngươi gần đây, vào ban đêm có phải tinh thần sung mãn, muốn ngủ cũng ngủ không được? Nhưng ban ngày thì cả người tứ chi mệt nhọc bất lực? “
Chu Cương Hồng nghe La Cẩm Thành nói, cả người sắc mặt cũng thay đổi, trở nên sợ hãi và bất an, sau một khắc bất chấp mặt mũi, liền vội vàng nói: “Cao nhân, xin ngài mau cứu tôi. “
“Cương tử? “
Hoa Minh Minh nhìn thấy phản ứng của bạn mình cũng hoang mang theo, thật chẳng lẽ la râu mép nói đúng?
Bất quá nói Cương tử này buổi tối tinh thần sung mãn cũng đúng, mấy ngày nay hai người đi chơi bên ngoài, Cương tử này quây quần với nhiều em, tinh lực đúng là dồi dào.
“Minh Minh, đúng như vị cao nhân này nói, tôi gần đây ban ngày đúng là tinh thần không đủ. “ Chu Cương Hồng nhìn Hoa Minh Minh giải thích một câu.
“Tinh thần không đủ có phải là vì ngươi buổi tối chơi đùa quá trớn không.”
Dù sao tinh lực của con người ta cũng có hạn. “ Hoa Minh Minh nói ra suy đoán của mình.
“Không phải, ta tự biết mình, tuyệt đối không phải nguyên nhân này, mấy ngày này cứ vào ban ngày ta đều có thể cảm nhận được mình đang suy yếu, thậm chí lúc ban ngày ngay cả trò chuyện ta cũng cảm thấy có chút trắc trở, thật giống như một ông già mục ruỗng vậy.“
Chu Cương Hồng lắc đầu, cái loại cảm giác này thật giống như một người hít thở không thông, không thể thở nổi, nghe không được âm thanh chung quanh, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng trở nên mờ nhạt, ngay cả hắn cũng hoài nghi có phải chỉ sau một khắc nữa mình sẽ ra đi vĩnh viễn.
Thế nhưng chỉ cần mặt trời xuống núi, hắn liền lập tức trở nên sinh long hoạt hổ, bệnh trạng ban ngày hoàn toàn biến mất.
“Minh Minh, tôi nghe cậu nói cậu quen một cao nhân biết về phương diện này, cho nên hiếu kỳ muốn đến xem, kỳ thực tôi đang hoài có phải tôi đụng phải đồ bẩn gì không.“
Chu Cương Hồng nói ra mục đích chân chính, Hoa Minh Minh ngạc nhiên, không biết nên nói gì cho phải.
Hắn chỉ mới quen biết Chu Cương Hồng khoảng nửa tháng, sở dĩ kết giao, chủ yếu là vì Chu Cương Hồng cao thượng, rộng lượng, trong khoảng thời gian này hắn ta bị lão gia tử nhà mình cắt đứt nguồn chu cấp, đi ra ngoài chơi đều là Chu Cương Hồng bao.
Không phải nói đùa chứ chỉ nửa tháng này, Chu Cương Hồng tiêu xài phóng túng lên đến hơn một triệu, hoàn toàn là một đại gia coi tiền như cỏ rác.
Hoa Minh Minh đoán rằng, Chu Cương Hồng có thể đại gia ở nơi khác đến, hoặc là nhà giàu mới nổi, nếu không hắn ở vùng này tại sao lại chưa nghe qua một tên của một người tiêu tiền như nước như vậy.
“Thọ mệnh chấm dứt, loại chuyện như vậy tìm ai hỗ trợ đều không hữu dụng, mặc dù có chút nghi hoặc ngươi một người trẻ tuổi như ngươi tại sao lại sớm chấm dứt thọ mệnh như vậy, nhưng trời kêu ai nấy dạ. Ngươi nên về khai báo hậu sự a !.“
La Cẩm Thành khoát tay áo, chuyện liên quan đến thọ mệnh của một người dù là ai cũng không có biện pháp nào cả, nghịch thiên cải mệnh, chưa nói hắn vốn căn bản không hề có thực lực này, cho dù có cũng không dám làm như thế, nghịch thiên cải mệnh là phải trả một cái giá rất đắt.
Chu Cương Hồng trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, Hoa Minh Minh có chút không đành lòng, ở trong lòng hắn Chu Cương Hồng vẫn là một người bạn có thể kết giao, không chỉ vì dùng tiền rộng lượng, mà còn vì tính cách hợp nhau.
“La râu mép, ngươi không có bản lĩnh giải quyết không có nghĩa là Phương Minh cũng không có cách nào a, Cương tử cậu đừng vội, tôi đây phải đi tìm Phương Minh.“
Hoa Minh Minh an ủi một câu, liền đi thẳng lên lầu, bất quá lúc này Phương Minh cũng đang đi xuống.
Phương Minh đang ở trên lầu hai thì nghe được giọng nói của Hoa Minh Minh. Với thính lực của hắn bây giờ tất cả thanh âm bên dưới lâug đều truyền vào lỗ tai của hắn.
Cho nên khi đi đến đầu cầu thang, Phương Minh liền nhìn thẳng vào Chu Cương Hồng, chân mày hơi nhíu lại.
“Xin lỗi, chuyện của cậu tôi cũng bất lực, đúng như La huynh nói, hay là sớm quay về lo hậu sự đi.”
Phương Minh lên tiếng, La Cẩm Thành cũng nhìn ra, hắn hiển nhiên cũng nhìn thấy.
Trên người Chu Cương Hồng có một đoàn tử khí quấn quanh, đây là dấu hiệu thọ mệnh đang dần chấm dứt, mà nguyên nhân Chu Cương Hồng sở dĩ buổi tối tinh thần sung mãn Phương Minh cũng biết.
Hồi quang phản chiếu.
Một kẻ hấp hối sắp chết luôn sẽ có lúc hồi quang phản chiếu, đó là đoạn thời gian sức sống của hắn ta thịnh vượng nhất, nhưng hồi quang càng phản chiếu tuổi thọ càng nhanh chóng trôi qua.
Tựu như châu chấu trong nồi, nhảy nhót càng nhanh liền chết càng nhanh.
Hoa Minh Minh không biết nói gì, Phương Minh cũng nói như vậy, hắn cũng không biết nên khuyên Chu Cương Hồng như thế nào, lẽ nào nói Cương tử an tâm về nhà chờ chết?
Lời như vậy, đối với một người trẻ tuổi thật sự mà nói là quá tàn nhẫn.
“Cao nhân, van cầu ngài cứu tôi với, nhất định phải cứu tôi, tồi còn chưa muốn chết, thực sự không muốn chết.“
Chu Cương Hồng lật đật, rốt cục có người nhìn ra vấn đề trên người của anh ta, đây là cơ hội sống duy nhất của anh ta, làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy.
“Tôi có thể cho anh tiền, tôi có rất nhiều tiền, một triệu, không đúng, mười triệu, chỉ cần có thể cứu tôi một mạng, tôi có thể đem toàn bộ tiền đưa cho anh. “
Hoa Minh Minh vừa nghe Chu Cương Hồng nói thì biết là tiêu rồi, quả nhiên, khi hắn ta nhìn thấy Phương Minh cười nhạt vội vã giảng hòa nói: “Cương Tử cậu nói bậy cái gì vậy, Phương Minh cũng không phải người tham tiền, tại sao cậu không đem hết mọi chuyện xảy ra trên người cậu nói ra, xem xem có cách giải quyết gì hay không.“
“Trên người ta có chuyện đã xảy ra sao? “
Chu Hồng Cương biểu tình đột nhiên trở nên có chút quái dị, ấp úng nửa ngày cũng không mở miệng.
“Cương Tử chớ do dự, cậu có muốn chết hay không, còn không mau nói ra “ Hoa Minh Minh thấy Chu Cương Hồng có chút do dự nên liền nóng nảy, lúc này là lúc nào rồi rồi, còn có chuyện gì không thể nói.
“Không phải tôi không nói, chẳng qua là tôi cũng không biết nên nói như thế nào, tôi cảm thấy nếu nói ra có thể mọi người sẽ không tin, bởi vì chuyện xảy ra ở trên người tôi giống như nằm mơ vậy. “
Chu Hồng Cương cười khổ một cái, nhưng đến cùng vẫn quyết định đem chuyện phát sinh ở trên người mình nói ra.
“Minh Minh không phải anh hỏi tôi làm gì sao? “ Chu Hồng Cương nhìn về phía Hoa Minh Minh, nói.
“Đúng, cậu nói với tôi là gia đình cậu kinh doanh ở nước ngoài. “
“Gia đình của tôi căn bản cũng không phải làm kinh doanh, trên thực tế gia đình của tôi nằm ở một thành phố nhỏ miền Bắc. Ba mẹ của tôi cũng chỉ là giai cấp thợ thuyền, cũng không có dọn nhà đi đâu hết. “
Chu Hồng Cương cười khổ, nhìn vẻ mặt kinh ngạc Hoa Minh Minh tiếp tục nói: “Anh nói tính khí của tôi tốt, trên thực tế đó là bởi vì tôi không giống với công tử các anh, tôi vốn được sinh ra trong một gia đình bình thường, hơn nữa một tháng trước, ta ở Ma Đô làm công, một tháng tiền lương bất quá là năm nghìn khối, tiền gửi ngân hàng cũng không quá năm chục ngàn. “
“Điều này sao có thể! “
Hoa Minh Minh thật sự bị kinh động, phải biết rằng trong khoảng thời gian này Chu Hồng Cương và hắn ta đi chơi với nhau, đôi khi đi vũ trường rồi tùy tiện chọn mấy em xinh đẹp đi hát hò, mỗi lần đều bỏ ra mấy vạn, như vậy tiền là từ đâu tới?
“Cậu cướp ngân hàng sao? “ Chu Hồng Cương bị Hoa Minh Minh hỏi làm cho đứng hình, nhưng thật ra Phương Minh nghe đến đó, trên mặt liền lộ ra vẻ suy tư.
“Không có, tôi có ngốc cũng sẽ không đi làm chuyện phạm pháp, mọi chuyện bắt đầu từ một tháng trước, chuyện xảy ra vào sáng hôm trước đã thay đổi cuộc đời của tôi, đến bây giờ nhớ lại giống như là nằm mơ. “
Một tháng trước, sáng sớm Chu Hồng Cương rời phòng chuẩn bị đi làm, bất quá lúc đi trên đường anh ta phát hiện một cục tiền trên mặt đất.
Một cục tiền, thanh niên bây giờ sợ rằng cũng không muốn nhặt, kể cả trẻ nhỏ thấy một cục tiền như vậy cũng không muốn nhặt, bởi vì sợ mất mặt.
Thế nhưng Chu Hồng Cương không như vậy, anh ta nhặt cục tiền này lên, bỏ vào túi quần của mình.
Nhặt được một cục tiền, Chu Hồng Cương cũng không để tâm, vẫn cứ an tâm đi làm như bình thường.
Ngày thứ hai, cũng ở chỗ cũ, Chu Hồng Cương lại thấy được trên mặt đất có mười cục tiền, cũng nhặt lên.
Ngày thứ ba, vẫn là chỗ đó, nhưng mà lần này trên mặt đất xuất hiện 100 cục.
Chu Hồng Cương mơ hồ có chút cảm thấy không thích hợp, phải biết rằng con đường này người lui tới tuyệt không ít, nếu như nói một cục tiền không ai nhặt còn có thể lý giải, nhưng đây là 100 cục sao không có ai nhặt?
Chẳng lẽ là âm mưu?
Chu Hồng Cương do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống nhặt 100 cục này lên, lúc nhặt anh ta còn chú ý bốn phía, phát hiện người chung quanh không nhìn mình giống như là không thấy anh ta đang lượm 100 cục tiền này vậy.
Không có bất kỳ chuyện gì phát sinh, ba ngày đều nhặt được tiền, Chu Hồng Cương còn cảm thấy là mình gặp may, cố ý cầm năm mươi cục tiền đi mua vé số, kết quả là không trúng.
Nhưng chuyện quỷ dị đã xảy ra, vào ngày thứ tư cũng ở chỗ cũ trên mặt đất xuất hiện một cái hộp bằng giấy, chu Hồng Cương tò mò mở ra, lúc nhìn thấy bên trong nhất thời choáng váng.
Trong hộp giấy, có một xấp tiền mặt đỏ tươi, không nhiều không ít vừa đúng một nghìn cọc.
Trong nháy mắt, chu Hồng Cương dùng tâm tình kích động và tâm thần bất định để hình dung, kích động là anh ta tụe nhiên nhặt được một nghìn cọc tiền, hơn nữa hợp là bốn ngày liên tiếp nếu như ngày mai lại nhặt tiền, có khi nào là năm nghìn khối hoặc là 1 vạn tệ chăng.
Tâm thần bất định, là bởi vì hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này có chỗ không đúng.
Có thể nghĩ lại, mình chỉ là một người lao động bình thường người, ai lại đùa dai với mình như vậy. Mà mình cũng chẳng có gì quý giá cả.
Mấy ngày kế tiếp, chu Hồng Cương giống như người sống trong mộng. Ngày thứ năm, lại là một cái hộp giấy, bên trong có 1 vạn tệ, ngày thứ sáu, trong hộp giấy có 10 vạn.
Ngày thứ bảy, trong hộp giấy có một tấm thẻ ngân hàng còn có mật mã thẻ, chu Hồng Cương chạy đến ngân hàng kiểm tra số dư, bên trong vừa tròn một triệu.
Đúng là tiền từ trên trời rơi xuống, nhìn thấy dãy số trong máy ATM, Chu Hồng Cương như muốn phát điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận